Mặc dù Văn Yến đã vì kiệt sức mà ngất đi, nhưng đêm đó cậu cũng không ngủ được yên ổn, không biết bên ngoài tiếng chim hót có phải quá ồn ào, quấy nhiễu đến giấc mộng của cậu hay không.
Cậu trong giấc mơ luôn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện, liến thoắng như một con chim sẻ, âm sắc còn rất quen thuộc.
Cậu còn nhìn thấy một khoảng sân trong giấc mơ của mình.
Lúc này có lẽ là mùa đông, trong sân không có hoa cỏ, chỉ còn lại những cây cổ thụ xanh rờn, ngoài ra còn có hòn non bộ, dòng nước chảy cũng khá đẹp, đường nhỏ quanh co cũng mang theo nét nghệ thuật độc đáo. Trên khoảng sân trống đặt một chiếc bàn dài đơn giản, trên bàn bày đủ loại bánh kẹo cưới và trái cây, một đôi nến đỏ long phượng, còn dán chữ “Hỉ" màu đỏ tươi.
Rõ ràng trong sân này không có người nào, nhưng lại có một giọng nói hoạt bát đến mức ồn ào không ngừng lầm bầm.
Văn Yến nghe vậy cau mày, nghĩ thầm sao trên đời còn có người nói nhiều hơn cả mình.
Chỉ nghe giọng nói ồn ào kia nói: “Đời này ta đã gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên kết hôn với một con người, à không, với một yêu quái, nên hơi căng thẳng.”
“Nhất bái thiên địa, nhị bái… Thôi quên đi, chúng ta không có trưởng bối, trực tiếp phi thê giao bái đi.”
"Ta nói này, ngươi đường đường là một đại yêu, sao lại keo kiệt như vậy? Kết hôn cũng không chịu nể mặt ta, không phải ta chỉ khen tiểu đệ tử mới nhà bên xinh đẹp thôi sao? Được rồi, ở trong lòng ta, không có ai đẹp bằng ngươi đâu, mau cười một cái ta xem nào."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bạn đời của ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa."
Một câu lại tiếp một câu, ồn ào đến mức khiến người ta đau đầu.
Rõ ràng là tràn đầy vui vẻ, nhưng trong bầu không khí quá mức yên tĩnh này, cùng với cặp nến long phượng đỏ rực, ngược lại trở nên quạnh quẽ và thê lương khó tả.
Văn Yến cau mày trong lúc ngủ.
Tuy chỉ qua vài câu nói, nhưng cậu cũng có thể nhận ra đây là một khung cảnh đám cưới đơn sơ, không có ai chứng kiến, không có người thân, bạn bè, cũng không có đồ trang trí tươm tất, chỉ có hai người, một đôi nến đỏ, phu thê giao bái.
Cậu cũng có thể cảm nhận được chủ nhân của giọng nói luôn cười đó đang vui vẻ từ tận đáy lòng, vui đến mức không biết phải làm sao.
Nhưng không biết tại sao, anh lại không thích âm thanh đó lắm, không những cảm thấy ồn ào mà còn cảm thấy người này không đáng tin chút nào, chính là cái kiểu mà dùng lời ngon tiếng ngọt lừa con người ta kết hôn ấy.
Nhưng cậu không thấy rõ khuôn mặt của người nọ, chỉ nhìn thấy cặp nến đỏ trong sân không ngừng cháy, giọt nến từng chút từng chút chảy xuống, đọng lại trên giá cắm nến, trông hệt như nước mắt của mỹ nhân.
Văn Yến có chút tò mò về chủ nhân còn lại của đám cưới này, cũng không biết là tên xui xẻo nào bị dụ kết hôn, cái hôn lễ đơn sơ đến mức keo kiệt như này, không biết là phải coi tiền như cỏ rác cỡ nào mớ bằng lòng gả chứ.
Ngay khi cậu đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một giọng nói khác vang lên, thậm chí còn quen thuộc hơn cả giọng nói vừa rồi, gần như vang vọng bên tai cậu mỗi ngày, tùy ý trêu chọc trái tim cậu.
Cái kẻ coi tiền như cỏ rác kia hoàn toàn không có cảm giác bị lừa gạt, ngược lại còn sợ người trước mặt bỏ chạy.
"Đây là do ngươi nói đó, từ nay chúng ta đời đời kiếp kiếp không bao giờ chia lìa. Ta mặc kệ sau này ngươi có hối hận khi kết hôn với một yêu quái như ta không, nhưng hôm nay nếu ngươi đã thề, ngươi sẽ không bao giờ có thể rời xa ta nữa."
Văn Yến: “…………”
Wow, mơ thôi mà có cần kí.ch t.hích vậy không.
Tại sao giọng nói của tên coi tiền như cỏ rác này lại giống hệt giọng của Dung Tiêu vậy? Chỉ trong một giây đã chọc cậu tức đến mức biến thành con cá nóc.
Cậu suýt thì tức chết, nhưng lại bị mắc kẹt trong giấc mơ không thể tỉnh lại nên chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng suông.
Mà ở bên ngoài giấc mơ, trong phòng ngủ chính của biệt thự _ _
Văn Yến vẫn nằm trên giường, ngủ ngon lành, ngọt ngào, sâu lắng, nhưng môi đã bị rách, khắp cổ, xương quai xanh, thậm chí cả cổ tay đều có dấu hôn.
Bên cạnh giường bệnh, một nhóm bác sĩ đông như quân nguyên vây quanh cậu, Dung Tiêu và Du Bất Vấn cũng ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, ánh mắt dán chặt vào các bác sĩ đang khám cho Văn Yến.
Không giống như Văn Yến kiệt sức ngất đi, Dung Tiêu hoàn toàn không buồn ngủ.
Đợi khi tác dụng của “Tình ý” trong cơ thể dần phai nhạt, hắn liền tỉnh táo lại. Nhưng lúc này sắc trời đã hơi hửng sáng, Văn Yến bị hắn ôm chặt trong lồng ng.ực, bị dày vò đến mức thảm không nhìn nổi, đáng thương ôm lấy một chiếc chăn bông nhỏ, trên làn da lộ ra bên ngoài tràn đầy dấu tay và dấu hôn.
Dung Tiêu gần như hoảng sợ, bởi vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng vết thương của mình đang hồi phục, sinh lực vẫn luôn chảy ra khỏi cơ thể hiếm khi có dấu hiệu dừng lại.
Nhưng hắn lại không thấy vui mừng chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, không biết Văn Yến đã bị hắn rút đi bao nhiêu linh lực.
Hắn không quan tâm đến việc tính sổ với Du Bất Vấn, lập tức ra lệnh cho Du Bất Vấn đưa bác sĩ tới.
Du Bất Vấn đã đợi sẵn ở bên ngoài, nghe vậy liền vội vàng dẫn đội ngũ y tế tới.
Trước khi bác sĩ bước vào, Dung Tiêu đã ôm Văn Yến vào lòng, đã kiểm tra tâm mạch của Văn Yến, cảm nhận được tâm mạch của Văn Yến vẫn ổn mới miễn chê thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kiểm tra lượng linh khí hao tổn trong cơ thể Văn Yến.
Nhưng rất nhanh, Dung Tiêu liền cau mày.
Tại sao hắn không cảm nhận được nơi nào trên người Văn Yến bị hao tổn?
Hắn vừa cho Văn Yến uống thuốc kéo dài mạng sống, thuốc lập tức hóa thành linh lực, hòa vào trong cơ thể Văn Yến, nhưng lại rất bất đắc dĩ, tràn đầy thái độ không nghiêm túc, giống như có cũng được mà không có cũng chẳng sao (??).
Lần đầu tiên hắn nghi ngờ khả năng của mình, nếu không thì sao tình huống của Văn Yến lại kỳ quái như vậy.
Cũng may lúc này Du Bất Vấn đã đưa bác sĩ tới, gần như toàn bộ bác sĩ chủ chốt của trung tâm y tế đều bị đưa đến đây, lấp đầy cả căn phòng.
Dung Tiêu vội vàng tránh sang một bên, để cho bác sĩ khám cho Văn Yến.
Ánh mắt hắn dán chặt vào Văn Yến, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, tuy không nói lời nào nhưng vẫn gây ra áp lực rất lớn cho các bác sĩ.
Hơn nữa, bên cạnh còn có một Du Bất Vấn áp suất thấp y chang.
Hai vị đại lão đồng thời nhìn chằm chằm về hướng này, khí tức của đại yêu tràn ngập toàn bộ không gian, khiến bắp chân của các bác sĩ có chút run lên.
May là bọn họ cũng là những yêu quái đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, sau một thời gian ngắn khó chịu liền chuyên nghiệp kiểm tra cho Văn Yến.
Văn Yến ngủ say như chết, đến nỗi bị bị loay hoay như thế cũng không tỉnh lại.
Nhưng các bác sĩ kiểm tra tới kiểm tra lui, rồi quay mặt nhìn nhau với vẻ bối rối.
“Sao vậy?” Dung Tiêu vẫn luôn chú ý tới chỗ này, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của các bác sĩ, trong lòng không khỏi hẫng một nhịp, hỏi: “Em ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Du Bất Vấn cũng lo lắng nhìn sang.
Các bác sĩ cũng không biết nên trả lời như nào mới tốt.
Không phải là xảy ra chuyện gì.
Mà là không có chuyện gì xảy ra cả.
Cuối cùng người có nhiều kinh nghiệm nhất lên tiếng.
Hắn ngượng ngùng báo cáo với Dung Tiêu: "Tiên sinh, linh lực của tiểu phu nhân không có gì hao tổn, mọi chỉ số đều bình thường. Nói cách khác, hiện tại cậu ấy... rất khỏe mạnh."
Kỳ thực những lời này đã xem như nói giảm nói tránh, Văn Yến đâu chỉ khỏe mạnh mà linh lực cũng đang tuôn ra bên ngoài, giống như một dòng suối tự động sinh sản tuần hoàn.
Nếu không phải biết vết thương của Dung Tiêu đã thuyên giảm, hắn suýt nữa thì nghi ngờ Dung Tiêu mới là người rút linh lực.
“Không thể nào,” Dung Tiêu hoàn toàn không tin, “Vết thương trên người ta đang có xu hướng lành lại, sao em ấy có thể không bị hao tổn gì được?”
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Văn Yến, vừa định nói gì đó thì phát hiện sắc mặt Văn Yến hồng hào, thật sự không có dấu hiệu suy yếu.
Du Bất Vấn cũng đi tới, không thể tin được cầm lấy tay Văn Yến, nhẹ nhàng bao phủ tâm mạch của cậu. Mặc dù họ không chuyên về lĩnh vực này như bác sĩ, nhưng vẫn hiểu sương sương.
Du Bất Vấn cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói với Dung Tiêu: "Cậu ấy hình như, thật sự không sao."
Bác sĩ bên cạnh nhanh chóng đưa báo cáo kiểm tra cho Dung Tiêu.
Dù ở góc độ con người hay yêu quái, Văn Yến đều rất khỏe mạnh.
Dung Tiêu nhìn báo cáo không nói lời nào.
Văn Yến có lẽ đã mệt mỏi vì bị những người này làm phiền, hắn bất mãn hừ một tiếng, không nể mật gì quay người lại vùi đầu vào chăn.
Ngay cả Dung Tiêu cũng không thể không thừa nhận.
Văn Yến dường như thật sự không có vấn đề gì.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm hỏi bác sĩ: “Nếu em ấy không sao thì tại sao lại không tỉnh lại?”
Bác sĩ ngẹn lời.
Hắn lén nhìn Dung Tiêu, rồi lại nhìn Văn Yến, sau đó không thể không ẩn ý nói: “Nếu ngài chạy marathon cả đêm cũng sẽ mệt đến mức không dậy nổi.”
Văn Yến không có gì khác, đơn giản chỉ là lần đầu tiên khai trai, lại đập đúng Dung Tiêu, cậu chỉ đơn giản là mệt mỏi mà thôi.
Nhưng những lời này cho dù có cho bác sĩ ba lá gan hắn cũng không dám nói, nói xong lời kia liền lập tức cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Dung Tiêu: “…………”
Du Bất Vấn: “…………”
Du Bất Vấn nhìn Văn Yến, yên lặng ém góc chăn lại giúp Văn Yến, sau đó nhìn Dung Tiêu với ánh mắt trách móc.
Dung Tiêu không có gì để biện hộ, biết Văn Yến thật sự không sao, hắn mới thả lỏng một nửa.
Nhưng một nửa vẫn lo lắng, không biết linh lực của Văn Yến đến từ đâu. Lúc đầu bọn họ đều cho rằng Văn Yến là linh cốt trời sinh, mà cậu quả thực cũng phù hợp với đặc điểm của linh cốt.
Nhưng bây giờ, cậu càng ngày càng không giống.
Hắn nói chuyện này với các bác sĩ.
Du Bất Văn ở bên cạnh cũng bổ sung: "Tiểu thiếu gia bây giờ mạnh đến đáng sợ, ngay cả ta cũng bị cậu ấy đánh bại."
Dung Tiêu kinh ngạc nhìn qua.
Du Bất Vấn không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Trận so tài hôm đó, tôi không hề nhường, cậu ấy chỉ dùng một chiêu đã đánh bại tôi.”
Mà trong toàn bộ Yêu giới, Dung Tiêu là người duy nhất có thể đánh bại hắn chỉ bằng vài chiêu.
Mặc dù hai vị đại lão còn lại cũng có thể đánh bại hắn, nhưng họ không thể đánh bại hắn chỉ trong vài chiêu.
Các bác sĩ chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Nhưng bọn họ suy đoán: “Có thể tiểu phu nhân là một linh cốt đặc biệt, nhưng cũng có thể cậu ấy không phải là linh cốt, mà là một người tu hành. Cơ thể của cậu ấy dường như bẩm sinh đã có khả năng tiếp nhận linh khí của đất trời, rồi sử dụng nó cho mình. Cho nên dù cho Dung tiên sinh có rút linh lực của cậu ấy đi thì linh lực cũng nhanh chóng được bổ sung."
Nhìn thấy Dung Tiêu vẫn cau mày, bác sĩ cũng cảm thấy có chút buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dung tiên sinh vốn gặp nguy cũng không loạn căng thẳng như vậy.
Bác sĩ mỉm cười nói với Dung Tiêu: “Dựa theo quan sát hiện tại của chúng tôi, linh lực trong cơ thể tiểu phu nhân đã dung hợp với cậu ấy. Đó không phải là linh lực không thuộc về bản thân được cậu ấy cướp lấy từ nơi khác, mà là thứ cậu ấy sở hữu. Vậy nên có thể nói, nó vô hại.”
“Nói cách khác,” bác sĩ khẽ đẩy kính lên, trong nụ cười có chút nhẹ nhõm, “Tiểu phu nhân quả thực chính là liều thuốc trời ban của ngài. Có lẽ cậu ấy là bảo bối được ông trời đặc biệt ban tặng xuống đây.”
Dung Tiêu ngước mắt lên liếc nhìn bác sĩ.
Bác sĩ này đã quen biết với hắn từ hai nghìn năm trước, kể từ đó bọn họ vẫn luôn giữ liên hệ.
Mặc dù họ không tiếp xúc nhiều lấm, nhưng cũng không phải là mối quan hệ bèo nước gặp nhau.
Hắn im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Mượn lời tốt của cậu." Dung Tiêu nói.
Tay hắn nắm lấy tay Văn Yến, tay hắn hơi lạnh, nhưng tay Văn Yến lại luôn ấm áp, giống như một viên ngọc ấm áp trong lòng bàn tay hắn.
Hơi ấm này lan từ lòng bàn tay đến trái tim hắn.
Giải thoát hắn khỏi sự lạnh lẽo vô tận.