Đã ở trong bóng tối lâu tới mức... tưởng chừng như bản thân đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.
"Rắc."
Rắc?
"Tách tách tách..."
Tiếng động gì vậy?
Theo cảm giác, cô nhìn ngó xung quanh, thế nhưng xung quanh cô vẫn chỉ là một mảnh tối đen không có lấy một tia sáng nào.
Giống như những tiếng động kia chỉ là hoang tưởng của cô.
"Tỉnh lại đi."
"Mở mắt ra."
"Đừng ngủ nữa."
Là ai đang nói chuyện?
Hay là do cô tự mình tưởng tượng ra tiếng nói này?
Hạ Tiểu Hi thầm nghĩ, có lẽ cô sắp điên rồi chăng?
"Tỉnh lại, Hạ Tiểu Hi!"
Tách!
Vết nứt hoàn toàn lộ rõ, lan rộng ra các bề mặt của tảng băng, Hạ Tiểu Hi bên trong bóng tối khẽ ngẩng đầu, đôi mắt mang theo mong chờ nhìn về phía trước.
Vết nứt xuất hiện ngay trước mắt cô đây rồi!
"Đừng... đừng bỏ tôi!"
Cô dùng hết sức mình vươn tay về phía trước, ánh sáng, đã bao lâu rồi ánh sáng không chiếu rọi vào nơi đây?
Hạ Tiểu Hi giống như con thiêu thân chạy tới ngọn lửa, điên cuồng xông tới muốn bắt lấy chút ánh sáng nhỏ bé ấy.
Bàn tay hết sức vươn tới, cổ họng cô run run muốn hét lên.
"Đây rồi..."
Tiếng cười khẽ ấm nóng đánh vào màng nhĩ cô, sau đó một cánh tay từ đâu xuất hiện, nắm lấy cằm của cô, lực mạnh tới mức khiến cho cằm của cô muốn biến dạng.
"Ha ha..."
Men theo tiếng cười khẽ, ánh sáng trog mắt cô dần lấy lại.
Ầm!
Tất cả băng giá tan biến, Tạp Văn hài lòng ôn lấy Hạ Tiểu Hi, sống mũi chạm vào mái tóc của cô hít thật sâu.
Một mùi hương thật dịu dàng tinh khiết, giống như những gì mà hắn đã tưởng tượng.
Hạ Tiểu Hi rùng mình tỉnh lại, cũng nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trong lòng của một người, khi nhìn lên lại đập vào mắt là một người xa lạ.
"Anh là ai..." Cô vô cùng đề phòng hỏi.
"Người đã giải cứu em." Tạp Văn cười tới yêu nghiệt, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vuốt chiếc cằm phát xanh của cô.
5 tên quân nhân canh gác bên trong đã nhìn không nổi nữa, ôm súng chạy tới vỗ vai của Tạp Văn: " Ngài Tạp Văn, cấp trên có lệnh không được phép chạm vào cô Hạ, ngài mặc dù đã giải cứu cô ấy thành công, thế nhưng ngài không được phép đụng chạm vào cô Hạ quá mức cho phép."
Tạp Văn giống như không nghe thấy cảnh cáo của quân nhân, tỉ mỉ xem xét Hạ Tiểu Hi.
"Ngài Tạp..."
Quân nhân không thể tin nhìn mũi dao đã đâm xuyên ngực mình, phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống.
Hạ Tiểu Hi hoảng sợ che miệng nhìn những chiếc đuôi bằng xích gắn lưỡi dao đột ngột xuất hiện sau lưng Tạp Văn, trong đó một cái, đang quấn chặt lấy eo cô.
Thực ra thì Từ Trường Thiên đã sớm đoán được Tạp Văn có vấn đề, người ta thường nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà. Một kẻ có bình thường hay không, thì một kẻ không bình thường khác mới nhìn thấy được.
Văn phòng làm việc sạch sẽ không một hạt bụi, quần áo cùng đầu tóc luôn luôn thẳng tắp. Một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, giữ bên ngoài một khuôn mặt hòa nhã và săn sóc, lịch sự.
Nói Tạp Văn bình thường, Từ Trường Thiên mới là người nghi hoặc nhất!
Trong căn phòng nơi Tạp Văn được sắp xếp để điều trị cho Hạ Tiểu Hi, Từ Trường Thiên sắp đặt hơn 10 cái camera ẩn, sắp xếp 5 người quân nhân dày dạn kinh nghiệm canh phòng nghiêm ngặt, cũng yêu cầu bọn họ không được tiếp xúc quá nhiều với Tạp Văn khi không cần thiết.
Thế nhưng ngày hôm nay, sau khi Từ Trường Thiên trở về từ một cuộc thảo phạt tang thi từ bên trong thành phố, hắn nghe thấy cấp dưới thông báo: Phòng nghiên cứu đã bị thất thủ!
"Ầm!"
Dị năng mất khống chế trong cơn tức giận của Từ Trường Thiên phá tan một tòa nhà phía sau lưng, cấp dưới của hắn lạnh mặt đứng ở bên cạnh cúi đầu: "Xin lỗi, thủ trưởng."
Từ Trường Thiên cười gằn nhìn hắn: "Nếu không phải chỉ có ngươi là sẽ không đổi sắc mặt dù chỉ một chút khi ta tức giận,ngươi đã sớm nổ tan xác!"
Cấp dưới im lặng không đáp, cũng không ngẩng đầu lên.
"Chết tiệt! Gọi đậu đậu tới đây!" Từ Trường Thiên nhanh chóng chạy như bay về phía phòng nghiên cứu.
Căn phòng nghiên cứu được Từ Trường Thiên làm phòng ngự vô cùng chắc chắn với vật liệu vô cùng mạnh mẽ, bây giờ lại vô tình trở thành thứ cản trở hắn! Tạp Văn đã vô hiệu hóa toàn bộ cửa, hiện tại chỉ có thể dùng bạo lực để phá cửa!
"Tránh ra!" Từ Trường Thiên hai tay nắm chặt, đồng tử phát lên một màu xanh lam âm u, trên hai nắm đấm cũng được bao bọc bởi một ngọn lửa nóng khủng khiếp khiến cho tất cả quân nhân xung quanh sợ hãi lùi lại.
Dị năng giả luôn luôn là một cấm kị khiến cho người ta sợ hãi, nhất là một dị năng giả đứng trên đỉnh cao của các dị năng giả như Từ Trường Thiên.
"Ầm!"
Nắm đấm mang theo năng lượng cực lớn nện hẳn lên cánh cửa, để lại một vết lõm sâu, thế nhưng không ăn thua so với hợp kim kim loại siêu bền này.
"Ah!!!!!!!" Từ Trường Thiên như muốn phát điên cười lớn, ngọn lửa trên tay càng bùng phát ra dữ dội, phút chốc vậy mà hoà tan cánh cửa kim loại thành một bãi bùn đen!
"Tạp Văn!!!!!!"