• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ vì cái tên "Yến Quy" này, Văn Yến đã tàn nhẫn đuổi người yêu của mình ra khỏi phòng và chiếm giữ phòng ngủ chính cho riêng mình.

Cũng may cậu không phải là người giận lâu, nằm trên giường nghỉ gần hết buổi chiều, đến lúc ăn cơm, cơn giận của cậu gần như đã nguôi ngoai.

Thực ra cậu đối với vị người yêu cũ kia của Dung Tiêu cũng không có nhiều oán hận, nhưng nếu nói không ghen là nói dối, tưởng tượng từng có một người nắm tay lão yêu quái, cùng y nhìn ngắm trời trăng mây gió, cậu liền ghen đến mức nổ đom đóm mắt.

Nhưng việc này cũng không thể trách ai được, lúc ấy cậu thậm chí còn chưa được sinh ra, nên dù có muốn cướp người cũng là không thể.

Vì vậy cậu nghĩ, dù mình nói gì cũng sai, tốt nhất là nên nhanh chóng đi đăng kí kết hôn với lão yêu quái, đóng dấu, để những người và yêu đang nhớ thương Dung Tiêu cút ra chuồng gà hết.

Sau khi giải quyết xong vấn đề an toàn tính mạng của Dung Tiêu, Văn Yến cũng không vội quay về nữa, cuối cùng cậu cũng có tâm trạng để khám phá ngọn núi từ trong ra ngoài, coi chuyến đi lần này như một kì nghỉ phép.

Mãi cho đến khi thông báo khai giảng giống như hàng loạt cuộc gọi nguy hiểm đến tính mạng truyền đến, cậu mới miễn cưỡng nhớ ra rằng mình vẫn còn là sinh viên đại học.

Cho dù có thể tung hoành ngang dọc ở Yêu giới, cậu vẫn phải tuân theo sự sắp xếp của các trường đại học loài người.

Vì vậy, sáng hôm sau, một người hai yêu bọn họ mang theo một xe trở đầy hành lý lên đường về nhà.

Lí Tranh và Kim Việt Trạch sau khi nhận được tin Văn Yến vẫn ổn thì đã sớm trở về, Văn Yến ở trên xe đã gửi cho họ một tin nhắn, nói mình sẽ sớm quay lại.

Gửi tin nhắn xong, cậu ném điện thoại qua một bên, nhìn ngọn núi đang dần thu nhỏ lại qua cửa kính ô tô.

Thời tiết hôm nay rất tốt, từ cửa sổ xe ô tô, cậu có thể nhìn thấy rõ thảm thực vật tươi tốt trên núi và kết giới trong suốt bao phủ bên ngoài núi.

Dung Tiêu cho rằng cậu không nỡ rời đi, thấp giọng nói: "Nếu như em thích nơi này, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây nghỉ dưỡng."

Văn Yến cười không nói gì, chỉ nắm chặt tay Dung Tiêu, đầu ngón tay cậu quấn quýt lấy đầu ngón tay Dung Tiêu.

Cậu cũng không phải là không nỡ, nếu nói thích thì cậu vẫn thích ngôi nhà ở Lục Sơn hơn, trong sân bốn mùa như một, cây cỏ tươi tốt, hoa sen luôn nở rộ, dưới lá sen từng đàn cá tung tăng bơi lội.

Cậu chỉ nhớ khi mình đến núi Hồ Nguyệt, trời mưa rất to, thế giới ẩm ướt và lạnh lẽo, cậu một mình xâm nhập vào ngọn núi này, trái tim đau đến mức khó thở, nhưng anh vẫn phải cố gắng chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ dù thế nào đi nữa, mình cũng phải đưa Dung Tiêu trở về.

Cậu đã làm được.

Lúc đến chỉ có cậu chỉ có một mình một người, hiện tại rời đi núi Hồ Nguyệt đã có ba người.

Cậu đưa Dung Tiêu trở về, sau này ngoại trừ bên cạnh cậu, Dung Tiêu không được phép đi đâu nữa.

Sau hơn ba giờ lái xe, Văn Yến và Dung Tiêu đã trở về căn nhà ở Lục Sơn, tuy chỉ mới rời đi có mấy ngày, nhưng khi bước vào nhà, họ vẫn có cảm giác nơi này trở nên vắng vẻ rất nhiều. 

Một ngôi nhà, mất đi chủ nhân, tựa như bị thời gian phủ lên một lớp bụi dày.

Mãi đến khi ba người họ bước vào và lấp đầy từng chi tiết của ngôi nhà bằng những thứ họ đã lấy đi, ngôi nhà dường như mới dần dần sống lại.

Văn Yến ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng, thật sự có cảm giác như đang ở nhà.

Nhưng hôm nay cậu lại khong ở lại ở đây.

Cậu muốn về nhà mình, Dung Tiêu được bị cậu dẫn theo.

Khi còn ở núi Hồ Nguyệt, cậu đã gọi video call cho bố mẹ, che giấu đi quá trình ở giữa và chuyện mình bị đau lưng mỏi eo, kể bố mẹ về chuyện cơ thể Dung Tiêu đã khá hơn trước.

Văn Lạc Giang và Kiều San ban đầu còn nghi ngờ, phải đến khi Văn Yến cho họ xem báo cáo khám bệnh của bác sĩ, họ mới miễn cưỡng gác lại lo lắng, quay người lại lẩm bẩm _ _ tại sao con trai họ lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?

Cho nên lần này Văn Yến đưa Dung Tiêu về là để cho cha mẹ vẫn luôn lo lắng cho cậu nhìn thấy cậu vẫn khỏe mạnh hoạt bát để họ yên tâm.

Ăn tối xong, Văn Yến và Dung Tiêu đi dạo trong vườn. Cậu lại lần nữa đeo chiếc nhẫn ngọc vào ngón tay Dung Tiêu, nó vừa khít, hoàn hảo.

Quanh đi quẩn lại, chiếc nhẫn này cuối cùng đã chờ được chủ nhân phù hợp nhất của nó.

Ngày hôm sau, Văn Yến và Dung Tiêu cùng nhau đến Cục quản lý yêu quái để đăng ký kết hôn. Mặc dù con người và yêu quái đã cùng tồn tại nhiều năm, nhưng hôn nhân vượt qua chủng tộc vẫn rất ít, vì vậy trước khi con người và yêu quái kết hôn, họ phải đăng ký trước.

Lần cuối cùng Văn Yến đến Cục quản lý yêu quái, cậu đã đánh cho cục trưởng tơi bời hoa lá. Bây giờ lại ngồi trong Cục quản lý yêu quái, chính thức kết thành bạn đời với Boss lớn nhất của Cục, phải nói là tuyệt đối điện ảnh.

Bất cứ ai trong Cục Quản lý yêu quái có thời gian rảnh đều lén lút theo dõi. Không ai trong số họ dám làm việc riêng một cách công khai, ai biết thuật ẩn thân thì ẩn thân, còn ai không biết thì có thể lẻn vào và biến thành những vật trang trí kín đáo, quyết tâm dù có như nào thì cũng phải chứng kiến ​​khoảnh khắc kỳ diệu này.

Văn Yến âm thầm cảm thấy ấm ức thay bọn họ, dù sao cậu và Dung Tiêu ngồi trong phòng VIP, những yêu quái đang nhìn lén chỉ có thể nhìn thấy một tầng kết giới, cũng không biết bọn họ nhìn lén làm gì.

Xung quanh họ, tất cả các quan chức cấp cao của Cục Quản lý yêu quái đều được phái đi, dùng danh nghĩa bảo đảm an toàn để chiếm giữ những chiếc ghế đặc biệt. Dù trong mắt tràn đầy tò mò nhưng họ vẫn giữ thiết lập thanh cao lạnh lùng, mỗi người đều ra vẻ nghiêm túc đoan trang.

Văn Yến nhìn Tề Không ở giữa, cười nhẹ rồi nói: "Xin lỗi, lần trước đã làm ông bị thương, không biết bây giờ ông đã khá hơn chưa?"

Tề Không giật mình, lại cảm thấy ngực có chút đau.

Hắn ho khan một tiếng, giả vờ yếu ớt nói: “Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, trước đây là tôi có mắt không tròng đắc tội ngài.”

Hắn cũng đoán ra được, hắn chắc chắn đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Văn Yến.

Văn Yến cười thầm trong lòng.

Bây giờ gọi “Phu nhân” mượt ghê ha, cũng không biết trước đó là ai mồm thối, nói cậu không xứng làm bạn đời của Dung Tiêu.

Cậu kiêu nha quay đầu, chỉ để lại cho Tề Không cái gáy.

Dung Tiêu ở bên cạnh Văn Yến cũng nhẹ nhàng liếc Tề Không một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng Tề Không vẫn cảm thấy rất áp lực.

Tới rồi đó, tiếp theo hắn chắc chắn sẽ trải qua cảnh nước sôi lửa bỏng trong một thời gian.

May là một lúc sau, sự chú ý của Văn Yến và Dung Tiêu đã chuyển sang chỗ chữ tên trước mặt.

Tờ giấy đăng ký kết hôn bay lơ lửng trước mặt họ, trên tờ giấy màu trắng gạo có dòng chữ màu vàng nhạt, trong đó liệt kê một loạt những cam kết và ràng buộc liên quan đến hôn nhân giữa các chủng tộc, ở phía dưới là hai chỗ ký tên còn trống.

Ở Yêu giới không cần bất kỳ chứng minh thư hay sổ hộ khẩu nào, chỉ cần ký tên lên khế ước là sẽ có hiệu lực, sau khi kí xong, họ sẽ thực sự là hôn phu đúng theo pháp luật của Yêu giới, nếu sau ba tháng không bên nào hối hận. hôn nhân sẽ chính thức có hiệu lực và được cấp giấy chứng nhận kết hôn.

Ngón tay Văn Yến nhẹ nhàng viết chữ trong không khí, một lát sau, trên giấy xuất hiện chữ ký rồng phượng bay.

Bên cạnh chữ ký của cậu là tên của Dung Tiêu.

Một trái một phải, kết thành bạn đời.

Tâm trạnh Văn Yến vẫn ổn định, tuy rằng rất hưng phấn, nhưng gần đây cậu đã trải qua quá nhiều vui buồn, điều này không thể khiến cậu mất bình tĩnh được nữa.

Ngược lại, các quan chức cấp cao của Cục Quản lý yêu quái xung quanh cậu dù đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng đều như sắp ngất luôn rồi.

Những ai tâm lí yếu đã khóc.

Cũng không biết là vui mừng vì cuối cùng Boss của Cục quản lý yêu quái không còn độc thân nữa, hay là buồn vì nam thần cuối cùng đã cưới người khác.

Văn Yến suy nghĩ một chút, có lẽ là vế sau nhiều hơn.

Nhưng Dung Tiêu hoàn toàn không hiểu được tâm tình của cấp dưới.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, hắn hôn lên mặt Văn Yến một cách thuần thục và tự nhiên, sau đó nắm lấy tay Văn Yến nói: “Đi thôi chồng ơi.”

Nếu hắn đã nói muốn gả cho Văn Yến thì Văn Yến làm chồng là lẽ đương nhiên.

Văn Yến lập tức sĩ, ngẩng cao đầu như một con chim sẻ đuôi bạc nhỏ, nắm tay bạn đời mới của mình, vênh váo đi khắp nơi, cố ý chọc tức những yêu quái nhìn như sắp ngất đi ngang qua.

Ngày hôm sau.

Báo chí và cả tạp chí điện tử của Yêu giới đều đồng loạt đăng cùng một tin _ _ đó là nam thần quốc dân của Yêu giới cuối cùng cũng kết hôn sau mười nghìn năm độc thân!

Đối tượng kết hôn chính là vị tiểu phu nhân đến từ thế giới loài người đã được đồn đại trước đó!

Trước kia Văn Yến vẫn luôn bị Dung Tiêu giấu kín, cũng không có bức ảnh chính diện nào bị lộ ra ngoài. Bây giờ đăng ký xong, ảnh cuối cùng cũng lộ ra.

Tấm được đăng lên là tấm Dung Tiêu hôn vào một bên mặt của Văn Yến, không biết là yêu quái nào nhanh mắt nhanh tay đã chụp bức ảnh này.

Chỉ thấy Dung Tiêu hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt dịu dàng như nước, trong khi Văn Yến ngẩng mặt lên, mỉm cười rạng rỡ, trên má còn có lúm đồng tiền nhỏ dễ thương.

Nụ hôn của Dung Tiêu rơi xuống lúm đồng tiền đó.

Bức ảnh vừa được đăng lên, một nửa số yêu quái trong Yêu giới đều than thở rằng mình thất tình, bất kể đã kết hôn hay chưa kết hôn. Trong số đó, có rất nhiều yêu quái mất trí muốn nhảy khỏi tòa nhà, muốn chạy trốn trong đêm (??), điều này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Cục Quản lý yêu quái.

Các diễn đàn và trang web tình cảm của Yêu giới bị sập nhiều lần.

Khi bấm vào, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là kêu gào “Tại sao nam thần không đợi tôi?”, mà là bắt đầu suy nghĩ hóa ra nam thần thích con người, bây giờ đi thay đổi chủng tộc có còn kịp không?

Trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Nhưng trong Cục quản lý yêu quái, ngoài việc xử lý tình trạng hỗn loạn, một số quan chức cấp cao, bao gồm cả cục trưởng, đều đang cùng nhau xem quyển trục về linh cốt trời sinh.

Bây giờ bọn họ đều đã biết thực lực của Văn Yến, đây là vấn đề lớn đối với cả Yêu giới và Nhân giới. Mặc dù Văn Yến và Dung Tiêu chưa giao chiến với nhau, nhưng theo suy đoán của Du Bất Vấn, ít nhất Văn Yến có thể đánh ngang tay với Dung Tiêu.

Sức chiến đấu của riêng Dung Tiêu đã rất kinh khủng rồi, huống chi bây giờ còn có thêm Văn Yến.

Nhưng bọn họ càng tìm tòi nghiên cứu quyển trục lại càng nghi ngờ thân phận của Văn Yến.

Từ lúc Văn Yến được sinh ra đã được cho là có linh cốt trời sinh, thực ra là bên phía con người nhận định, sau đó báo cáo cho Yêu giới, Yêu giới vừa thấy linh lực của Văn Yến rất thuần khiết, hơn nữa còn tràn đầy cám dỗ đối với Yêu tộc thì không nghĩ ngợi gì đã đóng dấu công nhận.

Tuy nhiên, tất cả những người mang linh cốt trước kia đều có thể chất yếu ớt, mặc dù có linh lực nhưng không thể sử dụng được, họ giống như những vật chứa linh lực hơn, hầu như tất cả đều chết trẻ, người trẻ nhất bị ăn ngay khi vẫn còn trong tã lót.

Người duy nhất sống thọ là do sinh ra trong một gia đình giàu có, hơn nữa còn yêu đương với một nữ Cửu Vĩ Hồ, được vị đại yêu Cửu Vĩ này kéo dài tuổi thọ đến hơn một trăm tuổi.

Nhưng nếu không phải là linh cốt, hắn có lẽ còn có thể ở cùng Cửu Vĩ Hồ lâu hơn.

Nhìn lại Văn Yến, chân đá yêu giới, tay đấm ác linh...

Tất cả yêu quái có mặt đều im lặng.

Nếu đây mà còn gọi là yếu thì bọn họ là gì, trẻ con quấn tã à?

Tề Không sờ sờ cằm, hỏi đội trưởng đội đặc nhiệm bên cạnh: “Ông nói xem, nhỡ cậu ta căn bản không phải người thì sao? Có khả năng nào cậu ta thực ra cũng là yêu quái, ví dụ như tỏi tiên cậu ta là một vị đại yêu nào đó, sau đó cậu ta phản tổ không?”

Phó cục trưởng lắc đầu: “Chúng ta đã điều tra từ lâu rồi, bọn họ mấy đời đều là nhân loại, hơn nữa, các đại lão trong Yêu giới đều được ghi chép, nếu có con cháu thì đã sớm đăng ký rồi. "

Tề Không mờ mịt, thở dài: "Nhưng nếu con người mới 18 tuổi đã trâu bò như vậy thì yêu quái chúng ta còn biết sống sao nữa?"

Mãi đến khi tan làm, Tề Không vẫn suy tư về vấn đề này.

Khi đang ăn ở quán izakaya mà hắn thường đến, hắn đột nhiên vỗ đùi, nhớ ra trong lịch sử quả thực từng có một vị thiên tài tuyệt đỉnh như vậy.

Chẳng phải là Yến Quy tiên quân ba ngàn năm trước sao?

Nhưng còn chưa đợi hắn kịp suy nghĩ thì điện thoại di động trong túi chợt reo lên.

Vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, hắn vội vàng đặt đũa xuống, cung kính cầm lên: "Ngài Tô, sao ngài lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?"

Giọng nói vang lên từ bên kia không phải giọng nam  mà là giọng nữ lười biếng quyến rũ: "Còn vì cái gì được nữa? Tên khốn Dung Tiêu kia sắp kết hôn, chúng ta phải về để dự tiệc cưới chứ."

Sau đó một giọng nam ôn hòa vang lên: “Tề Không, đã lâu không gặp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK