• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ra khỏi Thái Hòa cung Trầm Lạc liền hất tay Vũ Văn Thượng ra, không nói không rằng nhấc chân đi thẳng về phía trước. Vũ Văn Thượng nở nụ cười biết giai nhân ghen, bây giờ chỉ có thể tất cả theo ý nàng, nhất định không thể làm trái ý nàng.

Nghĩ vậy Vũ Văn Thượng nhanh chóng bước đến bên cạnh Trầm Lạc, mặc nàng giãy giụa vẫn nắm thật chặt tay Trầm Lạc.

Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng nặng nề hừ một tiếng: “Hạ biểu muội có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, đôi tay ngọc ngà nâng bầu rượu rót rượu cho biểu ca. Chắc là Điện hạ vui mừng chết mất ấy nhỉ”. Sau khi dứt lời Trầm Lạc nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng cươi một tiếng, cầm thật chặt tay Trầm Lạc “Lạc nhi mang thai không nên tức giận nha, vi phu giúp nàng hạ hỏa”. Sau khi dứt lời tay Vũ Văn Thượng bò đến sau lưng Trầm Lạc chậm rãi vuốt ve, thân thể Trầm Lạc run lên, vội giơ tay đẩy Vũ Văn Thượng một cái, bước thật nhanh về phía trước.

Hiện giờ trời đã vào đêm, trong cung cũng không có cử hành yến tiệc gì, vậy nên trên đường gần như là không có một thái giám cung nữ nào cả. Vũ Văn Thượng quan sát xung quanh, bước nhanh lên phía trước đến sau lưng Trầm Lạc, hai tay đột nhiên giang ra ôm thật chặt eo Trầm Lạc, Trầm Lạc A lên một tiếngđã bị Vũ Văn Thượng dùng lực bế lên rồi.

Vũ Văn Thượng đi được vài bước thì dừng lại, cố ý buông eo Trầm Lạc ra, Trầm Lạc nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ Vũ Văn Thượng “Ta sắp ngã rồi”, Trầm Lạc hờn dỗi nói với Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng cúi thấp đầu cười một tiếng, hướng đến đôi môi nhỏ nhắn đang cong lên của cô gái trong lòng hôn một cái. Khi hôn nàng đôi tay cũng không có giữ eo Trầm Lạc, vì vậy khiến Trầm Lạc rất cực khổ. Vừa phải đón nhận nụ hôn của Vũ Văn Thượng, lại vừa phải giữ thật chặt cổ Vũ Văn Thượng.

Khi phát hiện thấy đôi tay đang ôm cổ mình dần dần trượt xuống thì Vũ Văn Thượng lại giữ lấy hông Trầm Lạc. Giờ phút này Trầm Lạc hoàn toàn không còn hơi sức, đành phải dựa vào ngực Vũ Văn Thượng mà thở dốc “Lạc nhi, tối nay ta ôm nàng về Đông cung, trực tiếp ôm nàng lên giường luôn nhé, nếu không hôm nay sẽ uổng công nàng ăn giấm rồi. Ghen mà không kịp thời hóa giải tiêu trừ, thì những ngày sau sẽ không tốt lắm đâu”. Trầm Lạc cũng không còn hơi sức đâu để mà nói chuyện, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vũ Văn Thượng. Mà như vậy ở trong mắt Vũ Văn Thượng thì cả mười phần đều là quyến rũ. Hai tay Vũ Văn Thượng dùng lực ôm Trầm Lạc một đường nhanh chóng trở về cung. Từ Thái Hòa cung về Đông cung phải đi qua một đoạn đường, ở đó có một nữ tử mặc bộ áo màu hồng, trên đầu còn cắm một cây trâm hoa lê màu trắng, nữ tử này đứng thẳng ngẩng đầu nhìn đường, nghe thấy tiếng bước chân chỉ có một người đi tới, thì mặt lộ vẻ vui mừng. Tối nay Điện hạ ở Thái Hòa cung dùng bữa tối, muốn trở về Đông cung thì nhất định phải đi qua đường này, nàng chờ ở chỗ này là chính xác.

Đôi tay nắm thật chặt vạt áo rồi lại buông ra, trên mặt nữ tử nở nụ cười thật xinh đẹp. Khi thấy ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của nam tử thì trong lòng càng thêm vui mừng. Khi khom người hành lễ sẽ đem tất cả những gì đẹp nhất dịu dàng nhất cho nam tử này thấy. Thân mình nữ tử chợt cứng lại.

Sao Trầm Lạc lại đi cùng Thái tử rời Thái Hòa cung, Hoàng hậu đâu có mời Trầm Lạc.

Trầm Lạc lỡ đãng nhìn phía trước một chút, khi thấy Tân Tử ăn mặc rất đẹp đang đứng đó thì trong lòng giật mình. Ngay sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn Vũ Văn Thượng, bao nhiêu là phụ nữ tranh nhau muốn leo lên giường Vũ Văn Thượng. Nào là Tân Tử rồi Hạ quận chúa. Huống chi trong cung còn không biết bao nhiêu người giống như Tân Tử.

“Điện hạ, Tân muội đang đứng ở phía trước. Trời đã khuya rồi mà một mình đứng trên đường lâu như vậy nhất định là có việc gấp rồi”.

Tân Tử đứng một bên nhìn Trầm Lạc và Điện hạ vành tai tóc mai chạm nhau, trong lòng rất khó chịu. Tôi nay nàng cố ý dựa theo cách ăn mặc của Trầm Lạc mà chuẩn bị thật tốt một phen, chờ khi Điện hạ đi qua đường này cũng sẽ co một chút cảm giác với nàng.

Dù sao nàng cũng trẻ hơn Trầm Lạc, ở bên cạnh Chúc Dịch Phong nhiều ngày Tân Tử phát hiện hắn ta là một người âm hiểm xảo trá, vả lại còn là một con sói vĩnh viễn ăn không no. Một mặt thì bảo nàng cầu cạnh Trầm Lạc cho nàng vào cung làm tai mắt cho hắn, mặt khác lại coi nàng như gái thanh lâu. Lúc nào rảnh rỗi thì kêu nàng đến phòng hắn, mới chỉ có mấy ngày mà nàng bị Chúc Dịch Phong dày vò chết đi sống lại.

Vậy mà chỉ cần nàng hỏi chuyện của Tân gia để được hắn đảm bảo, thì hắn luôn nói là nàng sợ ta đổi ý hay sao? Mặc kệ lời của Chúc Dịch Phong là thật hay giả, Tân Tử cảm thấy không thể nghe một mình lời nói của Chúc Dịch Phong. Vì vậy hôm nay, sau khi nghe Điện hạ đến Thái Hòa cung dùng bữa tối, nàng liền có chủ ý đứng đây chờ Điện hạ. Nhưng mà thật sự không ngờ rằng Điện hạ lại ôm Trầm Lạc trở về Đông cung.

Thấy Trầm Lạc từ trong ngực Vũ Văn Thượng đứng xuống, Tân Tử lập tức khôi phục thái độ bình thường, hướng về phía Trầm Lạc cùng Điện hạ hành lễ, Vũ Văn Thượng giơ tay để Tân Tử đứng lên: “Hôm nay đã trễ rồi, có chuyện gì quan trọng sao?” Vũ Văn Thượng lạnh lùng nhẹ giọng nói với Tân Tử. Thân thể nhỏ bé của Tân Tử run lên, sau đó quỳ trên đất cúi thấp đầu nói: “Điện hạ, Thái tử phi hôm nay nô tỳ không ngủ được, nên ra ngoài hóng mát một chút. Không biết đi như thế nào lại đi đến đây, may mắn gặp được Điện hạ và Thái tử phi”.

Trầm Lạc quay đầu nở nụ cười với Vũ Văn Thượng như đã biết rõ, ngay sau đó bước lên phía trước đỡ Tân Tử. Đưa tay gạt mấy sợi tóc bị gió đêm thổi loạn của Tân Tử: “Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy nữ tử nào chỉ đi ra ngoài một chút mà ăn mặc đẹp như vậy. Tối nay Tân muội muội thật là xinh đẹp, đột nhiên ta thấy cách ăn mặc sao có chút giống ta quá? Điện hạ người nói có đúng không?” Trầm Lạc kéo tay Tân Tử quay người nói với Vũ Văn Thượng.

Vũ Văn Thượng bất đắc dĩ cười một tiếng, tóm lại vấn đề này hắn nên trả lời thế nào đây? Hình như không nên trả lời. Suy nghĩ một lát Vũ Văn Thượng lên tiếng nói: “Trời cũng không còn sớm, cửa tẩm điện Chúc đại nhân xem chừng sắp đóng rồi. Mỗi cung đều có quy định của mình, nếu ngươi về trễ cửa cung đóng. Cho dù ngươi có Lạc tỷ tỷ làm chỗ dựa đi chăng nữa thì theo quy củ nhất định cũng sẽ bị trừng phạt một phen”. Tân Tân vừa nghe như thế thân thể nhỏ bé run lên, càng ngày càng run, vội vàng bỏ tay Trầm Lạc ra: “Điện hạ, Thái tử phi nô tỳ phải cáo lui rồi”. Sau khi dứt lời Tân Tử khom người thi lễ một cái. Sau khi được Vũ Văn Thượng ăn chuẩn vội vội vàng vàng đi về phía Vấn cung, vốn chỉ chờ một mình Điện hạ nhưng Trầm Lạc cũng ở đây, nàng vẫn mau mau tránh ra thì tốt hơn. Nếu bị Trầm Lạc nhìn thấy đầu mối gì thì thật sự không tốt.

Đợi sau khi bóng dáng Tân Tử hoàn toàn biến mất, Trầm Lạc mới đi đến trước mặt Vũ Văn Thượng. Đưa tay đánh lên ngực hắn một đấm “Chàng xem, chàng dọa người ta chạy mất rồi? Không thấy người ta đặc biệt ăn mặc như vậy ở đây chờ chàng sao?” Vũ Văn Thượng một phen bắt lấy tay Trầm Lạc “Bây giờ vẫn còn sớm, về Đông cung ngủ thôi, xem nàng ghen thế này”. Vũ Văn Thượng cố ý nhấn mạnh chữ ngủ.

Trầm Lạc kéo tay Vũ Văn Thượng đặt lên bụng nàng, sau đó trừng mắt nhìn hắn: “Nói không chừng ở đây có bảo bối rồi, mấy ngày này chàng tiết chế một chút, qua mấy ngày nữa gọi Trương ngự y đến bắt mạch cho ta. Nếu là do ta suy nghĩ nhiều thì chàng với ta sẽ cùng ngủ, nhưng nếu thật sự có đứa nhỏ thì chàng phải tiết chế. Còn nữa mặc dù ta có thai chàng cũng không được tìm người phụ nữ khác, nếu không ta sẽ mang theo con của chàng trở lại huyện Vân Hà không bao giờ quay lại kinh thành nữa”.

Đối với sự uy hiếp của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng cảm thấy lo lắng, bất đắc dĩ cũng vô cùng buồn cười. Hắn là loại người khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Sau khi ăn qua tư vị ngọt ngào của Lạc nhi, hắn đối với những cô gái khác không có ham muốn nào.

“Lạc nhi, lòng vi phu như đá nha, bảo bối còn chưa sinh ra, nàng đã muốn đem con về huyện Vân Hà không bao giờ trở lại kinh thành rồi”. Vũ Văn Thượng lộ ra dáng vẻ đau thương, cúi đầu bất mãn rồi lại ngẩng đầu đáng thương nhìn Trầm Lạc.

Trong lòng Trầm Lạc vừa động liền nhấc tay điểm điểm mặt Vũ Văn Thượng cười ha ha. Thái tử đương triều, đệ nhất mỹ nam của Nguyệt Tường quốc luôn uy nghiêm lạnh lùng, thế mà giờ phút này lại học bộ dáng của phụ nữ, hờn dỗi rất quyến rũ nha.

Vẻ mặt đáng thương của Vũ Văn Thượng lập tức thay đổi, khóe môi nhếch lên nụ cười mơ hồ, lại lần nữa bế Trầm Lạc lên, không để ý nàng kêu ôm thẳng về phía Đông cung.

Tối nay Đông cung nhất định là không tĩnh mịch rồi, ánh trăng sáng bị một tiếng gầm nhẹ thật cao kia làm cho mắc cỡ trốn sau những tầng mây. Trong tẩm cung điện Đông cung giường lớn kẽo kẹt kêu, so với những lần kia còn kêu vang hơn. Ánh nến vàng in hình bóng hai người trên giường lên cửa sổ, thật may là Tiểu Phúc Tử đã đuổi tất cả thái giám đi rồi, Hàn Dịch cũng thở dài rút lui toàn bộ ám vệ.

Ở viện Đông cung, hai nam tử một cao một thấp đang đứng, một người mặc quần áo thị vệ, một người mặc quần áo thái giám. Nam tử mặc y phục thái giám miễn cưỡng khoác tay lên vai nam tử mặc y phục thị vệ nói: “Hàn Dịch, Điện hạ thật sự là càng ngày càng…” Hàn Dịch liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử “Tiểu Phúc Tử công công, Điện hạ làm việc có chừng mực”.

“A..” Giọng bén nhọn của nữ tử truyền đến, Tiểu Phúc Tử mắc cỡ bịt kín lỗ tai lại, kéo vạt áo Hàn Dịch “Mau mau đi thôi, ta với ngươi hai tên nô tài ở chỗ này thật sự không hy”. Tiểu Phúc Tử kéo Hàn Dịch đi được mấy bước thì nghe phịch một tiếng.

Trong tay Bích Liên bê một bát đầy ô mai toàn bộ rơi trên mặt đất, Bích Liên vội vàng ngồi xuống nhặt ô mai lên. Hàn thống lĩnh và Tiểu Phúc Tử công công nửa đêm lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì, Bích Liên biết trong cung có một số nam tử thích Long Dương, nhưng mà Tiểu Phúc Tử công công cùng Hàn thống lĩnh. Bích Liên càng nghĩ trong lòng càng sợ.

“Bích Liên làm gì mà bê một mâm ô mai vậy, bây giờ Thái tử phi không cần đâu”. Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng nói, Hàn Dịch thì ngồi xuống giúp Bích Liên nhặt ô mai trên đất. Trước mặt đột nhiên có một bàn tay to, trong lòng Bích Liên liền hô ‘không tốt’ tay nhặt ô mai không ngừng run rẩy. Run run không cẩn thận cọ vào tay lạnh lẽo của Hàn thống lĩnh, Bích Liên sợ đến nỗi lập tức rút tay về. Hàn Dịch ngước mắt nhìn Bích Liên “Không cần câu nệ như thế, ta với ngươi đều là nô tài làm việc cho Điện hạ và Thái tử phi”. Tiểu Phúc Tử đứng một bên cười nhạt, sau đó len lén đi ra ngoài. Hàn thống lĩnh và Bích Liên xem chừng hai người này còn nói chuyện lâu đây. Giờ phúc này Tiểu Phúc Tử mà biết ý nghĩ thật sự trong lòng Bích Liên, nhất định sẽ giận đỏ mắt cho xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK