Ở một sương phòng khác, sau khi về Uy Mẫn Mẫn lập tức cho tỳ nữ bên người đi ngủ, nhưng lúc nào cũng chú ý tình hình bên Trầm Lạc. Đêm đã rất khuya, Uy Mẫn Mẫn ngáp liên tục, Vũ Văn Thượng thật là sắc, lâu như vậy còn chưa chịu thả Lạc nhi muội muội về.
Uy Mẫn Mẫn tựa vào bàn chợp mắt trong chốc lát. Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có ánh nến bên phòng Trầm Lạc. Gương mặt nhỏ lộ vẻ vui mừng, cơn buồn ngủ trong phút chốc tan biến.
Vỗ vỗ quần áo, Uy Mẫn Mẫn lập tức đứng lên, thổi tắt ngọn nến. Đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa. Vừa muốn đưa chân đi về phía phòng Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn nhìn thấy Vũ Văn Thượng. Trong lòng sợ hãi, Uy Mẫn Mẫn lập tức lui về phòng. Vỗ ngực, Uy Mẫn Mẫn hắc hắc bật cười.
Dưới ánh trăng khóe môi Vũ Văn Thượng mỉm cười, vẻ mặt đầy nét xuân tình. Lạc nhi muội muội chắc chắn đã thổi gió bên gối thành công, như vậy, chuyện nàng và Tần Lâm gặp mặt khẳng định là ván đã đóng thuyền.
Trốn ở trong phòng, hai tay hé nhẹ khung cửa, thò đầu ra nhìn bên ngoài. Vũ Văn Thượng đã đi rồi, Uy Mẫn Mẫn lập tức đóng cửa phòng, nhanh chóng bước về phía phòng Trầm Lạc. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, rồi đưa tay gõ nhẹ cửa phòng.
Khi nhìn thấy Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn bật cười khe khẽ.
Tay phải kéo Trầm Lạc qua một bên, Uy Mẫn Mẫn nhanh chóng vào phòng, tay trái đóng cửa. Uy Mẫn Mẫn lập tức lên tiếng hỏi: “Lạc nhi muội muội, chuyện có thành không?” Trầm Lạc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Uy Mẫn Mẫn, trong đầu có chút ý xấu. Trầm Lạc cố ý trầm mặt xuống, không nói năng gì, chỉ thất vọng nhìn Uy Mẫn Mẫn.
Quả nhiên, khuôn mặt Uy Mẫn Mẫn nhíu lại, ánh mắt cũng nhìn xuống.
“Lạc nhi muội muội, không được hả? Muội đừng không nói lời nào mà, tỷ tỷ vội muốn chết. Rốt cuộc là thành công hay không?” Uy Mẫn Mẫn cầm tay Trầm Lạc dùng sức lắc. Trầm Lạc vẫn lắc lắc đầu, “Mẫn Mẫn, việc này e không dễ. Vũ Văn Thượng nói, bây giờ tỷ mang thân phận tú nữ, đại thần không có ý chỉ không thể tùy ý vào hậu cung.”
Tay Uy Mẫn Mẫn đang cầm tay Trầm Lạc lỏng dần rồi buông hẳn, cúi đầu, hai vai run run lên, cắn khóe môi, trông như sắp khóc.
Đúng lúc này, Trầm Lạc mới đầu còn nghiêm túc đột nhiên nhẹ giọng bật cười, Uy Mẫn Mẫn nâng mày nhìn, chỉ thấy nàng mặt mày mỉm cười, khóe môi cao cao giơ lên, cả khuôn mặt cười đến run rẩy.
“Muội giỏi lắm, dám gạt tỷ. Lạc nhi muội muội, đừng đùa nữa, xin thương xót, nói cho tỷ tỷ nghe đi.” Gương mặt thất vọng của Uy Mẫn Mẫn phút chốc sáng bừng lên, hai tay lại giữ chặt Trầm Lạc, lắc lắc.
Trầm Lạc ngừng tiếng cười, “Tuy đại thần không thể vào hậu cung, nhưng tỷ có thể gặp mặt Tần Lâm ở ngoài cung. Đến lúc đó, Vũ Văn Thượng sẽ sắp xếp để tỷ lén xuất cung. Chẳng qua, ra ngoài cung rồi, Mẫn Mẫn tỷ phải tự lo liệu, muội cũng không thể giúp tỷ hơn được nữa.”
Uy Mẫn Mẫn liên tục gật đầu, “Kế tiếp cứ để tỷ tỷ, việc cấp bách là, mẫu thân Tần Lâm không thể lại tìm cô nương khác cho huynh ấy nữa. Tốt nhất là, đêm đó lập tức đem gạo nấu thành cơm. Lạc nhi muội muội, nếu buổi tối đêm đó xuất cung, tỷ tỷ không quay về, muội che giấu giúp tỷ nhé.”
Trầm Lạc rút hai tay từ trong tay Uy Mẫn Mẫn, ấn ấn cái cổ mỏi nhừ. Vừa rồi trên cây nàng vẫn ngửa đầu, cổ rất mỏi. Nghĩ đến chuyện triền miên trên cây, trong lòng Trầm Lạc vừa thẹn lại sợ. Bản thân vừa đau vừa mỏi, Vũ Văn Thượng ngược lại, vô cùng sảng khoái. Dường như sau khi làm chuyện đó, hắn càng thêm hưng phấn. Sức lực bản thân như bị hắn hút hết .
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn xấu hổ cười cười. Khi thấy những dấu hôn trên cổ Trầm Lạc, Uy Mẫn Mẫn lại càng xấu hổ. Vì chuyện của nàng, Lạc nhi muội muội thực vất vả. Tên sói Vũ Văn Thượng kia không biết ép buộc Lạc nhi muội muội bao lâu.
“Lạc nhi muội muội, đêm nay muội thật vất vả. Tỷ tỷ vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của Lạc nhi muội muội.” Uy Mẫn Mẫn hắc hắc cười nhẹ nhàng nói.
Giờ phút này Trầm Lạc đã cực kỳ mệt mỏi, nghe được lời nói của Uy Mẫn Mẫn, không suy nghĩ gì liền trả lời: “Không vất vả, chuyện này coi là ân tình gì chứ.” Sau khi nói xong, Trầm Lạc giật mình, hai mắt đang buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng mà, lời nói ra khỏi miệng như bát nước đổ đi, không thu lại được . Nghe thấy tiếng cười của Uy Mẫn Mẫn, Trầm Lạc đành phất phất tay, “Muốn cười thì cứ việc cười đi, cười xong, đừng quên về phòng ngủ sớm đó.” Uy Mẫn Mẫn nháy mắt với Trầm Lạc, “Lạc nhi muội muội chắc là rất hưởng thụ ha, không biết phương diện kia của Vũ Văn Thượng thế nào. Dùng tư thế gì, thay đổi qua bao nhiêu tư thế.”
Khóe miệng Trầm Lạc run run, Uy Mẫn Mẫn nói chuyện rất. . . trực tiếp. Nếu, nàng ấy và Vân Vân gặp mặt, liệu có thể có cảm giác tiếc nuối vì tri âm tri kỉ gặp nhau quá muộn không?
“Mẫn Mẫn, tỷ cũng nói chuyện như thế với Tần Lâm hả?”
Uy Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu, “Sao tỷ có thể nói với Tần Lâm những lời này, Tần Lâm là người đọc đủ thứ sách. Trong đầu chứa đầy đạo thánh hiền, nếu tỷ nói vậy với huynh ấy, không chừng huynh ấy càng tránh xa tỷ. Lạc nhi muội muội, tỷ thấy hôm nay muội cũng mệt mỏi rồi, tỷ không làm phiền muội nữa. Muội đi nghỉ sớm đi.”
“Vâng.” Trầm Lạc gật nhẹ, nhìn Uy Mẫn Mẫn rời đi. Sau khi cửa phòng được Uy Mẫn Mẫn đóng lại, Trầm Lạc cả người bủn rủn ngã xuống giường.
Hai chân ẩm ướt dính dính , rất không thoải mái. Trầm Lạc đành phải đứng dậy, cởi đồ, cởi hết quần trong quần ngoài ra. Khi nhìn thấy quần trong đọng lại chất lỏng màu trắng, Trầm Lạc liền đỏ mặt.
Nàng nghĩ tới lời nói của Vũ Văn Thượng với mình, lúc ấy, nàng đã cao trào, Vũ Văn Thượng lại vẫn chậm chạp không chịu rời khỏi cơ thể nàng, nói muốn cho con cháu hắn lưu lại lâu hơn một chút.
Khi dòng chất lỏng đó phun vào trong cơ thể có chút nóng. Thì ra trước đây mỗi lần xong việc, hắn đều giúp nàng thay đồ. Lần này đi vội vàng, nàng cũng không thể ở Đông cung lâu, bây giờ cũng không phải ở Huệ Minh cung. Quy củ trong sương phòng rất nghiêm khắc, không thể làm hỏng quy củ của hoàng cung. Mặc dù nàng rất rõ, nàng và Vũ Văn Thượng đã phá hỏng quy củ đó nhiều lần rồi. Bí mật gặp nhau, bí mật làm chuyện thân thiết.
Vắt quần trong lên cái giá cạnh bồn nước, Trầm Lạc đi vào tủ quần áo lấy đồ sạch. Mặc vào, Trầm Lạc đi ra bên ngoài. Không biết, ở hậu viện bếp còn nước ấm không. Nếu nàng không lau rửa sạch sẽ, đêm nay chắc chắn sẽ vô cùng khó chịu.
“A, ngài nhẹ chút.” Tiếng rên khẽ của con gái theo tiếng gió truyền đến, cả người Trầm Lạc cứng đờ, thanh âm ôn nhu này giống như đang rên rỉ.
Trầm Lạc lập tức nấp bên cạnh một gốc cây đại thụ. Sao hậu viện sương phòng lại xảy ra chuyện này. Ngay sau đó, Trầm Lạc nghe được âm giọng khàn khàn của đàn ông.
“Cô gái, hai chân nàng ép chặt quá, ta sắp không khống chế được nữa.” Sau đó, âm thanh ba ba vang vọng. Nữ tử dưới động tác ngày càng mãnh liệt của nam tử cuối cùng không chịu được kêu ra tiếng. Nhưng mà, dù sao cũng đang ở sương phòng, nữ tử kêu vài tiếng sau đó âm thanh lại nhỏ dần.
Tiếng vang tiếp tục truyền đến, Trầm Lạc mặt đỏ tai hồng, đêm khuya mà nàng lại gặp được cảnh này, nữ tử này là ai? Giọng này có chút xa lạ. Còn nam tử kia? Trong sương phòng chỉ có thái giám, hơn nữa hiện giờ đều đang ngủ trong phòng.
Trên tảng đá thô ráp, đôi chân dài của nữ tử vắt sau lưng người đàn ông dần dần vô lực, chuẩn bị rơi xuống dưới. Hai tay nam tử lại nhấc chân ngọc lên, khiến nữ tử gọi ra tiếng: “Oan gia, ngài nhẹ chút.”
Nam tử vẫn chưa lên tiếng, động tác dưới thân ngày càng mãnh liệt, qua hồi lâu, tiếng thở dốc mới dần dần dừng lại. Trầm Lạc tránh ở sau cây, đi lên không được, quay lại cũng không xong. Còn nữa, nàng rất tò mò thân phận của đôi nam nữ. Cố gắng nghe đoạn đối thoại tiếp theo của bọn họ để tìm ra chút dấu vết gì đó.
“Oan gia, đừng quên ngài đã đáp ứng thần thiếp điều gì.” Tiếng nữ tử ôn nhu truyền đến, Trầm Lạc nghiêng tai lắng nghe, hy vọng sau đó có thể biết được hứa hẹn của bọn họ.
“Tối nay nàng hầu hạ ta rất thoải mái, chuyện đã đáp ứng nàng ta sẽ làm được. Chẳng qua mấy ngày nay, Hàn thống lĩnh canh giữ đông cung rất nghiêm ngặt, còn nữa, cung nữ bên trong Đông cung đã phân phát đi hết, an bài nàng vào Đông cung e là không được. Nhưng mà, Điện hạ thích cưỡi ngựa, sẽ có lúc đến tư mã phòng. Đến lúc đó, nàng mặc đẹp một chút, tốt nhất học theo Lạc tiểu chủ trong sương phòng. Không biết chừng, Điện hạ vừa thấy, liền nhìn trúng nàng. Chừng đó, nàng sẽ được vào Đông cung, cho dù chỉ làm thị nữ cũng tốt.” Tiếng nói thô khàn của nam tử toàn bộ đều lọt vào tai Trầm Lạc.
Nữ tử này muốn bò lên giường Vũ Văn Thượng? Trầm Lạc nghe thật khó chịu, giống như có người muốn cướp món đồ của riêng nàng vậy. Cực kỳ không thoải mái.
Tiếng cười duyên của nữ tử lại truyền đến, Trầm Lạc nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt. Ngay sau đó, Trầm Lạc thấy hai người đó lặng lẽ lẻn ra khỏi hậu viện.
Trầm Lạc đi ra khỏi chỗ nấp sau gốc cây, giọng nói của hai người đó nàng nhớ kỹ. Nữ tử là một cung nữ dã tâm không nhỏ, nam tử còn lại là người trông ngựa ở hoàng cung.
Vì sao hai người này lại chọn sương phòng để làm chuyện đó chứ? Cung nữ này liệu có phải đang làm việc ở sương phòng không? Nhưng giọng nói nghe rất lạ. Là ai đây? Hay là, bắt nam tử kia trước, rồi từ trong miệng hắn tra ra cung nữ.
Trầm Lạc vô cùng bất mãn bĩu môi, có thể bởi vì Vũ Văn Thượng quá mức sủng nàng, nên khi biết có người vọng tưởng bò lên giường Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc rất không thoải mái.
Trong lòng không thoải mái, thân mình cũng không thoải mái, hạ thân còn chưa rửa. Trầm Lạc đành phải vào gian bếp chuyên nấu nước trong hậu viện, may mắn lúc ở huyện Vân Hà, nàng thích cùng Vân Vân đến vùng nông thôn, trông thấy phụ nữ nông thôn nhóm lửa nấu nước. Trầm Lạc cũng học được cách làm.
Lúc đang đun nước, một nữ tử đi vào. Trầm Lạc ngẩng đầu thấy là Hòa Miêu. Nàng nhìn có chút nghi hoặc, đêm khuya, nàng ta đến gian bếp này làm gì?
“Lạc tỷ tỷ, vừa rồi chắc tỷ đã thấy đôi nam nữ kia hả?” Hòa Miêu nhăn mặt nhíu mày, sau đó ngồi xổm bên cạnh Trầm Lạc. Trầm Lạc gật gật đầu, thì ra nàng ta cũng nhìn thấy một màn không chịu nổi kia.
“Lạc tỷ tỷ, không ngờ có kẻ dám lớn mật thế. Nam chắc là người của tư mã phòng, giọng nữ tử nghe giống...” Hòa Miêu nói đến đây dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Trầm Lạc.
Nghe tiếng nước sôi trên bếp, Trầm Lạc cười, lập tức đứng dậy đi về phía bếp. Mở vung nồi, bọt nước sôi lăn tăn.
“Lạc tỷ tỷ, giọng nói này có vẻ như là giọng của Bích Liên .” Hòa Miêu vội vàng đứng dậy nói. Trầm Lạc vừa rót nước vừa nói: “Không có khả năng, Bích Liên nói chuyện rất nhẹ nhàng, hơn nữa bây giờ nàng ấy đang ở tư dược phòng trộn thuốc. Hòa Miêu, những lời này không thể nói lung tung.”
“Ta từng nghe Bích Liên nói chuyện với các cung nữ khác nhiều lần rồi, không nhẹ nhàng như khi nói chuyện với chúng ta đâu. Lạc tỷ tỷ, tỷ nên chú ý một chút, đừng để người bên cạnh hại mình.”
Nước đổ đã được gần nửa chậu, Trầm Lạc thở dài một tiếng.”Hòa Miêu, trễ như vậy không ngủ được, hay là cũng giống ta cảm thấy thân mình không thoải mái, cần nước ấm để tắm rửa rồi mới ngủ được? Nếu thế, trong nồi còn rất nhiều nước ấm, không bằng muội lấy một ít?”
“Lạc tỷ tỷ, ta không biết Mẫn Mẫn quận chúa nói gì với tỷ, từ khi chúng ta đến sương phòng, tỷ càng ngày càng trở nên xa lạ với ta. Tuy chỉ do ta phỏng đoán, nhưng Lạc tỷ tỷ vẫn nên đề phòng Bích Liên một chút.”
Trầm Lạc gật gật đầu, cười nhẹ với Hòa Miêu: “Tỷ tỷ biết rồi. Đêm đã khuya, nghỉ sớm một chút.” Dứt lời, lại cười cười, bê nửa chậu nước ấm về phòng.
Trong phòng bếp sương phòng, Hòa Miêu vẫn đứng thẳng như cũ, sắc mặt thâm trầm. Đỗ Nhã Y đã về phủ, Tôn Miểu là một nha đầu hoang dã không bối cảnh. Uy Mẫn Mẫn nhìn qua vô hại kì thực rất tinh ranh, mà quan hệ với Trầm Lạc cũng ngày càng không tốt. Cúi đầu nhìn ánh trăng chiếu trên mặt đất, hy vọng vị nhị thiếu gia Chúc gia Chúc Dịch Phong là một chủ nhân khôn ngoan.