Hạ Tiểu Hi nằm rạp trên sàn nhà, đau đớn toàn thân tựa như bị sâu mọt gặm cắn, đầu óc vẫn còn ông ông, lồng ngực nghẹn nước khó thở.
Cô mệt nhọc bò lê ngồi dậy, trong đầu lại càng lúc càng hỗn loạn, lúc thì nbuw có tiếng cười văng vẳng, lúc lại như có tiếng nhạc rock ầm ĩ.
"Rốt cuộc... cô ta đã tiêm thứ gì..." Hạ Tiểu Hi cắn môi tới bật máu cho bản thân tỉnh táo lại.
Biết bao nhiêu tra tấn cô đều vượt qua, không thể để bản thân thua cuộc lúc này được!
Cô sẽ không đánh mất bản thân mình.
"La Là La La.... Là La La..."
"Ha ha ha... Tử Lăng... lại đây Tử Lăng..."
Không! Tất cả đều là ảo giác!
Hạ Tiểu Hi bịt tai lại, thế nhưng những tiếng cười kia vẫn ám ảnh trong đầu cô.
"Ha ha ha..." Cô không khống chế nổi đột nhiên bật cười, cảm xúc vui vẻ quái dị xuất hiện trong thần kinh của Hạ Tiểu Hi.
LDS bắt đầu hiển lộ ra năng lực của nó.
"Ha ha ha... không... tại sao lại cảm thấy... vui vẻ thế này.... này... không được... cười... ha ha..."
Cô ôm lấy má mình muốn ngăn cản, thế nhưng cơ mặt như bị đông cứng lại không thể ngừng cười được, nước mắt cũng rơi xuống lộp bộp trên má.
"Ha ha... ha ha ha..."
Phượng Hồng hài lòng nhìn Hạ Tiểu Hi phát điên, dặn dò với hai tên phụ tá chỉ cần mỗi ngày mang theo nước uống và thức ăn đựng trong bát và cốc giấy vào rồi rời đi.
Vật lộn với tên điên này mãi Phượng Hồng cô cũng thấy mệt mỏi rồi, cần phải đi nghỉ ngơi một chút!
An Mộc thẫn thờ đi về khu X -1, ánh mắt nhìn thấy Từ Phi Vũ, ngay lập tức như phát điên xông tới cho hắn một đấm.
Từ Phi Vũ nhìn ánh mắt An Mộc thì từ bỏ đánh lại, mặc kệ hắn giáng những cú đấm nặng nề lên mặt.
"Đánh đủ chưa..." Từ Phi Vũ khàn giọng ngăn lại nắm đấm của An Mộc.
An Mộc càng thêm muốn phát điên tẩn bạn tốt một trận.
"Tôi không làm gì được." An Mộc nghe Từ Phi Vũ bất lực thì thào như vậy.
Đám người kia đã sớm nắm cả Từ gia trong tay, Từ Phi Vũ thân là người nắm quyền nhà tù Thiên Võng, nhưng rốt cuộc cũng không thể đem tính mạng cả gia đình đánh cuộc được.
An Mộc tuyệt vọng gục xuống.
Từ Phi Vũ đứng lên đi về phòng, u ám ngồi trên giường.
Lúc này ở khu X -3 đã tan hoang như một cơn lốc quét qua, Lâu Dụ thẫn thờ ngồi bên cạnh bàn thí nghiệm lộn xộn, ánh mắt lạnh băng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột ngột một tiếng đinh nhỏ nhoi vang lên hấp dẫn ánh mắt hắn. Sau khi tỉnh táo lại, Lâu Dụ tìm kiếm trong đống đổ nát moi ra một cái điện thoại đồ chơi.
"Tôi cần sự giúp đỡ của anh - Phàm Ân."
Ánh mắt Lâu Dụ ám trầm tối lại.
Một đêm này dường như trôi qua thật lâu thật lâu, cùng rất nhiều người mất ngủ.
"Cô ta sao rồi?" Phượng Hồng đi vào phòng giám sát hỏi, rồi cũng tự mình nhìn vào màn hình.
Hạ Tiểu Hi bây giờ cười ngây ngô ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn, đôi khi thì tự cào cấu móng tay lên sàn nhà tới bật máu, mười đầu ngón tay đã nhuộm một màu đỏ sậm.
"Có lẽ cũng đến lúc rồi!" Phượng Hồng mỉm cười.
"Két..." Cánh cửa sắt mở ra, Phượng Hồng mang theo bốn tên bảo tiêu to lớn đi vào, thế nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn ngẩn ngơ cười ngu ngốc không hề quan tâm, một mình ngồi vẽ vòng tròn.
"Đem cô ta lên ghế điện, khoá tay chân lại." Phượng Hồng vẫy tay ra lệnh.
Sau khi Hạ Tiểu Hi bị trói, Phượng Hồng liên tục sử dụng các phép ám chỉ và thôi miên, thế nhưng hiệu quả không được rõ ràng.
"Chết tiệt! Cô ta bị LDS làm thành đồ ngốc luôn rồi à!!?" Phượng Hồng như muốn phát điên!
Thật sự là quái đản mà!!!
Ánh mắt Phượng Hồng loé lên sự điên cuồng. Cô hết kiên nhẫn rồi!
Bây giờ thì cô ta không thèm quan tâm tới cái gì gọi là thiên tài nữa, cứ đem não của đồ ngu ngốc này móc ra rồi giao lên cấp trên là được!
Dù sao Hạ Tiểu Hi đã si ngốc rồi, giữ lại cũng không có tác dụng gì nữa cả!
"Đem cô ta vào phòng giải phẫu đi!" Phượng Hồng cười lạnh.
Nếu cô vẫn cố chấp như vậy, vậy thì tôi sẽ giữ lại cái bộ óc kia của cô, vứt cái bộ xác vô dụng của cô đi!
Hạ Tiểu Hi cười ngây ngô nằm trên bàn giải phẫu. Phượng Hồng hài lòng nhìn hiện trạng này của cô, đeo lên bao tay, nhẹ nhàng cười nói.
"Tôi đã sớm ngứa mắt bộ dáng được người người tung hô của cô rồi!" Phượng Hồng dào dạt đắc ý cười.
Cô ta cầm lên con dao giải phẫu nhìn chòng chọc vào mắt Hạ Tiểu Hi.
"Yên tâm đi, tương lai cô vẫn sẽ được mọi người tung hô - vì đã cống hiến bộ não của mình cho nhân loại!"
Ngay khi bàn tay của Phượng Hồng hung hăng chọc xuống mặt Hạ Tiểu Hi, một tiếng động lớn dữ dội xảy ra!
"Cái gì!!?" Phượng Hồng hốt hoảng nhìn bức tường lớn vỡ vụn ngay trước mặt, một nam nhân đeo mặt nạ bằng sắt bước ra, lạnh lùng lao tới chỗ cô ta.
"Cút ra!" Phượng Hồng hét lên, lôi ra một khẩu súng bắt tới liên tục 7 phát cho tới hết băng đạn!
Đồng tử Phượng Hồng co lại.
Hắn ta tránh được hết thảy!!?
Tên này có phải nhân loại hay không vậy!!?
Nghĩ tới gì đó, Phượng Hồng kinh hãi hét lên: "Thực nghiệm...!!!"
Chưa kịp nói xong, nắm đấm của nma nhân đã xông tới, đánh thẳng vào mặt cô ta.
"Bục!" Một tiếng, từ sống mũi gãy lìa tới đầu lâu nứt vỡ nát ra, máu tươi màu đỏ cùng tuỷ não trắng nhầy nhụa bung ra tung toé.
Cái xác của Phượng Hồng với một nửa đầu lâu nỡ nát tận xương bị dư chấn đẩy bay ra ngoài đâm lên tường, cuối cùng chết ở một tư thế bẻ gãy tay chân cong vẹo!
"Hừ!"
Nam nhân cười lạnh, sau đó thương tiếc cúi xuống ôm lấy Hạ Tiểu Hi, ánh mắt tan rã của cô khiến trái tim hắn run rẩy kịch liệt.
Xin lỗi...
Xin lỗi...
"Bí bo bí bo..."
Tiếng còi báo động khẩn cấp vang lên trong nhà tù, nam nhân nhanh chóng ôm Hạ Tiểu Hi vào ngực lao khỏi toà nhà, một đường phóng tới nơi kia.
Từ Phi Vũ đang ngồi trong phòng riêng, nghe thấy tiếng còi báo động thì giật mình bật dậy, sắc mặt lạnh băng.
Trong nhà tù một mảnh máu tanh hỗn loạn.
"Há há há.... chết đi!! Chết đi!!!" Tất cả các cánh cửa nhà tù cùng lúc được mở ra, cùng với cánh cửa kho súng đạn!
"Ầm ầm ầm!!!!" Súng liên thanh nã tứ tung, kẻ bỏ chạy người tán loạn, các tù phạm đắm mình trong bữa tiệc giết chóc!
"Liên hệ với quân đội túc trực chưa!!?" Một quản tù hét lên trong bộ đàm, thế nhưng những gì hắn nhận được lại chỉ là một hàng dài "tút tút tút".
"Ah! Tìm thấy rồi!"
Quản tù giật mình quay người lại, thế nhưng chào đón hắn là một họng súng đen ngòm với một băng đạn xả ra.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng....."
Tiếng súng đã chiếm trọn khi nhà tù được cho là bất khả xâm phạm này.
Từ Phi Vũ vội vàng tập hợp lại quân đội, từng bước đè ép lại lũ tội phạm điên cuồng.
"Chết tiệt!!!! Chết đi!!! Chết hết cho tao!!!!" Một tên cầm trong tay súng máy dội ầm ĩ, dưới chân đạp lên từng mớ xác người còng queo mà cười man rợ.
"Thủ trưởng, làm sao chế ngự hắn đây? Cầm vũ khí nặng như vậy nếu anh em xông vào chắc chắn sẽ tử thương vô số!"
Từ Phi Vũ nhíu mày.
Hắn cảm thấy cực kỳ cực kỳ không ổn, có kẻ đứng sau tạo ra động tĩnh lớn như vậy là muốn làm gì!!?
Lúc này súng trên tay kẻ điên kia đột ngột hết đạn, ngay lập tức Từ Phi Vũ lao tới một chân đá bay súng trên tay hắn, vật hắn ngã ra đất.
"Chết tiệt!!!! Chết đi!!!" Tên kia đỏ bừng mắt xông tới.
Từ Phi Vũ lạnh mặt nhìn hắn.
"Đoàng!"
Khói thuốc súng tán đi, tên tù nhân kia ngã lăn ra đất, lỗ thủng trên trán rỉ ra từng tia máu.
Cấp dưới của hắn đứng phía sau lạnh run.
"Hình như đám tù phạm này quên rằng chúng ta có thể tuỳ lúc xử lý bọn chúng mà không một ai có thể ngăn cẳn sao?" Từ Phi Vũ nheo mắt cười lạnh. "Được lắm, cho người thông báo trên toàn nhà tù! Tất cả tù phạm bước chân ra khỏi khu vực giam giữ phòng riêng chỉ cần bị bắt được sẽ ngay lập tức hành quyết!"
Hắn đã sớm thấy ngứa mắt vì số lượng phạm nhân quá nhiều, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội tống hết rác rưởi đi một lượt rồi!
"Rõ!" Tất cả quản tù ngay lập tức chấp hành.
Sau đó tất nhiên là một tràng thảm sát nghiêng về một bên.
Cá bức tường trong nhà tù đều được quết thêm một lớp sơn máu rất tươi mới, kẻ bị hành hình cùng các xác chết bị lôi ra ngoài tạo ra những vũng vệt máu dài. Nhất thời đi tới đâu người cũng sẽ bị ướt giày tới đó.
Khi Từ Phi Vũ tạm thời bình ổn được nhà tù, đột ngột lại nhận được một tin.
Thiếu tướng quân đội Phượng Hồng bị giết chết, cùng với phạm nhân cấp SSS bị giam giữ cũng biến mất!
Hắn ngay lập tức lao tới phòng mà Phượng Hồng sử dụng, sững sờ nhìn Phượng Hồng chết cong queo trong góc tường.
May mắn...
May mắn cô ta chết rồi.
Từ Phi Vũ đã nhận ra, cuộc bạo động này không phải ngẫu nhiên, là có người sắp xếp để cứu Hạ Tiểu Hi từ trong tay Phượng Hồng!