Thuốc mà Văn Yến muốn đưa cho Dung Tiêu đương nhiên không phải thuốc độc.
Cậu cũng không phải là Phan Kim Liên, vô duyên vô cớ bị ngu mới đi đầu độc vị hôn khu của mình.
Cậu lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ trong suốt, bên trong là nước thuốc không màu không mùi, khua khoắng trước mặt Du Bất Vấn.
Cậu ôn hòa nói với Du Bất Vấn: “Chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau đi, tôi chờ mãi mới trưởng thành, đã đến lúc có cuộc sống riêng tư. Chắc anh cũng biết loại thuốc này đúng không, dù sao đây cũng là đặc sản của Yêu giới bọn anh, không màu cũng không có tác hại, tôi chỉ muốn nhờ anh giúp nhỏ vài giọt vào cà phê của Dung Tiêu thoii."
Du Bất Vấn: “…………”
Hắn biết loại thuốc này, nó tên là ‘Tình ý’.
Nói là thuốc kích dục thì không đúng, thuốc này hoàn toàn vô hại, nó chỉ thúc đẩy dục vọng trong lòng, cho dù có uống phải cũng chỉ phát tác khi gặp được người mình yêu, yêu càng sâu tác dụng của thuốc càng mạnh.
Nó lần đầu tiên được sử dụng bởi các nữ tu của Hợp Hoan tông để kiểm tra sự chân thành của người yêu họ.
Nhưng loại thuốc này hiện nay gần như đã biến mất vì quy trình chế tạo quá phức tạp, cũng không biết Văn Yến lấy nó ở đâu.
Tất nhiên Văn Yến sẽ không nói cho Du Bất Vấn là cậu đã tự đọc sách cổ rồi chế ra nó. Tác dụng của thuốc rất rõ ràng, anh họ dùng xong cũng nói là rất tốt.
Cậu dùng vẻ mặt ngây thơ phân tích cho Du Bất Văn: “Tôi cũng không phải là ép mua ép bán. Nếu Dung Tiêu không thích tôi thì đương nhiên anh ấy có thể chịu đựng được, nhưng nếu anh ấy không kiềm chế được bản thân thì sao có thể đổ lỗi cho tôi được?"
Du Bất Vấn: "......Ha ha."
Dung Tiêu thích cậu đến mức mạng cũng có thể cho cậu, vậy nên nhịn được mới là lạ đó.
Du Bất Vấn thở dài, biết rõ Văn Yến muốn làm gì.
Đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó, Dung Tiêu từng nói với hắn, vì ngài ấy và Văn Yến là bạn đời nên nếu Văn Yến dùng thủ đoạn cưỡng ép ngào đ.ộng t.ình thì không phải là rất dễ dàng sao.
Cho nên Dung Tiêu đặc biệt dặn dò hắn không được để Văn Yến nắm được cơ hội. Lúc đó hắn còn cảm thấy Dung Tiêu overlinhtinh, nhưng hiện tại xem ra Dung Tiêu thực sự rất hiểu Văn Yến.
Hắn nhìn Văn Yến, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không thể đồng ý được. Tôi biết cậu muốn cứu tiên sinh mình, nhưng phương pháp dùng mạng đổi mạng này chỉ tạo thêm đau đớn mới thôi."
Cho dù là Du Bất Vấn cũng không đành lòng làm vậy.
Hắn giống như một nửa cha mẹ của Văn Yến chăm sóc cậu nửa năm. Nếu Văn Yến chết do song tu hút cạn linh lực, hắn sẽ bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi suốt đời.
Huống chi là Dung Tiêu.
Hắn tận tình khuyên nhủ: “Tôi biết tình cảm của cậu với tiên sinh, nhưng cậu chỉ cần dành nhiều thời gian cho ngài ấy hơn đã là tốt rồi…”
Văn Yến ngắt lời Du Bất Vấn ngay lập tức.
“Đừng lừa tôi, thuyết phục tôi cũng vô ích thôi. Tôi biết tất cả linh cốt được ghi lại trong hồ sơ đều chết trẻ, nhưng bọn họ thứ nhất là do linh lực bị rút cạn, thứ hai là bởi vì bọn họ thân thể yếu đuối, không chịu đựng nổi yêu lực xâm nhập vào. Nhưng tôi thì khác, ta đánh nhau rất giỏi.” Văn Yến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, còn giơ ra cánh tay không có chút cơ bắp nào của mình.
Cậu cũng cảm thấy rất mệt mỏi, với tư cách là một trinh nam đáng thương, vậy mà còn phải phân tích với người khác xem liệu quan hệ tì.nh d.ục có g.iết ch.ết mình hay không.
Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn phân tích cho Du Bất Vấn: “Tôi chỉ thử một lần thôi. Chỉ một lần thôi, dù tệ đến đâu cũng không đến mức hẹo thật. Nếu lần này thực sự gây ra ảnh hưởng lớn cho cơ thể tôi, tôi hứa sẽ dừng lại ở đây và không bao giờ tái phạm nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Dung Tiêu."
Thực ra để mà nói thì không chỉ có mỗi biện pháp song tu, nhưng song tu là phương pháp ít gây hại nhất, nếu thay máu đổi xương, cậu chắc chắn sẽ càng chết nhanh hơn. Vậy chi bằng ch.ết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Du Bất Vấn nhất thời không thể bác bỏ được.
Nếu Văn Yến không đánh bại hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tin lời cậu nói. Nhưng sức mạnh mà Văn Yến thể hiện lại mạnh mẽ, đến mức khiến hắn nảy sinh một loại cảm giác chấn động như đang đối mặt với thần linh.
Thế nên hắn có động lòng, nghi ngờ có lẽ Văn Yến thực sự là bước ngoặt của cuộc đời Dung Tiêu, là liều thuốc được ông trời ban xuống cho Dung Tiêu.
Nhưng hắn vẫn không thể trực tiếp đồng ý với ý kiến của Văn Yến.
Hắn thấp giọng nói: “Tôi nghĩ cậu nên bàn chuyện này với tiên sinh. Ngài ấy có quyền được biết.”
Văn Yến không vui: “Thế lúc tên khốn đó xóa trí nhớ của tôi có hỏi ý kiến tôi không?”
Cậu cùng Dung Tiêu cùng lắm là kẻ 8 lạng người 800gr, ai cũng không có tư cách nói ai, huống chi họ cũng chẳng phải đóa sen trắng mỏng manh gì.
Tuy tức giận vì Dung Tiêu bỏ rơi mình nhưng cậu cũng có thể hiểu được hành động của Dung Tiêu, nếu ở vào vị trí của Dung Tiêu, hẳn cậu cũng không khá hơn là mấy.
Nhưng hiểu không có nghĩa là cậu sẽ không buồn.
Trong một không gian vắng vẻ yên lặng, Văn Yến trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi Du Bất Vấn: “Tôi biết, anh sợ cuối cùng mạng sống của tôi sẽ bị rút ngắn, sợ Dung Tiêu sẽ sống trong hối hận. Nhưng anh không sợ tôi sẽ phải chịu sự dày vò nội tâm sao?”
Văn Yến nói rất bình tĩnh, trong mắt rõ ràng đã dâng lên hơi nước, nhưng lại chớp chớp mắt, cố kìm nước mắt lại.
Trong cả hành trình đến đây, cậu chưa từng nói một lời ấm ức nào với Dung Tiêu, mà chỉ nhất quyết muốn ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu thực sự không chịu ấm ức.
Cậu bị mọi người lừa dối, mọi người đều cho rằng điều đó là tốt cho cậu, nhưng họ lại không hỏi cậu có sẵn lòng không.
Cậu không muốn.
Cậu hỏi Du Bất Vấn: “Tôi biết mình có thể cứu Dung Tiêu, nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ cố gắng hết sức, nếu cứ trơ mắt nhìn anh ấy chết như thế, quãng đời còn lại tôi phải làm sao đây? Anh sợ Dung Tiêu không chịu nổi, vậy tôi thì có thể chịu nổi sao?"
Chẳng lẽ cậu có thể dễ dàng quên đi tất cả những điều này, thực sự tìm được người yêu mới và sống một cuộc sống bình yên, ấm áp mà không hề có bất kỳ gánh nặng nào sao?
“Nếu anh không cho tôi thử một lần, tôi sẽ bị cảm giác tội lỗi hành hạ đến chết. Tôi sẽ luôn nhớ rằng mình đã có một người bạn đời tốt như vậy, nhưng tôi lại không làm được gì, tôi đã tự tay đẩy anh ấy đi."
Văn Yến nói xong, môi bắt đầu run run, giọng nói run rẩy lạc giọng, dù cố gắng kìm nén thế nào, mắt vẫn đỏ hoe.
Cậu năm nay mới mười tám tuổi, trong khi các bạn cùng lớp còn đang hẹn hò, lo lắng về học bổng, thực tập thì cậu đã phải đối mặt với sinh ly tử biệt, đối mặt với khả năng người mà cậu yêu thương nhất sẽ rời bỏ mình.
Thực ra cậu đã sớm yêu Dung Tiêu đến mất lí trí rồi.
Ngay từ lần đầu gặp mặt cậu đã trúng tiếng sét ái tình với Dung Tiêu.
Nếu thật sự được lựa chọn, cậu sẽ không ngại đánh đổi mạng sống của mình vì Dung Tiêu.
Nhưng nếu cậu thật sự làm như vậy, Dung Tiêu sẽ không bao giờ cười nữa trong suốt quãng đời còn lại.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Văn Yên cảm thấy không chịu nổi.
Cậu không nỡ để Dung Tiêu đau lòng, mặc dù Dung Tiêu nhìn qua trông rất mạnh mẽ.
Nhưng sao họ lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ cậu.
Du Bất Vấn im lặng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Văn Yến.
Trong rừng quá mức yên tĩnh, khiến cho ngay cả tiếng nức nở kìm nén của Văn Yến cũng trở nên rõ ràng.
Văn Yến vừa mới hưng phấn kêu hắn hạ dược, tựa như không tim không phổi, nhưng đó chỉ là giả vờ, bộ dáng bất an hiện tại mới là điều cậu giấu sâu dưới đáy lòng.
Du Bất Vấn thở dài.
Hắn nhớ tới dáng vẻ khi Văn Yến mới đến cách đây hơn nửa năm. Khi đó cậu vẫn còn ngây ngô, nhưng rất hoạt bát, khi cười lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, như tiếp thêm sức sống cho ngôi nhà âm u đầy tử khí ở Lục Sơn kia.
Đôi lúc hắn sẽ nghĩ, không biết cuộc gặp gỡ giữa Văn Yến và Dung Tiêu là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu kết cục đã định phải thảm đạm, chẳng phải ngay từ đầu không gặp sẽ tốt hơn sao?
Hắn không nghĩ ra đáp án.
Tựa như bây giờ hắn không biết phải chọn gì.
Du Bất Vấn đứng một lúc, giống như một người lớn tốt bụng, lau nước mắt cho Văn Yến rồi rút tay lại.
"Cậu về trước đi," hắn nói với Văn Yến, "Đêm nay tôi sẽ suy nghĩ kĩ rồi cho cậu một câu trả lời."
Văn Yến cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu lau mặt, chậm rãi đi theo Du Bất Vấn về phía biệt thự.
Khi đang đi trên đường, cậu tìm thấy một con đường rải sỏi với những bông hoa màu vàng nhạt nở rộ, chúng rất mong manh trơ trọi, nhưng thực sự là những bông hoa nên nở vào mùa xuân.
Lúc này Văn Yến mới nhớ ra, bên ngoài tuy vẫn lạnh thấu xương, nhưng quả thực đã là đầu xuân.
Vừa bước vào biệt thự, cậu đã cảm nhận được sự ấm áp.
Những giọt nước mắt trên mặt Văn Yến đã biến mất, vừa nhìn thấy Dung Tiêu, cậu đã cười rộ lên, nỗi buồn vừa rồi đã bị ẩn sâu đến tận đáy lòng, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền, giống như nèo con nhào vào lòng Dung Tiêu làm nũng
Dung Tiêu thuận tay ôm lấy cậu, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào tóc cậu, hỏi: “Em và Du Bất Vấn, ai thắng?”
Mũi Văn Yến như muốn hếch lên trời: “Đương nhiên là em.”
Dung Tiêu không quan tâm, chỉ cho là Du Bất Văn nương tay.
Du Bất Vấn không có tới tham gia trò vui, hắn ngồi trên ghế sô pha gần bếp cách đó không xa nhìn sang.
Hắn nhìn thấy Văn Yến nửa quỳ trên sô pha, cúi đầu nói chuyện với Dung Tiêu, ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve đuôi lông mày của Dung Tiêu, sau đó lại vu.ốt ve đôi môi và mi mắt cong cong của Dung Tiêu, trong mắt như chứa đựng đầy ánh sao.
Dung Tiêu mặc dù ẩn nhẫn hơn cậu, nhưng trong mắt lại tràn ngập yêu thương mềm mại, dưới ánh Mặt Trời, rõ ràng đến mức không thể che giấu, khiến người khác vừa liếc mắt đã có thể nhận ra hắn yêu quý người trẻ tuổi trong vòng tay mình đến nhường nào.
Câu hỏi vừa rồi của Văn Yến cứ vang vọng trong đầu hắn.
Hắn không khỏi nghĩ, nếu vài năm nữa, chỉ còn lại một mình Văn Yến ngồi bên cửa sổ thì đứa trẻ này sẽ đau khổ đến mức nào...
Rất nhanh đã gần đến giờ đi ngủ hôm nay, Du Bất Vấn tránh mặt Dung Tiêu, cuối cùng quyết định cấu kết với Văn Yến.
Hắn biết hắn và Văn Yến đều đang đánh cược, linh lực không có giá trị cụ thể, không thể ước lượng được. Nếu thắng cược, mọi người đều vui vẻ; nếu thua cược, thì sẽ là một mất một còn.
Nhưng hắn đưa ra một điều kiện: “Tôi vừa gửi mật báo đến trung tâm y tế, yêu cầu bác sĩ suốt đêm tới đây, bây giờ đang túc trực ở ngoài núi, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Cũng không biết họ tới đây chuyến này có ích gì hay không.
Văn Yến gãi mặt thở dài.
Cậu rất vui vì cuối cùng Du Bất Vấn cũng nghĩ thông suốt, nhưng cậu chẳng qua chỉ muốn ngủ với Dung Tiêu một lần thôi, sao lại khó khăn đến thế, bên ngoài còn có rất nhiều người đang đợi.
Cậu dường như đã hiểu được tâm trạng của hoàng đế thời cổ đại.
Nhưng cậu cũng hiểu nổi lo của Du Bất Vấn nên không phản đối, sau một lát bối rối, cậu bắt đầu xoa hai tay vào nhau hỏi: "Vậy khi nào chúng ta ra tay?"
Nghe không khác gì mấy băng đảng xã hội đen.
Cậu nhìn Du Bất Văn với đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện lên rõ ràng.
Du Bất Vấn: “…………”
Xin thí chủ tự trọng.
“Ngày mai,” Du Bất Vấn cũng đau đầu, “Tôi sẽ ra ngoài.”
Hắn không có hứng thú với chuyện nghe lén.
Văn Yến và Du Bất Văn thương lượng một hồi, sau đó chạy về phòng Dung Tiêu rồi thuần thục chui vào trong lòng Dung Tiêu, chớp chớp mắt nhìn Dung Tiêu, thật sự là vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Dung Tiêu tuy ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy đáng yêu đến mức không nhịn được mà kéo Văn Yến lại gần, hôn tới hôn lui.
?
Tối hôm sau, Du Bất Vấn vẫn mang trà đến cho Dung Tiêu như thường lệ, Dung Tiêu chỉ liếc nhìn một cái rồi uống.
Hắn là Linh Mộc trời sinh, đối với độc tố rất nhạy cảm, cho nên hắn chưa bao giờ lo lắng mình sẽ bị hãm hại, hơn nữa cái này là do Du Bất Vấn mang đến, cũng không phải là Văn Yến, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng ‘Tình ý’ không phải là một loại thuốc thông thường, không những vô hại mà còn do tâm trí điều khiển nên đến khi uống xong rồi hắn vẫn không có phản ứng gì.
Văn Yến ở đối diện bình tĩnh nhìn, nhìn Dung Tiêu chậm rãi uống xong cà phê, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thầm chặc lưỡi hai lần trong lòng, nhìn xem Dung Tiêu đã ép cậu đến mức nào, có lẽ cậu là bé 0 khốn nạn đầu tiên phải chuốc thuốc chồng mình để quan hệ đó. Công lý ở where?
Du Bất Vấn phục vụ cà phê xong liền rời đi.
Hắn và Văn Yến nhìn nhau, sau đó hắn cầm lấy áo khoác, nhỏ giọng nói mình ra ngoài mua chút đồ rồi mở cửa.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt hắn, khiến Du Bất Vấn hơi nheo mắt, sau đó bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã biến mất ở bên ngoài kết giới biệt thự.
Văn Yến và Dung Tiêu là hai người duy nhất còn sót lại trong căn biệt thự lớn này.
Trong phòng còn có thể nghe thấy tiếng Dung Tiêu lật sách.
Văn Yến cũng không vội.
Cậu ngồi trên ghế sofa đối diện Dung Tiêu, kiên nhẫn chờ thuốc phát huy tác dụng.
Bên ngoài đêm khuya gió lớn, đúng là thời điểm tốt để làm chuyện xấu. Cậu dùng một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Dung Tiêu, áo ngủ dài màu xanh vẫn luôn che kín mít đến tận cổ, giờ lại cố tình lộ ra một đoạn cổ thon dài, trắng nõn, thoạt nhìn vừa mảnh mai vừa yếu ớt, cẳng tay cũng lộ ra khỏi ống tay áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Cậu trông qua thì có vẻ trầm lặng yên tĩnh, nhưng khóe mắt đuôi mày lại hoàn toàn phơi bày ra nét trẻ trung, xinh đẹp và đầy cám dỗ.
Dung Tiêu nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn.
Căn phòng này hình như hơi nóng, nóng đến mức như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng hắn, ngón tay hắn vô thức co lại, yết hầu cũng không tự chủ được mà trượt lên trượt xuống.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Văn Yến, nhìn đôi chân lộ ra dưới bộ quần áo ở nhà màu xanh lam của cậu, trắng như bạch ngọc, móng chân hồng hào tròn trịa, mũi chân giẫm lên đôi dép sa tanh màu xanh đậm, lắc lư không ngừng.
Hắn vốn có một nỗi khao khát luôn chôn sâu trong lòng đối với Văn Yến, khát vọng này vốn chỉ có thể giấu dưới lớp băng, nhưng hôm nay nó lại bùng cháy tựa như ngọn lửa thảo nguyên, không thể ngăn cản.
Hắn không kiềm chế được muốn đưa tay chạm vào đôi môi của Văn Yến, hàng mi chớp chớp, làn da trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay trắng hồng rủ xuống, không nơi nào không khiến hắn rung động.
Hắn muốn hôn Văn Yến, muốn ôm Văn Yến, muốn nhìn thấy Văn Yến duyên dáng khóc thút thít mà gọi tên hắn.
“Văn Yến…” Giọng nói của Dung Tiêu khàn đặc, giống như người lữ khách sa mạc lâu ngày thiếu nước, “Em đã làm gì?”
Hắn rõ ràng đoán được Văn Yến đã làm gì.
Trong giây lát, hắn đoán rằng chỉ sợ Du Bất Vấn cũng có liên quan.
Đây cũng coi như là hắn lật thuyền trong mương, gậy ông đập lưng ông.
Văn Yến mỉm cười, chậm rãi đứng dậy.
Cậu bước đến trước mặt Dung Tiêu, dừng lại một lúc, ngón tay ở eo kéo một cái, thắt lưng mỏng manh cùng với chiếc áo ngủ màu xanh kín mít cùng rơi xuống đất.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên cậu làm việc này nên chưa có kinh nghiệm, nhưng dù chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, cậu đã từng xem qua rất nhiều “tài liệu học tập” rồi đó.
Cậu nâng cằm Dung Tiêu lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
Dung Tiêu là yêu, cậu là người.
Nhưng khi đôi mắt nâu nhạt của cậu nhìn Dung Tiêu, khóe mắt như có móc câu nhỏ, môi hơi nhếch lên, còn quyến rũ hơn cả hồ ly ngàn tuổi.
Dung Tiêu thậm chí còn không trụ nổi vài giây, tay hắn không nhịn được mà siết chặt lấy eo Văn Yến.
“Yên tâm, em không định dùng mạng đổi mạng với anh.” Văn Yến ngồi vào lòng Dung Tiêu, cười tủm tỉm hôn hắn một cái, dụ dỗ Dung Tiêu, giống như một tên cặn bã lừa người khác lên giường với mình vậy. "Em chỉ nghĩ chưa ngủ với anh một lần mà anh đã đi thì thật đáng tiếc, vậy chi bằng thử một lần xem sao."
Đây đúng là nói nhăng nói cuội.
Dung Tiêu biết cậu chỉ là nói suông, không có lấy một lời là thật, nhưng trong lòng lại mơ màng hồ đồ không biết nên phản bác thế nào, chỉ muốn ôm Văn Yến, hôn môi, quấn quýt, làm đủ mọi chuyện quá đáng.
Văn Yến hài lòng nhìn Dung Tiêu dần mất đi khả năng tự chủ, ánh mắt nhìn cậu càng ngày càng khao khát, trông lòng không nhịn được kiêu ngạo mà vểnh đuôi.
Chậc chậc, lão yêu quái thật sự yêu cậu đến mức không thể tự chủ được.
Nhưng cũng phải thôu, muốn tìm được một chàng trai vừa trẻ đẹp lại có nhân cách tốt như cậu đâu phải chuyện dễ, Dung Tiêu đúng là chiếm được món hời rồi.
Cậu nắm lấy quần áo của Dung Tiêu, ra lệnh: “Ôm em lên giường.”
Dung Tiêu biết mình không nên nghe theo lời Văn Yến.
Nhưng hắn ở trước mặt Văn Yến dường như chưa bao giờ thắng được, nhất là trong tình huống này.
Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Văn Yến, mọi sự điềm tĩnh và thong dong, gặp nguy cũng không loạn đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại sự man rợ như dã thú, dường như muốn nuốt chửng Văn Yến vào bụng, ngay cả cặn cũng không còn.
Văn Yến cảm giác được cơ thể chợt nhẹ đi, người cậu đã dịch chuyển đến trên giường trong phòng ngủ.
Trong phòng không bật đèn, không gian tối om khiến khung cảnh càng thêm phần mê hoặc.
Trán Dung Tiêu đầy mồ hôi nóng hổi, hai tay đặt lên vai Văn Yến, đôi mắt màu xanh lục đã mơ hồ hiện lên sắc kim hồng, ẩn chứa sự điên cuồng và chiếm hữu không thể diễn tả được, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng giữ lại một tia ý thức.
"Em không nên làm như vậy." Hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói với Văn Yến, nhưng động tác tay lại hoàn toàn trái ngược, ngang ngược mà khống chế cậu, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào trốn thoát.
Văn Yến trợn mắt, dần trở nên mất kiên nhẫn.
Làm gì thì làm luôn đi còn bày đặt, cậu có thể cảm nhận được Dung Tiêu đã có phản ứng, vậy mà vẫn còn cố giả vờ giả vịt.
Lão yêu quái ở điểm này có chút không tốt, quá trầm ổn, căn bản không có sự khinh cuồng của mấy em trai trẻ tuổi.
Cậu không nói nhảm với Dung Tiêu nữa, giống như hiến tế mà dâng môi về phía Dung Tiêu rồi bắt đầu hôn Dung Tiêu lần nữa. Kỹ năng hôn cậu có đều là nhờ luyện tập với Dung Tiêu nên đương nhiên cậu biết cách trêu chọc thần kinh của hắn.
Dung Tiêu đã không còn đường lui, hắn quá thích Văn Yến, loại thuốc “Tình ý” này dùng trên người hắn giống như hạt giống rơi vào trong đất ẩm, chỉ trong phút chốc đã ăn sâu vào xương tủy hắn, khiến hắn không thể khống chế được.
Hắn từ bị động thành chủ động hôn Văn Yến, mảnh vải trắng cuối cùng trên người Văn Yến bị xé ra thành từng mảnh, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trong phòng vang lên tiếng nước ám muội và tiếng r.ên rỉ nhẹ nhàng, như thể có ai đó bị làm đau, phát ra tiếng lầm bầm trầm thấp êm ái.
Văn Yến được cưng như trứng mỏng suốt mười tám năm, làn da trắng mịn mềm mại như tuyết, mỗi lần nhéo đều sẽ để lại vết đỏ nhạt.
Dung Tiêu thường ngày nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không đanh lòng chạm vào cậu, nhưng bây giờ khi ở trên giường, mọi lý trí của hắn đều như biến mất.
Toàn thân Văn Yến bị hắn nhào nặn, hôn li.ếm, hắn dùng tay thô bạo ôm lấy eo cậu, sau đó đưa tay sờ vào bên trong đùi trắng nõn, để lại vết đỏ trên làn da mỏng manh.
Ngay cả hai điểm trước ngực Văn Yến cũng bị Dung Tiêu giữ chặt, hắn cắn vú nhỏ, nhẹ nhàng nhay nghiến, dùng đầu lưỡi trêu đùa, hai tay ôm lấy hông của Văn Yến, chơi đùa một cách tùy tiện.
Văn Yến có chút ngượng ngùng nghĩ, lão yêu quái này thật sự không phải người tốt gì, khuôn mặt thì tuấn mỹ, nhưng tính tình lại phóng túng như vậy (??).
Ngón tay của Dung Tiêu mang theo cảm giác hơi lành lạnh và linh hoạt như rắn, hắn nhẹ nhàng dùng tay bao lấy bộ phận sinh dục của Văn Yến, thỉnh thoảng cào nhen vào mã mắt, buộc Văn Yến phải há miệng thở hổn hển như con cá mắc cạn, eo cậu nhổng lên rồi lại hạ xuống, cổ họng cậu khẽ phát ra một tiếng thút thít, nhưng điều đó cũng không khiến Dung Tiêu mềm lòng đi chút nào.
Văn Yến vừa rồi còn rất kiêu ngạo, không kiêng nể gì mà trêu chọc Dung Tiêu, như thể mình là một cao thủ tình trường có kinh nghiệm dày dặn, nhưng khi thật sự bắt đầu, cậu lại đột nhiên biến thành một con chim cút nhỏ, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc nức nở vừa dùng tay đẩy Dung Tiêu ra.
Nhưng Dung Tiêu đã không còn nghe lời cậu nữa.
Dục vọng trong lòng Dung Tiêu giờ đây như ngọn lửa cháy rực, thiêu đốt tất cả mọi thứ, nhưng hắn vẫn cố găng bôi trơn trước khi làm, bởi vì hắn thương Văn Yến còn hơn chính bản thân mình nữa.
Dung Tiêu dang rộng hai chân Văn Yến, đặt đôi chân thon dài của cậu lên vai mình, dễ dàng nhìn thấy lỗ nhỏ mềm mại hồng hào đang vì lo lắng mà liên tục co rút.
Dung Tiêu đưa ngón tay vào trong, mới nới lỏng vài lần đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Bây giờ hắn không phải là một yêu quái khôn ngoan, cũng không giống như Thần mộc trời ban nữa, thay vào đó hắn giống một con thú hoang chỉ biết hành động theo bản năng của mình.
Văn Yến bị vẻ mặt cuồng nhiệt của Dung Tiêu dọa cho sợ hãi, sống lưng lạnh toát.
Cậu nhìn thấy thứ hung tợn bên dưới của Dung Tiêu, người gần như bắt đầu run rẩy, thứ đó trông rất đáng sợ, vừa cứng vừa nóng, lại còn to đến khó tin.
Cậu vừa định lùi lại, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Dung Tiêu đã nới lỏng lỗ nhỏ phía sau rồi đâm thẳng một cú lút cán.
D.ư.ơ.ng v.ậ.t to lớn nóng bỏng khó khăn tiến về phía trước, Văn Yến lúc này chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn như bị tách thành hai nửa.
“Không làm nữa,” Văn Yến bắt đầu giở thói lưu manh, “Anh mau rút ra đi…”
Hoàn toàn quên mất ai là người khơi mào mọi chuyện.
Nhưng Dung Tiêu làm sao có thể nghe theo cậu?
Dung Tiêu vụng về an ủi Văn Yến bằng những nụ hôn, hôn lên khóe mắt và lông mày, chóp mũi và đôi môi mềm mại của Văn Yến, vô cùng dịu dàng.
Nhưng động tác dưới thân lại hoàn toàn trái ngược, hắn hung hãn mà đâm vào bên trong Văn Yến, đưa đẩy mạnh bạo không chút thương xót, hắn muốn cả người Văn Yến bị bao phủ bởi hơi thở của mình, giam cầm cậu lại, khiến cậu hòa làm một với máu thịt của chính mình, vĩnh viễn không thể tách rời.
Hắn cắn vai Văn Yến rồi hung hăng ôm lấy eo cậu, đẩy càng ngày càng sâu.
Văn Yến cảm giác mình như sắp chết, cậu như một con thuyền nhỏ lênh đênh trong nước, toàn thân như muốn rã rời khi l.àm tì.nh với Dung Tiêu.
Chỗ đó đau khủng khiếp, nhưng dần dần, cậu lại cảm thấy một cơn tê dại và ngứa ngáy truyền đến từ xương cụt, ngay cả âm thanh phát ra cũng thay đổi từ đau đớn thành một loại cảm xúc khác.
Dung Tiêu còn chưa kịp làm gì thì cậu đã bắn ra, t.i.n.h d.ịc.h màu trắng làm vấy bẩn tấm ga trải giường đen.
Dung Tiêu đâm một cú thật mạnh rồi rút ra hoàn toàn.
Văn Yến lúc này chỉ có thể phát ra những tiếng r.ên rỉ yếu ớt, Dung Tiêu lật người cậu lại, đè cậu lên chăn rồi ôm cậu vào lòng, cặp mông trắng nõn mềm mại của cậu bị nâng lên, cậu bị đụ đến mức chỉ biết a a ưm ưm như con cún nhỏ, cũng không biết đang cầu xin sự thương xót hay là đang cảm thấy sướng.
Dung Tiêu vẫn chưa có ý định xuất tinh, hắn ôm lấy cậu, đâm vào mỗi lúc một sâu hơn.
Mặt Văn Yến cọ vào chăn bông mềm mại, ngón tay yếu ớt nắm lấy tấm chăn. Dung Tiêu ôm cập vào lòng, dùng răng cắn vào phần gáy của cậu mỏng manh, đây chính là nơi Dung Tiêu đặt phong ấn trên cơ thể cậu, bây giờ phong ấn đã gần như biến mất, chỉ còn sót lại một vệt màu xanh ngọc nhạt.
Dung Tiêu cắn xuống nơi phong ấn, dùng sức đến mức suýt chút nữa thì chảy máu.
Văn Yến cảm thấy đau đớn, nhưng Dung Tiêu lại dùng sức đâm vào điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu, cảm giác đau đớn và tê dại đan xen nhau, gần như khiến cậu phát điên.
Đến khi kết thúc Văn Yến đã không còn đếm được mình và Dung Tiêu đã làm bao nhiêu lần.
Ký ức sau đó có chút mơ hồ.
Cậu chỉ nhớ ngoài cửa sổ bầu trời chuyển từ đen kịt thành ửng hồng, mà đến cả trên đầu ngón tay cậu cũng có dấu hôn nhẹ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu thầm nghĩ, sao bảo chỉ làm một lần thôi mà, lừa đảo.
Dung Tiêu có thể rút cạn linh lực của cậu hay không thì không biết, nhưng chắc chắn đã rút cạn thể lực của cậu rồi, cao thủ tình trường cuối cùng không đứng dậy nổi nữa, thậm chí còn nghĩ từ nay về sau sẽ thanh tâm quả dục, ăn chay niệm phật.