• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt đã đến lễ Nguyên tiêu.

Tuy có rất nhiều người đi làm và đi học nhưng đường phố vẫn tràn ngập không khí sôi động, những đồ trang trí ngày lễ màu đỏ được treo ở khắp nơi.

Sân của Dung Tiêu luôn sạch sẽ trang nhã, quanh năm không thay đổi nhiều. Hắn căn bản không quan tâm đến lễ hội gì đó, nhưng năm nay lại khác, trong sân được treo những chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ.

Không phải để mong thần phật phù hộ, chỉ đơn thuần là để tăng thêm chút niềm vui cho ngày sinh nhật của Văn Yến.

Sau mấy ngày làm việc, địa điểm cầu hôn của Văn Yến đã được sắp xếp ổn thỏa.

Cậu lấy lý do các bạn cùng lớp định tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu nên buổi trưa liền lẻn ra khỏi nhà, kì thực là đi chuẩn bị những bước cuối cùng.

Khi màn đêm buông xuống, cậu ngồi trong nhà kính, giống như kẻ cầm đầu băng đảng ngầm, hạ giọng gửi tin nhắn cho Du Bất Vấn, kêu hắn nhanh chóng dẫn một nhân vật chính khác trong lần cầu hôn này đến.

Mấy ngày trước cậu đã nói ra hết kế hoạch của mình cho Du Bất Vấn, để đến ngày rằm tháng Giêng âm lịch hôm nay, Du Bất Vấn sẽ trở thành đồng lõa với cậu để lừa Dung Tiêu ra ngoài.

Nhưng cậu không biết là khi cậu gửi vị trí cho Du Bất Vấn, kêu Du Bất Vấn hành động theo kế hoạch, Dung Tiêu lại đang ngồi cạnh Du Bất Vấn.

Từng lời Văn Yến nói đều lọt vào tai hắn một cách rõ ràng.

Ở bên cạnh bàn còn có một chiếc bát nhỏ màu ngọc bích trống rỗng, trong đó chỉ còn lại một chút cặn thuốc đắng.

Nhưng loại thuốc này vốn không phải loại thuốc ban đầu Dung Tiêu uống, tác dụng của nó không phải là chữa bệnh mà là giảm đau.

Dung Tiêu tựa người vào ghế tựa, sắc mặt tái nhợt dị thường, cơ hồ không có một chút hồng hào nào, chiếc áo khoác trắng đang mặc cũng dính đầy máu.

Màu đỏ như máu chảy xuống gấu quần hắn, tí tách, tí tách, ở trong căn phòng yên tĩnh khiến người ta giật mình.

Vừa nãy vết thương của hắn lại tái phát, dữ dội hơn bao giờ hết, Du Bất Vấn vội vàng giúp hắn cầm máu, thuốc cầm máu quý giá được bôi hết lớp này đến lớp khác, nhưng lại bị máu đỏ tươi cuốn trôi.

Khi máu cuối cùng cũng ngừng chảy, trên sàn cạnh Dung Tiêu đã đọng lại một vũng máu nhỏ.

Nhưng Dung Tiêu lại làm như không thấy, cúi đầu nhìn vết thương, chắc chắn trong thời gian ngắn nó sẽ không bị rách nữa, sau đó đứng dậy thay quần áo.

"Đã đến lúc phải đi rồi," hắn nói với Du Bất Vấn, "Đừng để Văn Yến phải đợi."

Cô dâu nhỏ của hắn nóng lòng muốn cầu hôn hắn, sao hắn có thể đến muộn được.

Du Bất Vấn vẫn nửa quỳ trên mặt đất, im lặng nắm chặt hai tay.

Hắn có vô số lời muốn nói để thuyết phục Dung Tiêu, nhưng hắn biết mình không thể lay chuyển được bất kỳ quyết định nào của lão yêu quái này.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể ủ rũ đứng dậy đi xuống lầu, chở Dung Tiêu tới chỗ Văn Yến.

Trên đường đi, cả hai con yêu quái đều không nói gì. Trong xe yên tĩnh đến mức giống như đang đi tham dự đám tang hơn là lễ cầu hôn.

Du Bất Vấn cắn chặt môi, sợ bản thân sẽ nói ra những lời đi quá giới hạn. Nhưng khi tới cổng trang viên, khi Dung Tiêu mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, hắn lại không nhịn được nói.

Hắn nhìn về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng ánh nến, ở sâu nơi những ánh nên kia, Văn Yến đang chờ đợi vị hôn phu của mình.

Đứa trẻ này không biết gì cả, cậu còn tưởng đây là khởi đầu của hạnh phúc trong cuộc đời mình.

Du Bất Vấn nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, tôi biết mình không thể lay chuyển quyết định của ngài. Nhưng khi ngài quyết định tất cả những chuyện này, ngài có cân nhắc đến tâm trạng của Văn Yến không? Cậu ấy mới mười tám tuổi, nhưng cũng không còn là một đứa trẻ nữa, nếu rất nhiều năm sau nghĩ lại những chuyện này... Cậu ấy sẽ hận ngài."

Bàn tay đang mở cửa xe của Dung Tiêu chợt khựng lại.

Nhưng hắn cũng không có trả lời câu hỏi của Du Bất Vấn, chỉ là ra lệnh: "Nhớ hoàn thành những việc mà ta giao cho cậu, không được phép xảy ra sai lầm."

Nói xong hắn xuống xe đi thẳng vào cổng trang viên.

Hắn muốn đi đến lễ cầu hôn.

?

Dung Tiêu vừa bước vào trang viên đã nhìn thấy một con đường quanh co được bao quanh bởi bức tường hoa, phía trên bức tường hoa có những dải đèn nhiều màu sắc quấn quanh cành hoa, không chỉ có tác dụng chiếu sáng mà còn làm nổi bật những cánh hoa kép của hoa hồng.

Hoa hồng là loài hoa dành cho những cặp tình nhân, thể hiện tình yêu mãnh liệt.

Dung Tiêu đi về phía trước dọc theo con đường này.

Khi đi đến cuối con đường, hắn nhìn thấy một nhà kính.

Bên trong có những ngọn đèn sáng rực, tựa như ngọn hải đăng chiếu sáng kẻ lạc lối trong đêm đen mờ mịt.

Dung Tiêu bước vào.

Khi hắn bước vào nhà kính, dưới chân hắn trải một tấm thảm lụa màu xanh bạc, cuối tấm lụa, hắn nhìn thấy một cái cây rất kỳ lạ, có cành nhưng không có lá, trên cành treo vô số chụp đèn thủy tinh nhỏ, bên trong có ngọn lửa đang cháy và nhảy múa, hiển nhiên là được làm mô phỏng theo hình dạng của “cây Bất Tận” được ghi lại trong thần thoại.

Và dưới gốc cây này, có một bóng người mà Dung Tiêu rất quen thuộc.

Văn Yến mặc một bộ lễ phục màu đen trang trọng, eo thon, chân dài, mái tóc được tạo kiểu cẩn thận. Cậu đã cố gắng ra dáng một người trưởng thành nhưng đôi mắt lo lắng vẫn bộc lộ sự non dại và ngây ngô.

Cậu đang đợi Dung Tiêu đi về phía mình, khi nhìn thấy Dung Tiêu đi vào, cậu không kìm được mà nở nụ cười.

Nhưng Dung Tiêu lại dừng lại giữa chừng.

Đột nhiên hắn không muốn rời đi.

Văn Yến đang chờ đợi hắn ở cuối đường.

Hắn muốn thời gian dừng lại vào lúc này.

Dừng lại ở lễ Nguyên tiêu này, dừng lại vào ngày sinh nhật của Văn Yến, vĩnh viễn đừng đến bình minh.

Hắn hy vọng Văn Yến sẽ không bao giờ bước sang tuổi mười tám, để họ không bao giờ phải xa nhau.

Nhưng Văn Yến không biết Dung Tiêu đang suy nghĩ gì.

Trong tay cậu cầm một chiếc hộp nhung đen nhỏ, trong đó có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo màu xanh lục, rất giống màu mắt của Dung Tiêu.

Đây là bảo vật gia truyền của gia tộc bọn họ, tuy rằng không thể so sánh với tuổi của Dung Tiêu nhưng vẫn là một cổ vật có giá trị.

Văn Yến muốn dùng nó để nhận được sự đồng ý của yêu quái mình thương.

Cậu đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Vì thế khi nhìn thấy Dung Tiêu dừng lại giữa chừng, cậu nghiêng đầu khó hiểu, không biết Dung Tiêu đang làm gì.

Dung Tiêu đứng nhìn Văn Yến một lúc rồi mới chậm rãi bước tới.

Hắn đã từng nhìn thấy đám cưới của con người, trong đám cưới cô dâu cũng bước qua tấm thảm đỏ dài đến chỗ chú rể theo cách này.

Hắn bước đến gần Văn Yến, khoảng cách giữa hai người chưa đến một sải tay, có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt của Văn Yến.

Hắn nhìn ra được hôm nay Văn Yến đã ăn diện cẩn thận, giống như một con công nhỏ kiêu hãnh, cố gắng hết sức để khoe từng tấc lông đuôi xinh đẹp của mình với người khác.

Hắn cười hỏi Văn Yên: “Em với Du Bất Văn lừa ta tới đây để làm gì?”

Biết rồi còn hỏi.

Văn Yến hít sâu một hơi.

Cậu từ từ quỳ một chân xuống.

Cậu biết rõ Dung Tiêu sẽ không từ chối mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nỗi bất an trước nay chưa từng có.

Cậu nhìn khuôn mặt Dung Tiêu dưới ánh đèn trong phòng, lại một lần nữa bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Lão yêu quái này thật sự quá đẹp trai, mặc dù ngọn cỏ nn như cậu cũng không tệ, nhưng vẫn cảm thấy nguy cơ rất cao.

Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời cậu cầu hôn ai đó.

Cậu mở chiếc hộp vuông nhung đen trong lòng bàn tay, lộ ra chiếc nhẫn phỉ thúy trong trẻo lấp lánh bên trong, nhẹ nhàng đeo vào đầu ngón tay Dung Tiêu.

"Dung Tiêu tiên sinh, bạn trai của ngài, Văn Yến tiên sinh xin trịnh trọng cầu hôn ngài ở đây." Văn Yến ngẩng đầu nhìn Dung Tiêu, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn bao giờ hết, "Văn tiên sinh xin hứa với ngài cả đời này sẽ chỉ thích mình ngài. Sau khi kết hôn, hoa dại cỏ dại ven đường tuyệt đối sẽ không bao giờ để ý đến, trong mắt trong lòng chỉ có ngài."

“Xin hỏi, ngài có nguyện ý gả cho cậu ấy không?”

Nguyện ý không?

Dung Tiêu nhìn vào mắt Văn Yến, lần đầu tiên cảm thấy đau đớn vô cùng, nó đến từ ngực hắn, gần như xé trái tim hắn ra làm đôi.

Trước đây hắn đã từng bị chướng khí xuyên qua tim, từng bị đinh xương đóng vào xương vai, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy đau như hiện tại.

Nhưng hắn vẫn đưa tay ra, chủ động đeo chiếc nhẫn trong tay Văn Yến.

Chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh ngọc đã được sửa đổi một chút để vừa với kích thước ngón tay của hắn.

“Dung tiên sinh rất nguyện ý."

Cầu hôn thành công.

Văn Yến đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, treo trên người Dung Tiêu.

"Anh có phải là rất ngạc nhiên không? Có phải không ngờ tới không?" Văn Yến ôm cổ hắn và tự hào hỏi: “Mấy ngày nay em không phải là đi chơi với nhóm người Lý Tranh mà là bắt bọn họ làm lao động không công, giúp em trang trí lễ đường cầu hôn."

Dung Tiêu một tay ôm eo cậu, một tay giữ lấy vai Văn Yến.

"Ừm, ta rất ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tới luôn."

"Đương nhiên rồi, anh cho rằng em cũng không hiểu lãng mạn như anh à?" Văn Yến dụi mặt vào trên vai Dung Tiêu, "Chúng ta tuy rằng đã là hôn phu từ lâu, nhưng vẫn phải làm đúng lưu trình chứ."

Cậu ôm Dung Tiêu đủ rồi liền nhảy khỏi người Dung Tiêu.

Cậu cúi đầu xoa chiếc nhẫn trên tay Dung Tiêu, cười ngốc nghếch nói: “Đây là chiếc nhẫn gia truyền của nhà em, đặc biệt truyền lại cho con dâu, ngoài ra còn có một chiếc vòng cổ để truyền lại cho con gái, nhưng tiếc là em không có em gái."

Văn Yến lại hỏi: "Anh có thích chiếc nhẫn này không? Em thấy nó rất hợp với màu mắt của anh."

Dung Tiêu gật đầu: “Thích.”

Cầu hôn cũng cầu xong rồi.

Chỉ còn hơn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ.

Văn Yến đã sắp xếp các chương trình tiếp theo.

Phía sau nhà kính có một hồ nước lớn trong vắt. Trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu, trên đó có đồ ăn đã chuẩn bị sẵn và rượu vang đỏ.

Văn Yến kéo Dung Tiêu ngồi lên, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, lộng lẫy như một buổi lễ long trọng.

Văn Yến vừa nói vừa đút bánh vào miệng Dung Tiêu: “May nơi này là ngoại thành, nếu em cầu hôn anh trong thành phố sẽ không có pháo hoa, sau khi bắn pháo hoa xong sẽ bị người ta tìm đến nhà phạt tiền và bị phê bình.”

Dung Tiêu mỉm cười, quay đầu ăn một miếng bánh hoa hồng.

Họ cùng nhau trải qua nửa giờ cuối cùng của lễ Nguyên tiêu.

Khi tiếng chuông nơi xa vang lên mười hai giờ, Văn Yến chính thức vượt qua sinh nhật lần thứ mười tám của mình.

Cậu đã là người lớn rồi, lễ trưởng thành và lễ cầu hôn của cậu đều được tổ chức vào cùng một ngày.

Cậu và Dung Tiêu đang lênh đênh trên mặt hồ, vừa xem pháo hoa vừa trò chuyện về những sắp xếp khác nhau cho việc kết hôn.

Và khi pháo hoa cuối cùng rơi xuống.

Văn Yến vừa định nói gì đó, Dung Tiêu đã kéo cậu vào lòng, trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt.

Văn Yến chưa bao giờ được hôn như thế.

Lão yêu quái tuy tính tình có vẻ không tốt nhưng kỹ năng hôn lại rất dịu dàng triền miên.

Nhưng bây giờ Dung Tiêu tựa hồ đã mất đi hết phong độ, biến thành một con mãnh thú hung ác, hắn đè Văn Yến lên chiếc thuyền nhỏ, dùng tay giữ chặt vai cậu, mạnh mẽ bá đạo hôn cậu, Văn Yến thậm chí còn nghi ngờ lưỡi mình đã bị cắn rách, nếm ra được vị máu.

Nhưng cậu bị hôn đến choáng váng nên cũng không quan tâm lắm, chỉ biết hùa theo và làm Dung Tiêu vui vẻ.

Không biết qua bao lâu cậu mới được Dung Tiêu buông ra.

Ánh sao vừa lúc rọi xuống, Dung Tiêu đặt tay lên vai cậu, cúi đầu nhìn cậu.

Văn Yến còn chưa tỉnh táo lại sau nụ hôn, đầu óc choáng váng.

Cậu không hiểu sao cảm thấy trong nụ hôn của Dung Tiêu không hề có chút dịu dàng hay vui sướng nào mà lại tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng chưa đợi đợi để nghĩ về điều đó thì đã nghe thấy Dung Tiêu hỏi: “A Yến, em có yêu ta không?”

Cái này mà cũng phải hỏi à?

"Anh là người em yêu nhất trên đời này."

Dung Tiêu nghe vậy liền mỉm cười.

"Ta cũng yêu em."

Hắn đã sống hàng vạn năm, đã nhìn hết ai nam oán nữ, chỉ khi đến lượt mình hắn mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vu.ốt ve đôi mắt của Văn Yến.

Khi hắn giơ ngón tay lên lần nữa thì Văn Yến đã ngủ mất.

Ngủ yên trên chiếc thuyền lá này.

Thế giới rộng lớn và yên tĩnh.

Dung Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Văn Yến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK