Hòa Miêu nhìn Uy Mẫn Mẫn đang bận rộn, không khỏi cười ra tiếng:” Mẫn Mẫn tỷ tỷ, hôm nay có Hoa Quế cao, lấy nhiều thêm cho Lạc tỷ tỷ mấy khối.”
Uy Mẫn Mẫn bận rộn xong rồi ngồi xuống hướng Hòa Miêu cười rực rỡ lên tiếng:” Lạc tỷ tỷ của ngươi, khẩu vị thay đổi rồi , không còn thích ăn Hoa Quế cao nữa.”
Trầm Lạc liếc những món ăn mà Uy Mẫn Mẫn vì nàng tỉ mỉ chọn lựa, ngay sau đó cầm lên đôi đũa làm bằng gỗ nói:” Trước kia ở nhà phụ thân nương cũng không có cho ta ăn Hoa Quế cao, nói bánh này quá ngọt ăn nhiều không tốt. Bây giờ nghĩ lại lời phụ thân nương nói có mấy phần đạo lý, vì vậy ta ăn nhiều một chút rau dưa thì tốt hơn. Hòa Miêu cùng Tôn Miểu các ngươi cũng ăn đi, hôm nay giáo tập mệt mỏi, nhìn sắc trời cũng sắp tối rồi , ăn nhanh về phòng nghỉ ngơi thôi.” Trầm Lạc vừa dứt lời Mẫn mẫn liên tiếp gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đương nhiên phải đồng ý rồi, nàng ước gì Trầm Lạc mau mau đi Đông cung.
Bốn vị tiểu chủ tử cũng không có nói nữa, cho đến khi ăn xong nhận lấy khăn trong tay cung nữa lau miệng rồi mới mở miệng nói. Uy Mẫn Mẫn cùng Trầm Lạc tách ra trước, Uy Mẫn Mẫn hướng về phía Trầm Lạc trừng mắt nhìn, trên mặt tràn đầy nụ cười. Không đợi Uy Mẫn Mẫn nói chuyện, Trầm Lạc cũng biết được trong đầu nàng nghĩ cái gì.
“Mẫn Mẫn trở về phòng thôi, ta nhất định sẽ làm hết sức.” Trầm Lạc dứt lời sau đó hướng về phía Mẫn Mẫn gật đầu một cái, cho đến khi Mẫn Mẫn cười xoay người rời đi, Trầm Lạc mới xoay người trở về phòng.
Trầm Lạc mới trở về phòng không lâu, Bích Diệp liền khom người đi vào, nói Bích Liên còn đang ở tư dược phòng đảo thuốc. Trong cung không biết là vị chủ tử nào bị bệnh, tin tức không lọt ra chút nào, ngự y đang hết sức bận rộn, ngự y viện cũng hết sức bận rộn. Chỉ sợ phải đợi hai ba ngày nữa mới có tin tức chính xác. Trầm Lạc gật đầu một cái, sau đó đuổi Bích Diệp ra ngoài. Bích Diệp khéo léo, khom người nhẹ nói Lạc chủ tủ nghỉ ngơi.
Đợi sau khi Bích Diệp đi, sắc trời bên ngoài đã tối mịt, Trầm Lạc thổi tắt cây nến trong phòng, khẽ đẩy cửa phòng ra rồi nhẹ nhàng đóng lại. Tối hôm nay gió thổi đặt biệt mát, không giống mùa hè ở Huyện Vân Hà gió rất là nóng. Mật đạo đã đi qua rất nhiều lần. Bây giờ cũng không như lần đầu nữa Trầm Lạc cũng không bị đụng cái này cái kia nữa, mà thật quen thuộc dễ đi.
Thông qua mật đạo Trầm Lạc đi đến cửa sau của Đông cung.
Nhanh chóng đi đến đó, ngày hôm nay cửa có thể bị đóng nữa hay không?
Két một tiếng Trầm Lạc chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng liền mở ra. Trong tẩm điện là màn đêm đen kịt, Vũ Văn Thượng không thể nào ngủ sớm ngư vậy, có phải là ở ngự thư phòng hay không? Sau đó Trầm Lạc liền đi ra khỏi tẩm điện Đông cung, tính toán muốn đi ngự thư phòng nhìn một chút.
Tiểu Phúc Tử trong tay bê một chén canh hạt sen, hôm nay triều sự nhiều việc, Hoàng thượng vì thân thể của Vạn Quý phi không tốt, suy nghĩ mệt mỏi, nên đã đem toàn bộ tấu chương giao cho Điện hạ phê duyệt. Dù thân thể Điện hạ cường tráng đến mấy cũng không thể nào chịu được cả ngày lẫn đêm phê duyệt tấu chương. Tiểu Phúc Tử nghe nói canh hạt sen có thể khiến cho thân thể tốt hơn một chút, liền vội vàng phân phó ngự trù hầm.
Ah? Tiểu Phúc Tử nhìn cô nương mặc y phục thật dài đứng trước mặt mình, cô nương này, chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao? Cung nữ trong Đông cung toàn bộ đều đã bị điều đi, từ chỗ nào xuất hiện cô nương này? Còn có thể chuồn êm vào Đông cung này muốn câu dẫn Điện hạ?
“Nô tài lớn mật, Đông cung là nơi nào người như ngươi có thể vào được sao?” Tiểu Phúc Tử vừa lên tiếng, nhanh chóng tiến lên phía trước. Trầm Lạc vừa nghe được thanh âm của Tiểu Phúc Tử đầu nhỏ lập tức quay lại nhẹ nhàng nói:” Tiểu Phúc Tử là ta.”
Men theo ánh trăng Tiểu Phúc tử có thể thấy được dung mạo, nghe được thanh âm của người đó thì tay bê canh hạt sen của Tiểu Phúc Tử thoáng chốc run lên, ngay sau đó phúc thân hành lên:” Lạc tiểu chủ tử, nô tài không nghĩ là Lạc tiểu chủ tử…” Tiểu Phúc Tử liên tiếp đổ mồ hôi lạnh, hắn thật đáng chết, Lạc tiểu chủ tử là ai? Là người Điện hạ thích, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt. Hắn dám nói là nô tài lớn mật, thật là không mốn sống nữa rồi.
“Tiểu Phúc Tử không cần đa lễ, Điện hạ có trong ngự thư phòng không?” Sau khi Trầm Lạc dứt lời, lập tức đưa tay muốn nâng Tiểu Phúc Tử dậy.
Tiểu Phúc Tử thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại thì vội vàng lui về phía sau, Lạc tiểu chủ tử là ai mà hắn có thể đụng vào chứ? Tiểu Phúc Tử run run đứng thẳng người, cung kính nói:” Lạc tiểu chủ tử, Điện hạ đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.”
“Tiểu Phúc Tử, trong tay ngươi bê cái gì? Có phải cho Điện hạ dùng không?” Trầm Lạc vừa nói vừa nhìn canh hạt sen trong tay Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử vội vàng trả lời:” Đây là canh hạt sen để cho Điện hạ bổ thân thể.”
Trầm Lạc hướng Tiểu Phúc Tử đưa tay ra, đôi mắt phát ra ánh sáng:” Tiểu Phúc Tử đưa cho ta đi, để ta bê cho Điện hạ.”
“Lạc tiểu chủ tử, cẩn thận nóng, chớ để muổng canh rớt vào. Điện hạ mà thấy Lạc tiểu chủ tử khẳng định trong lòng sẽ rất vui mừng.” Tiểu Phúc Tử vừa nói vừa chậm rãi đưa chén canh hạt sen cho Trầm Lạc. Trầm Lạc cẩn thận nhận lấy hướng Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng cười một tiếng. Sau đó xoay người hướng đến ngự thư phòng.
Tiểu Phúc Tử đứng phía sau xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng. Lạc tiểu chủ tử hôm nay đột nhiên đến Đông cung, hắn còn tưởng rằng trước đại hôn, Điện hạ sẽ nghĩ mọi cách thận trọng chuồn đến sương phòng gặp Lạc chủ tử.
Trầm Lạc đi đến trước cửa ngự thư phòng, vì tay bê canh hạt sen, không có tay để mở cửa. Vì vậy Trầm Lạc đành ho khan một tiếng, ngay sau đó nâng chân lên hướng cửa ngự thư phòng đá môt cái.
Cửa ngự thư phòng Đông cung cho đến bây giờ chưa có người nào dùng chân đạp qua, cho dù là Vũ Văn Thượng cũng là dùng tay đẩy.
“Nô tài lớn mật.” Lời nói lạnh lùng của Vũ Văn Thượng truyền đến, Trầm Lạc cố ý che mặt lại, sau đó cười hả hê, rồi lại dùng chân kéo hai cánh cửa phòng đóng lại, Vũ Văn Thượng ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Trầm Lạc thì thân thể cứng lại, khuôn mặt lúc trước còn lạnh lùng bây giờ lập tức mềm mại.
Bỏ tấu chương trong tay xuống, Vũ Văn Thượng đứng dậy đi tới trước người Trầm Lạc đưa tay ra tiếp nhận chén canh hạt sen mà Trầm Lạc đang bê trong tay.
Sau khi đem canh hạt sen đặt trên bàn sách, Vũ Văn Thượng quay người lại cúi đầu nhìn giai nhân trước người. Khi nhìn thấy những vệt hồng hồng trên bàn tay nhỏ bé thì Vũ Văn Thượng lập tức nhướng mày, lập tức đưa tay cầm đôi tay nhỏ bé kia, hơi trách cứ nói:” Lạc nhi, vì bê canh hạt sen mà tay nàng đều đỏ hết rồi. Việc này là của Tiểu Phúc Tử, về sau không cho tùy ý cầm đồ nóng biết chưa?”
Trầm Lạc gật đầu liên tục sau đó nó:” Không có gì phải lo, chỉ là đỏ mà thôi, cũng không phải là bị thương.”
“Chảy máu mới là bị thương sao?”Vũ Văn Thượng trừng mắt nhìn Trầm Lạc, sau đó kéo đến bên cái kệ đặt bên trái thư phòng.
Trên kệ có đặt một chậu nước, Vũ Văn Thượng đem khăn màu trắng giắt trên kệ ngâm nước, sau đó vắt khô. Ngay sau đó kéo nàng qua, tỉ mỉ lau cho nàng,
“Chỉ là đỏ mà thôi, thật sự một chút cũng không có đau. Vũ Văn Thượng ta đến đây là có chuyện quan trọng cần nói với chàng.” Trầm Lạc muốn rút tay lại nhưng Vũ Văn Thượng không chịu thả vẫn cầm chặt lấy, chỉ đành phải để cho hắn tiếp tục lau.
Chậm rãi ung dung dùng khăn lau đôi tay nhỏ bé hồng hồng.
“Chuyện quan trọng?”Vũ Văn Thượng vẫn cúi đầu cẩn thận lau tay nhỏ bé của Trầm Lạc vừa nhẹ nhàng mở miệng. Trầm Lạc nhìn tay của chính mình, ân một tiếng, Vũ Văn Thượng ngước mắt lên nhìn nàng đành phải lên tiếng:” Đương nhiệm Lại Bộ Thị Lang Tần Lâm là người như thế nào?”
Đột nhiên Vũ Văn Thượng bỏ tay Trầm Lạc xuống:” Lạc nhi quan tâm Tần Lâm như vậy làm chi.”
Liếc Vũ Văn Thượng một cái Trầm Lạc chậm rãi mở miệng:” Là Mẫn Mẫn quan tâm, nàng thích Tần Lâm. Vũ Văn Thượng có thể an bài cho Mẫn Mẫn và Tần Lâm gặp mặt hay không? Nếu Mẫn Mẫn không gặp được Tần Lâm, trong lòng hết sức lo lắng.”
Vũ Văn Thượng đem chiếc khăn màu trắng treo ở trên kệ, liếc Trầm Lạc một cái sau đó chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy tấu chương vừa mới bỏ xuống mở ra. Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng không để ý đến, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, Mẫn Mẫn a, Vũ Văn Thượng lạnh lùng như thế làm sao ta có thể thổi gió bên gối đây.
Không chịu được yên tĩnh, Trầm Lạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Vũ Văn Thượng không đáp lại chút nào, Trầm Lạc chỉ đành dời bước đi đến sau lưng Vũ Văn Thượng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai bả vai của Vũ Văn Thượng.
Vũ Văn Thượng hết sức hưởng thụ nheo nheo hai mắt, sau đó đem tấu chương đang cầm trong tay khép lại để trên bàn:” Lạc nhi, Mẫn Mẫn thật hồ đồ. Đại thần có thể tiến cung tùy tiện tiến cung sao? Nếu thật sự muốn thấy Tần Lâm, vậy đợi sau khi vị trí Thái tử Phi và Nhị hoàng tử phi được chỉ định đi. Bây giờ Mẫn Mẫn vẫn còn là tú nữ, Lạc nhi chớ có theo nàng mà hồ đồ.”
Trầm Lạc dừng tay đang vuốt ve, cúi đầu nhìn gương mặt Vũ Văn Thượng. Giờ phút này hai mắt hắn khẽ nhắm, lông mi thật dài dưới ánh nến lưu lại phía dưới là một vệt tối.
“Vũ Văn Thượng thật sự không được sao? Mẫn Mẫn đã khẩn thiết nhờ ta. Nói là để cho ta thổi gió bên gối chàng.” Trầm Lạc trong lúc lơ đãng đem những lời Mẫn Mẫn nói ra.
Sau khi nghe được những lời Trầm Lạc nói, chân màyVũ Văn Thượng khẽ nhướng lên, sau đó hai mắt bỗng mở ra. Lông mi thật dài dưới ánh nến xua đi bóng tối, một đôi mắt sáng như sao hướng Trầm Lạc nhìn.
“Lạc nhi nếu đã nói như vậy thì ta có thể suy nghĩ một chút.”Vũ Văn Thượng dứt lời cười khẽ, sau đó đột nhiên đứng lên đem Trầm Lạc kéo vào trong ngực.
“Vũ Văn Thượng rốt cuốc chàng chỉ làm bộ nghiêm túc?” Trầm Lạc từ trong ngực Vũ Văn Thượng ngẩng đầu lên nhìn hắn nói.
Vũ Văn Thượng đưa tay vuốt vuốt tóc Trầm Lạc:” Nếu muốn cho Mẫn Mẫn và Tần Lâm gặp nhau, thì phải ở ngoài cung. Lạc nhi nói chuyện nghiêm túc đây, nàng muốn thổi gió bên gối như thế nào đây?” Trầm Lạc trơ mắt nhìn Vũ Văn Thượng khóe môi giương lên càng ngày càng cao, tròng mắt phát ra ánh sáng lấp léo. Đưa tay ra ở bên hông Vũ Văn Thượng hung hăng bấm một cái:”Vũ Văn Thượng chàng vô sỉ sắc lang.”
“Lạc nhi, trước kia ta cũng đã nói qua với nàng rồi, eo đối với người đàn ông rất là nhạy cảm.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng nhấc Trầm Lạc lên ôm lấy, nhanh chóng hướng ra ngoài thư phòng.
Vốn tưởng rằng Vũ Văn Thượng sẽ đem nàng đến tẩm điện, nhưng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ ôm nàng đến hậu viện Đông cung.
Gió nhẹ thổi qua tiếng lá cây sào sạc, ở hậu viện Đông cung có rất nhiều cây cao lớn thô to cành lá xum xuê. Vũ Văn Thượng ôm nàng tới nơi này làm chi?
“A” Trầm Lạc thét lên một tiếng, sau khi ổn định thân thể Trầm Lạc đã bị Vũ Văn Thượng ôm ngồi ở trên cây.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, sau đó lại cúi đầu nhìn một chút, Trầm Lạc nắm thật chặt:”Vũ Văn Thượng nơi này thật là cao. Mặc dù cảm giác được bay rất tuyệt, nhưng mà chúng ta đi xuống đi. Nếu muốn nói những lời nói bên gối, cũng không nên đến chỗ này.”
Vũ Văn Thượng đưa tay chặn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khéo mở của Trầm Lạc “Lạc nhi ở trên cây như vậy không phải là rất mới mẻ sao? Đêm hôm nay nhất định nàng sẽ không quên được. Trước kia ta cũng đã nói qua cây ở hậu viện Đông cung cao lớn và thô.”
Tim Trầm Lạc đập thình thịch, chẳng lẽ Vũ Văn Thượng thật sự muốn ở trên cây…Không được, Trầm Lạc kiên quyết lắc đầu:”Vũ Văn Thượng trở về tẩm điện đi nơi này quá cao sẽ té.”
“Lạc nhi, không cần lo lắng, ta sẽ đỡ nàng.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, Trầm Lạc sợ té xuống, đôi tay ôm thật chặt lấy hông Vũ Văn Thượng.
Một đôi tay không chút kiêng kị ở trên người Trầm Lạc dao động, bàn tay sờ vào trong đùi Trầm Lạc, bỗng nhiên Trầm Lạc nâng người lên, khóe môi Vũ Văn Thượng toát ra ý cười.
Sau đó một tay khác ở nơi kia của Trầm Lạc chậm rãi dao động, cách tiết khố mà đâm vào, cả người Trầm Lạc run lên, làm chuyện này ở trên cây so với trên giường thật sự là kích thích hơn ở trên giường nhiều. Chỉ dùng một chút công phu, mà bên dưới đã chảy nước rồi.
Gió vẫn tiếp tục thổi nhẹ, chỉ là trong đó có xen lẫn tiếng rên mềm mại của nữ tử, và tiếng hô khan khan chịu đựng của nam tử. Cây đại thụ trong Đông cung kia giống như vì sự dây dưa kịch liệt của đôi nam nữ mà khẽ rung lên. Ánh trăng sáng tỏ, màn đem yên tĩnh, kích tình vô tận.