"Phụt!"
Một hạt giống sắc bén đâm thẳng vào ngực Hạ Tiểu Hi, sau đó giống như một con giòi đâm sâu vào trái tim cô.
"Ộc... oẹ..." Cảm giác nôn nao buồn nôn trong lồng ngực khiến cho Hạ Tiểu Hi liên tục nôn khan, nước mắt cùng nước bọt đầy trên mặt.
"Bịch..."
Một chiếc giày đen xuất hiện trước mặt Hạ Tiểu Hi, kèm theo một hương cỏ thản nhiên.
Cô chống ngực nhìn lên, lại chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng loá.
"Ah... tại sao lại..." Hạ Tiểu Hi rùng mình run lên. Không... không có tầm nhìn... cô không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng hết!
"Không..."
Cằm nhỏ bị một ngón tay nhéo lên, khẽ xoa nắn. Hạ Tiểu Hi nghe thấy một tiếng cười khẽ, cùng một cái búng tay.
Thứ ghê tởm trong lồng ngực giống như nghe được hiệu lệnh, ngọ nguậy đâm sâu vào bên trong trái tim.
"Agh!!!!!!!!"
Cảm giác trái tim bị đâm xuyên qua trong lồng ngực vậy, Hạ Tiểu Hi đau tới co quắp, ngã xuống ngất đi.
Thế nhưng thật kì lạ, cô hoàn toàn không hề bị thương, không mất lấy dù chỉ một giọt máu!
Nam nhân nhẹ nhàng cúi xuống ôm lấy Hạ Tiểu Hi, ngón tay dịu dàng xoa xoa nơi trái tim kia, xé rách quân phục để lộ bộ ngực trắng nõn.
Bên trên vị trí của trái tim, một bông hoa đột ngột đâm thoát da thịt mọc lên, mang một màu đỏ tươi của máu đầu tim.
"Ah... đúng như tôi nghĩ, trái tim của em thật đẹp..."
Từ Trường Thiên đangchir huy quân đội tiêu diệt thực vật này, lại đột ngột nhận phải 1 tin sét đánh.
Đội bọc hậu tổng cộng 20 người toàn bộ bị giết 19 người, một người là Hạ Tiểu Hi bị mất tích!
"Ầm!"
Mặc kệ bàn tay vì đấm vào đá cứng mà chảy máu, Từ Trường Thiên lạnh lùng cười nói: "Tất cả rút lui, trở về vị trí tập kết!"
Ở phía trước là đậu đậu cũng đã nghe tin, sắc mặt nguội lạnh. Đậu đậu nhìn Từ Trường Thiên đi tới, gân xanh nổi ra, xông tới nắm lấy cổ áo Từ Trường Thiên hét lớn: "Chính là tại vì ngươi! Nếu ngươi không tách Tiểu Hi ra khỏi ta, ta chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Hi an toàn!"
Từ Trường Thiên nhìn đậu phát điên, lạng như băng nói: "Câm miệng!"
"Bây giờ, tất cả nghe lệnh của tôi..."
"Chỉ huy! Chỉ huy!"
Một quân nhân hớt hải chạy đến nắm lấy tay của Từ Trường Thiên. "Có... có người bị thực vật kia..."
Từ Trường Thiên cùng đậu đậu liếc nhau, ngay lập tức chạy tới...
Hạ Tiểu Hi là bị cảm giác buồn nôn làm tỉnh, cả cơ thể bị chìm trong một thứ dung dịch nhầy nhụa ghê tởm.
Cô cố gắng mở mắt, mà mắt lại giống như bị bịt kín một tầng hơi nước, không thể nhìn thấy thứ gì cả.
"Ah..." Cả cơ thể của cô run rẩy, dường như bên trong trái tim có một thứ gì đó đang cắn xé, huyết dịch bị hút ra. . Truyện Đô Thị
Rốt cuộc... rốt cuộc là cô đã xảy ra chuyện gì...
Khó chịu thế này, thà chết còn dễ chịu hơn!
Khi Từ Trường Thiên và đậu đậu chạy tới, đập vào mắt là thân cây cực lớn có một vết rách, nhựa mủ nhầy nhớp chảy ra, mà bên trong đống nhầy đó, là một cô gái mà bonh họ quen thuộc đến không thể nào quen hơn!
"Tiểu Hi!" Đậu đậu tức giận gầm lên.
"Bốp bốp bốp..." Một tiếng vỗ tay cùng bước chân nhẹ nhàng đi tới, những sợi dây leo nhẹ nhàng tách mở, để lộ phía sau một nam nhân mặc áo blouse trắng.
"Giáo sư!" Một quân nhân đã từng thấy ảnh của vị giáo sư thực vật học giật mình thảng thốt, dễ dàng nhận ra vị giáo sư trẻ tuổi này!
Bân Nhiễm - vị giáo sư thực vật học trẻ tuổi nhất của đất nước giành được giải thưởng về thực vật học cao quý nhất thế giới, lí thuyết về trồng cây chân không của anh ta còn được mang vào bài giảng cao cấp của ngành thực vật học của vô số quốc gia.
Và bây giờ, dường như Bân Nhiễm giáo sư... đang chĩa mũi kiếm của mình về phía nhân loại!
"Ha ha... xin chào mọi người, tôi là Bân Nhiễm - người đã dẫn mọi người tới nơi này." Bân Nhiễm sạch sẽ cười. "Mặc dù cảm thấy rất có lỗi, thế nhưng chỉ có thể mời mọi người trở thành phân bón cho Thảo Thảo nhà tôi thôi."
"Giống như tất cả mọi người trong viện nghiên cứu này!"
Từ Trường Thiên rùng mình nhìn Bân Nhiễm.
Vậy là tên này đã dùng người sống làm phân bón cho thực vật biến dị... khôngg trách nó lại phát triển nhanh như vậy chỉ trong vài ngày!
"Ta không quan tâm! Ngươi trả lại Tiểu Hi của ta cho ta!" Đậu đậu tức giận hét lên.
"Tiểu Hi của cô?" Bân Nhiễm bất ngờ xoa cằm, sau đó nhẹ nhàng đi tới gần Hạ Tiểu Hi, thò tay nhẹ nhàng tiến vào bên trong, chạm vào bông hoa đỏ rực trên ngực trái của Hạ Tiểu Hi.
"Không, bây giờ trái tim của cô ấy đã thuộc về Bân Nhiễm tôi rồi." Bân Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười. "Chỉ cần một ý niệm của tôi, trái tim này còn đập hay sẽ khô héo, tuỳ thuộc hết vào tôi."
"Cô nói xem, bây giờ cô ấy là của ai?"