"Puddin'?" Vẻ lạnh lùng trong mắt Joker khiến cho Harley cảm thấy cả cơ thể như rơi vào trong bồn băng, đông cứng cả từng dây thần kinh.
Joker nhắm mắt, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn nã thẳng súng vào Harley. Hắn đang vô cùng... vô cùng tồi tệ. Tất cả những cảm xúc này đều là do Harley mang lại.
Giết cô ta đi.
Giết cô ta đi.
Giết cô ta, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Không còn khó chịu, không còn nôn nóng, không còn những thứ khôg thể kiểm soát được.
Giết cô ta đi, ngươi sẽ trở lại là một Joker giống như Joker.
"Puddin'? Muốn giết em sao?" Harley run run cười, cô nhẹ nhàng chạm vào họng súng, vuốt ve xoa nhẹ.
Bàn tay cầm súng của Joker khẽ run nhẹ, hắn trấn định hít một hơi, sau đó quay người cất súng đi. "Về nhà."
Sau đó hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng Casion cùng Raphel.
Harley nghe thấy hai từ đó thì cơ thể mềm nhũn ngã xuống, xụi lơ.
"Hoá ra đấy là Puddin' của cô em ư? Không lịch lãm chút nào cả, còn chưa nói năng gì đã khiến người ta vỡ đầu." Người còn chưa hoàn toàn sống lại, cái miệng đã nhanh nhảu buông lời.
"Còn không phải bởi vì anh mà Puddin' mới vậy sao?" Harley trừng mắt nhìn Deadpool, nhưng sau đó cô nhanh chóng mơ màng hồi tưởng lại.
Không phải... không phải ngài J ghen vì mình đấy chứ?
Nghĩ tới giả thuyết tươi đẹp đó, Harley tưởng rằng bản thân sắp hạnh phúc tới muốn chết đi, hai má đỏ lên, nước mắt có xu thế muốn rơi xuống.
Deadpool đã phục hồi kha khá mò tới, lấy ngón tay quệt một chút tuỷ não màu trắng của mình trên mặt Harley nhét vào đầu, một bên cười nói: "Cô em, nghĩ gì mà nhập thần vậy, bị vẻ đẹp trai cool ngầu của anh chinh phục rồi sao? Muốn bỏ trốn cùng anh tới một chân trời mới không?"
"Pool!" Harley hưng phấn nhìn sang Deadpool, sau đó ôm lấy cổ hắn, tặng cho hắn một nụ hôn lên trán. "Puddin' vì anh mà ghen, anh quả là thiên thần may mắn của tôi mà. Anh thật tuyệt vời!"
Deadpool bị choáng váng với cái hôn này, ngại ngùng gãi đầu. "Tôi là ai chứ... he he... thực ra tôi là một người rất..."
"Bye bye, tôi phải trở về dỗ dành Puddin' của tôi đây." Harley xốc lên quần áo, nhanh chóng vẫy tay chào Deadpool, rời phòng Casino về nhà.
Deadpool ngẩn ngơ, sau đó chống cằm lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn nói là trên mặt của cô còn dính tuỷ não và máu của tôi mà... tôi còn chưa kịp lấy về đâu..."
Nếu cho Joker lựa chọn lại một lần nữa, hắn thực sự rất rất muốn, một phát súng bắn chết Harleen Quinzel lúc ở nhà thương điên Arkham hôm đó.
Như vậy hắn ngày hôm nay sẽ không cần phải bận tâm về sự tồn tại của Harley Quinn nữa.
"Puddin' anh giận em sao?" Harley nhoài lên giường, ôm lấy cổ của Joker phấn khích hỏi. "Anh là đang ghen sao, ngài J?"
Ghen?
Hắn ghen?
Harley nói rất dễ dàng, thế nhưng vào tai của Joker lại khác.
Ghen tỵ vì Harley ở cùng một tên đàn ông khác. Hắn ghen?
Đó là lúc mà Joker đã nhận ra điều mà bản thân luôn xem thường. Một gã hề chưa bao giờ cần tình cảm, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy.
Harley, có lẽ đã trở thành một thứ mà hắn không thể hoàn toàn kiểm soát nữa.
Harley thấy Joker không quát mắng mình, cũng không bỏ cô ra thì trái tim đập càng nhanh hơn.
Có phải... có phải hôm nay Mr. J thực sự...
"Ngủ đi. Harley."
Thế nhưng Harley mong đợi không có được sự đáp lại, Joker quay người nằm xuống, cô cũng chỉ có thể buồn bã đi ngủ. Harley vòng tay qua ôm lấy Joker từ sau lưng, hôn lên tóc hắn thì thầm. "Ngủ ngon, Puddin'."
Một đêm đó Harley không biết, Joker đã không hề chợp mắt.
Sáng sớm, Harley còn chưa kịp tỉnh ngủ, tiếng động lanh canh bên ngoài đã đánh thức cô dậy.
"Puddin'? Thứ gì vậy?" Harley nhìn một đống bừa bộn trong phòng thì tò mò hỏi.
"Là một món quà..." Joker cười, tiếp tục công việc trên tay.
Harley đi tới vuốt ve cục sắt to lớn này. Nó có hình dạng giống như... một cái tên lửa. "Puddin', đây là một món quà dành cho ai? Bat-boy?"
Joker không trả lời, Harley cũng không hỏi nữa.
"Haizz..." Harley cầm một cốc sữa đi ra ngoài cửa sổ hóng mát, trong đầu suy nghĩ miên man.
Đã từng, khi giải cứu Joker, trong đầu của Harley đầy những mơ mộng. Một lễ cưới hoành tráng cùng nhạc và Michael Jackson, một căn nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười, người vợ nấu ăn, người chồng đọc báo, và hai đứa con kháu khỉnh dễ thương.
"Haizz... thực tại... thực tại..." Harley than thở, buồn bã nhấp vài ngụm sữa.
Tất cả những gì mà Joker nghĩ chỉ có Batman, Batman, và Batman. Làm cách nào để phá hoại Batman, làm cách nào để quậy tung Gotham lên, hắn chỉ nghĩ có thế.
Giống như một cậu bé lạc trong thế giới của Peter Pan. Cậu bé Joker không chịu lớn, chỉ ưa thích dùng những trò đùa của mình gây hại cho kẻ khác, trong đó có tên thuyền trưởng Batman xấu xa.
"Ha ha ha..." Tưởng tượng một cậu bé Joker dễ thương khiến cho Harley cười ra tiếng, ánh mắt mơ màng viễn tưởng.
Thế nhưng sau đó một cơn nhói đau như muỗi chích khiến Harley rùng mình ngã xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Puddin'...
- --