• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàn ông quả thực là rất hẹp hòi.

Văn Yến phẫn nộ nghĩ, thậm chí còn tự vơ bản thân vào chửi chung.

Cậu hung hãn đứng trước cửa, vẻ mặt mang theo nét khinh thường, thái độ kiêu ngạo, trông như thể sẵn sàng đá tung cánh cửa bất cứ lúc nào.

Nhưng chỉ hai giây sau, cậu lại lấy ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, đóng quân trước cửa phòng Dung Tiêu, dùng giọng điệu nịnh nọt nói với người bên trong.

"Ông xã, đừng tức giận. Anh có thể đánh em nếu anh muốn. Nhưng trước tiên anh phải ra ngoài đã, anh không thể tức giận một mình như vậy được. Anh không nghe nói rằng tức giận sẽ khiến người ta già đi sao? Anh đẹp như vậy, không thể có nếp nhăn được."

Cánh cửa vẫn đứng im, yên lặng thể hiện đóng cửa từ chối tiếp khách.

Tần Ưu và Tô Mạnh suýt nữa thì bật cười. Một người cầm túi đồ ăn vặt ngồi trên ghế sofa xem, tiếng cười của bọn họ kinh thiên động địa, khiến cho chim sẻ cách đó mười dặm cũng phải sợ hãi.

Du Bất Văn cũng tham gia đại hội hóng chuyện, thong thả uống trà, thậm chí còn đưa đồ ăn nhẹ cho Tô Mạnh và Tần Ưu, hoàn toàn là dáng vẻ tiếp tay cho ác.

Văn Yến phẫn nộ nhìn bọn họ: "Các người có thể đừng như vậy nữa được không? Trần đời nào có bạn bè nào như mấy người? Thấy gia đình tôi lục đục thì cười ha hả, có phải các người chỉ chờ thấy tôi khủng hoảng tuổi trung niên rồi ly hôn không?"

Ba yêu quái trên ghế sofa cùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng trắng trẻo của Văn Yến, cảm thấy không liên quan gì đến cái gọi là khủng hoảng tuổi trung niên.

Nhưng điều này không ngăn cản họ hóng drama.

Tần Ưu cười hì hì, nhét một miếng bánh su kem vào miệng, nói: "Theo tôi thấy, đây là do Dung Tiêu yêu cậu nên mới chỉ nhốt cậu ở ngoài. Nếu mà là tôi á, đuổi cậu ra khỏi nhà đã coi như là nhẹ, cho dù cậu có quỳ trên vỏ sầu riêng đến hẹo cũng vô ích."

Văn Yến lạnh lùng nhìn cô, vạch trần quá khứ của cô: "Đừng nói như thể cậu chưa từng phải dỗ Tô Mạnh. Cậu lúc đó còn không nhìn rõ tình cảm của mình, còn muốn nạp thê thiếp, cuối cùng phải khó khăn lắm mới theo đuổi được hắn."

Nhớ lại chuyện cũ có điểm tốt là bao nhiêu quá khứ đen tối đều bị đào hết lên.

Năm đó khi Tần Ưu và Tô Mạnh yêu nhau cũng loạn xì ngầu chẳng khác gì cậu. Tần Ưu là một kẻ ngốc, thậm chí còn không biết tình yêu là gì.

Tần Ưu bất ngờ bị chọc vào điểm yếu, cô đột nhiên run rẩy, không rảnh cười nhạo Văn Yến nữa, vội vàng quay người dỗ dành chồng, thề thốt đủ điều rằng cô chỉ cần một mình Tô Mạnh, sẽ không bao giờ có bất kì ai khác.

Tô Mạnh trong lớp cảm thấy rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại lộ ra chút buồn bã, tựa hồ ký ức kia đã gợi lên nỗi đau trong lòng, khiến Tần Ưu vô cùng hoảng loạn.

Văn Yến vui vẻ vỗ tay, xem trò vui một lúc rồi mới quay lại tiếp tục dỗ dành ông chồng nhà mình.

Đáng tiếc, Dung Tiêu lần này lại vũng như bàn thạch, cậu ngồi ở cửa gọi cục cưng cả ngày cũng vô ích, trong phòng ngay cả một tiếng động cũng không có, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái.

Nếu không phải Văn Yến biết Dung Tiêu vẫn chưa ra ngoài thì cậu đã đá cửa vào xem Dung Tiêu có còn ở trong đó không.

Văn Yến huyên thuyên cả ngày, đến mức mồm miệng khát khô, tuy rằng là cậu người lắm lời, nói hay như hát, nhưng hiện tại cũng có chút cạn kiệt vốn từ.

Cậu uống nước mật ong do quản gia mang đến để giải khát, thấy lời ngọt ngào không còn hiệu quả nữa, bèn quay xe, dùng lý lẽ để thuyết phục người.

Cậu hắng giọng nói: "Dung Tiêu, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Chẳng phải lúc đó anh cũng làm giống em sao, cũng phong ấn kí ức của em, định để em một mình làm góa phụ. Chúng ta kẻ tám lạng người 800gr, đúng là một cặp trời sinh, không ai có quyền chỉ trích ai."

Nhưng vừa nói xong, Du Bất Văn liền lịch sự chỉ ra kẽ hở trong lời nói của cậu.

"Tiểu thiếu gia, giữa ngài và ngài ấy, tiên sinh chọn để ngài sống sót, còn ngài, giữa việc chọn cứu thế giới và ngài ấy lại chọn cứu thế giới. Đây là hai tình huống khác nhau, xin đừng đánh tráo khái niệm." Du Bất Văn nhẹ nhàng nói.

Văn Yến bị bắn trúng ngay tim, không có cách nào phản bác, đành câm nín.

Cậu ngước nhìn quản gia, ánh mắt đầy oán niệm, hỏi: "Quản gia, tại sao tôi lại cảm thấy anh có ý kiến với tôi?"

"Quả đúng là như vậy," Du Bất Văn gật đầu, không chút ngượng ngùng, "Chẳng lẽ ngài không phát hiện tôi ngay cả trà chiều cũng không pha cho ngài sao? Lần này tôi đứng về phía Dung tiên sinh."

Hắn nhìn Văn Yến với vẻ chỉ trích, trong mắt như thể viết rõ 3 chữ chữ "đồ trai tồi", rồi cầm khay lên và rời đi.

Văn Yến sửng sốt, lần đầu tiên hiểu cảm giác bị mọi người xa lánh là như thế nào.

Không chỉ Tần Ưu và Tô Mạnh cười nhạo cậu, ngay cả quản gia vẫn luôn đứng về phía cậu cũng không còn tha thứ cho cậu nữa.

Nhưng cậu đã thảm như vậy, Dung Tiêu còn vẫn không chịu gặp cậu, như vậy còn gì là công bằng.

Cậu đáng thương ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa, đôi chân dài không có chỗ để, khuôn mặt xinh đẹp gục xuống, đôi mắt ngấn lệ, giống như một chú cún con bị chủ bỏ rơi.

Cậu không cố thuyết phục lão yêu quái mở cửa nữa mà chỉ yên lặng ngồi đó.

Cậu thầm nghĩ, cùng lắm thì cậu cứ ngồi ở đây, đợi khi Dung Tiêu mở cửa là có thể vào, Dung Tiêu đã chờ ba ngàn năm, chẳng lẽ cậu không thể chờ vài ngày sao?

Văn Yến ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ chờ đến tận tối, dáng vẻ như thể có thể đợi đến tận khi sông cạn đá mòn.

Sau đó, vì không có việc gì khác để làm nên cậu đành nghịch sợi chỉ đỏ trên ngón tay.

Trước đây cậu vẫn luôn không biết nguồn gốc của sợi tơ hồng này, nhưng bây giờ cậu đã nhớ ra.

Đây rõ ràng là sợi tơ hồng cuối cùng của miếu Nguyệt lão, kiếp trước khi lừa Dung Tiêu kết hôn, cậu đã tự tay buộc nó lên cho hắn, đây cũng xem như là một trong những bảo vật của tông môn, nhưng lại bị phong chủ một phong là cậu âm thầm chiếm đoạt, dùng làm lễ cưới.

Cậu thậm chí còn đắc ý nói với Dung Tiêu: "Một khi ngươi thắt sợi tơ hồng này, ngươi sẽ không bao giờ thoát được. Sống là yêu của ta, chết là quỷ của ta."

Lúc đó Dung Tiêu si mê cậu, tự nhiên nghe lời cậu nói, không ý thức được bản thân ký hợp đồng bán mình, ngược lại còn cười một cách ngốc nghếch, ngay cả khuôn mặt tuấn tú yêu dị cũng trở nên ngây thơ.

Khi Văn Yến nghĩ đến những chuyện cũ này, trong lòng cảm thấy vừa buồn bã vừa chua xót, rõ ràng là những hồi ức ngọt ngào trong quá khứ, nhưng bây giờ nghĩ lại lại thấy đau lòng.

Cậu có tài đức gì, lại có thể lừa gạt được trái tim chân thành, yêu cậu vô điều kiện của Bất Tẫn Mộc vạn năm, chỉ để rồi cuối cùng bị phản bội.

Nghĩ theo hướng này, Dung Tiêu quả thực nên tức giận, cậu đáng bị như vậy.

Văn Yến đang ở đây suy nghĩ sâu xa, cửa phòng đóng chặt cả ngày lại đột nhiên mở ra, cậu lập tức sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi chiếc ghế nhỏ, đứng thẳng người như một học sinh tiểu học đang bị kiểm tra.

Còn chưa kịp nghĩ ra cách biểu đạt lòng chân thành của mình với Dung Tiêu, đã bị ánh mắt của Dung Tiêu làm cho bất ngờ, lời nói đột nhiên nghẹn ở cổ họng, không thể thốt ra được nữa.

Bởi vì Dung Tiêu bây giờ thực sự đau buồn cực độ.

Có một nỗi đau không thể dập tắt trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo đó, chúng cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cậu.

Khiến cho cậu không thể thốt nên lời châm chọc cười nhạo, chỉ muốn ôm chặt lão yêu quái vào lòng để an ủi.

Văn Yến thận trọng đưa tay ra, rụt rè nắm lấy góc áo của Dung Hiểu.

Cậu cảm thấy rất tội lỗi, ngập ngừng hồi lâu vẫn không thể thốt ra một lời nào, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy một góc áo, yên lặng cầu khẩn.

Dung Tiêu nhìn Văn Yến đứng trước mặt mình ngoan ngoãn như vậy, cảm thấy cõi lòng như bị cắt thành từng mảnh.

Hắn luôn nghĩ mình là một kẻ tàn nhẫn, nhưng bây giờ có vẻ như hắn đã quá ngây thơ rồi.

Hắn cười khổ, buồn bã hỏi Văn Yến: "A Yến, sao em có thể tàn nhẫn như vậy..."

Hắn nhốt mình trong cân phòng này cả ngày.

Sắp xếp lại tất cả các chi tiết, nguyên nhân và hậu quả của những gì đã xảy ra cách đây ba ngàn năm, càng nhớ về những chuyện đó thì càng cảm thấy đau lòng.

Không phải là hắn không biết Văn Yến ở bên ngoài, cũng không phải không nghe được những lời nịnh nọt của Văn Yến, nhưng hắn không biết nên đối mặt với Văn Yến như thế nào.

Hắn quá đau, đến mức sợ rằng nếu đột nhiên gặp Văn Yến, bản thân sẽ vô tình làm Văn Yến bị thương, vì vậy hắn đã nhốt mình lại.

Lúc này hắn nghĩ mình đã bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Văn Yến, hắn biết sự bình tĩnh đó chỉ là giả tạo.

Văn Yến vì câu hỏi của hắn mà không dám ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài.

Cậu muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại cảm thấy như vậy là quá dễ dàng, quá không chân thành.

Cậu rất sợ, cậu sợ Dung Tiêu thật sự bị cậu làm tổn thương, sau này sẽ không bao giờ tin tưởng cậu nữa.

"Em, em không có gì để biện hộ cả," Văn Yến khịt mũi, cố gắng không để tiếng khóc của mình quá lộ liễu, "Anh muốn trút giận thế nào cũng được, em sẽ không đánh trả, nhưng xin anh đừng bỏ rơi em..."

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Dung Tiêu, sợ lộ ra sự hèn nhát và rụt rè của mình.

Nhưng trước khi cậu kịp nói hết lời, Dung Tiêu đã ôm cậu chặt đến mức xương cốt cậu cũng thấy đau.

Cậu loạng choạng, bị Dung Tiêu kéo đến bên giường, cửa phòng tự động đóng lại, phát ra tiếng "ầm" nặng nề, trong phòng không có chút ánh sáng nào, chỉ có bóng tối mơ hồ.

Trong bóng tối, Dung Tiêu hung hăng hôn lên môi cậu.

Thậm chí đó còn không tính là hôn, đó là một nụ hôn dữ dội dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, Dung Tiêu cắn môi cậu, một tay nắm chặt vai cậu, ấn cậu xuống giường, tay kia nắm chặt cổ tay cậu.

"Ta ghét em..."

Cậu nghe thấy Dung Tiêu mơ hồ nói trong lúc hôn và cắn cậu.

Văn Yến nghe vậy thì buồn bực, ngoan ngoãn mở miệng, thân thể mềm mại như vũng nước, tùy ý Dung Tiêu muốn làm gì thì làm.

"Ta ghét em." Dung Tiêu lại nói, nghiến răng, giọng nói như một con thú đang bị ép vào đường cùng.

Làm sao hắn có thể không ghét Văn Yến được.

Lần đầu tiên rung đùi sau hàng ngàn năm đã kết thúc theo cách bi thảm như vậy. Tình yêu đích thực bị vứt không thương tiếc rồi bị nghiền nát thành từng mảnh.

Nhưng hắn sao có thể đành lòng từ bỏ người đang ở trong vòng tay mình này?

Hắn không bao giờ có thể từ bỏ Văn Yến.

Hắn liên tục hôn Văn Yến, hôn môi, hôn khuôn mặt, còn cắn yết hầu của Văn Yến không chút do dự.

Hắn hôn tới tận tai Văn Yến, thì thầm vào tai cậu: "Em có biết ta ghét nhất điều gì ở em không?"

Văn Yến cảm thấy đau đớn, lắc đầu sợ hãi.

Cậu vô cùng sợ Dung Tiêu sẽ nói ra điều gì đó mà cậu không thể chịu đựng được.

Dung Tiêu ôm chặt lấy Văn Yến, giữ chặt bả vai cậu rồi vùi mặt vào vai Văn Yến.

"Em biết không, cây cối vô tình. Chính vì em mà trái tim của chúng mới đập. Sao em có thể cho ta nhịp tim rồi lại cưỡng ép xé nát nó?"

Hắn vốn chỉ là một cây Bất Tấn Mộc dưới chân núi Côn Luân, làm sao có thể hiểu được tình yêu là gì? Trước khi gặp được Yến Quy, cuộc sống của hắn trải qua ngàn năm bình lặng, không có khái niệm yêu hận.

Chính chàng trai trẻ với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ này đã bất ngờ đột nhập vào bí cảnh của hắn, làm rung động trái tim hắn theo cách không giống như bình thường.

Hắn bị người này mê hoặc, đi theo người đó rời khỏi Côn Luân để đến thế giới loài người.

Nhưng chàng trai trẻ xinh đẹp này lại quyết định một mình chịu chết, chỉ để lại cho hắn một lá thư, còn khiến Thiên Đạo lấy đi ký ức và cảm xúc của hắn.

Hắn trước đây mãi không hiểu tại sao khi nghe đến cái tên Yến Quy, bản thân lại cảm thấy bình tĩnh đến vậy, như thể hắn chưa từng yêu con người này vậy.

Nhưng bây giờ hắn đã biết.

Bởi vì thứ bị mất đi không chỉ có ký ức của hắn về Yến Quý.

Tình cảm của hắn dành cho Yến Quy, tình yêu sâu sắc nhất của hắn cũng bị Thiên Đạo cưỡng ép rút đi và chôn vùi địa mạch.

Hắn đã mất tất cả mọi thứ liên quan đến Yến Quy, từ ký ức đến cảm xúc.

Thuộc về y.

Hắn không thể giữ lại bất cứ thứ gì, cứ vậy mơ màng hồ đồ trải qua ba ngàn năm.

Dung Tiêu cười ha ha, có chút tự giễu, uổng phí việc hắn là một đại yêu tu luyện dưới chân núi Côn Luân, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ bị Thiên Đạo điều khiển.

Hắn không muốn khóc trước mặt Văn Yến, một yêu quái như hắn đến chết cũng sẽ không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối.

Nhưng hắn không thể khống chỉ được nước mắt, cũng giống như việc không thể khống chế được tình yêu vĩnh cửu này.

Hắn nhớ lại rất nhiều chuyện, bao gồm lần đầu tiên bản thân gặp Yến Quy, ngọn núi nơi họ từng sống cùng nhau, hoa đào trong sân, cảnh Yến Quy nằm trên cây sau khi say rượu rồi ngã vào vòng tay hắn...

Bị phong ấn ba ngàn năm, những kí ức vụn vặt này lập tức tràn vào trong đầu hắn, hắn làm sao có thể chịu đựng được?

"A Yến, em đúng là đồ dối trá," hắn nói trong khi ôm chặt Văn Yến, giọng nói tràn ngập hận thù và yêu thương vô tận, "Em lừa ta, nhất bái thiên địa là giả, sợi tơ hồng em buộc cho ta là giả, nói sẽ không bao giờ rời xa ta... cũng là giả."

"Nhưng ta vẫn yêu em một cách vô vọng."

Dung Tiêu cười khẽ, cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Trong ba ngàn năm qua, hắn vẫn luôn bình tĩnh, chưa từng vì bất kỳ ai mà dừng lại, nhưng cuối cùng lại phải lòng nụ cười của Văn Yến.

Điều này có nghĩa là gì?

Hắn buông Văn Yến ra, hai người nhìn nhau.

Hốc mắt hắn đỏ hoe, đôi mắt giống như viên ngọc được rửa sạch bởi nước, xanh biếc trong suốt.

Lúc này, hắn đẹp đến ngỡ ngàng, nỗi đau trong mắt hắn giống như giọt sương trắng trên bông hoa, tô thêm nét diễm lệ vừa đủ.

"Ta vẫn yêu em," Dung Tiêu nhẹ nhàng nói với Văn Yến, "Em thắng rồi, em có thể làm bất cứ điều gì với ta, em có thể rời xa ta, bỏ rơi ta, nhưng ta mãi mãi không bao giờ có thể ngừng yêu em."

Hắn đã thua hoàn toàn, bất kể là ba ngàn năm trước hay bây giờ.

Văn Yến cảm thấy tim mình như thắt lại.

Cậu nức nở một tiếng rồi ôm chặt lấy Dung Tiêu, gấp gáp tìm kiếm bờ môi của hắn.

Nụ hôn này đắng chát, mang theo vị mặn của nước mắt.

"Em sẽ không rời xa anh nữa đâu, em thề," Văn Yến hoảng hốt thề với Dung Tiêu, không biết phải chứng minh lòng thành của mình thế nào, "Em sai rồi, xin anh tha thứ cho em, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa..."

Cậu đang nói sự thật.

Kiếp này cậu không cần phải làm hy vọng của chính đạo trên thế giới nữa.

Cậu chỉ là người yêu của Dung Tiêu mà thôi.

Chỉ muốn cùng Dung Tiêu sống chết có nhau.

Dung Tiêu nhìn cậu thật sâu, một lát sau lại dùng sức đẩy Văn Yến trở lại giường.

Đây là cuộc hội ngộ mà họ đã mong đợi từ lâu.

Chỉ khi cơ thể hòa quyện, làn da chạm vào nhau, hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể đối phương, họ mới có thể tìm thấy cảm giác yên bình.

Văn Yến gần như ngất đi, nhu cầu dữ dội của lão yêu quái khiến cậu cảm thấy như mình sắp hồn lìa khỏi xác.

Nhưng cậu vẫn run rẩy ôm lấy cổ Dung Tiêu, rõ ràng mệt đến mức không nhấc tay lên nổi, nhưng vẫn hôn lên tai Dung Tiêu, nói: "Em yêu anh."

Cậu không có gì để đền đáp Dung Tiêu, chỉ có tình yêu chân thành này.

Đáp lại cậu là một nụ hôn cuồng nhiệt và một cuộc làm tình càng thêm dữ dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK