Văn Yến và Dung Tiêu nghỉ ngơi trong viện này vào ban đêm, căn phòng sau khi quét dọn đơn giản đã rất sạch sẽ, giường cũng thay chăn ga mới, nên ngủ cũng không thấy khó chịu.
Văn Yến ngủ trên một chiếc chăn satin màu xanh nhạt, nhìn Dung Tiêu thắp sáng ngọn nến trong phòng, cậu nhớ lại đêm tân hôn của mình với Dung Tiêu ở kiếp trước, cả hai đều tay chân vụng về thiếu kinh nghiệm, không ai biết hai người đàn ông tiếp xúc thân mật như thế nào, cuối cùng phải ghé lại để cùng nhau nghiên cứu xuân cung đồ rồi học đi đôi với hành tại chỗ.
Văn Yến chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy xấu hổ, kiếp trước cậu và Dung Tiêu quá không đàng hoàng, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, lại thấy có chút thú vị, không nhịn được cười.
Dung Tiêu quay đầu lại, thấy cậu đang cười ngây ngô thì nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: "Em cười cái gì?"
Ánh mắt Văn Yến lộ ra vẻ trìu mến, tất nhiên là cười nhạo việc anh năm đó đã kĩ thuật kém lại còn sĩ.
Nhưng ngoài miệng cậu lại trả lời khác: "Em nhớ tới lúc anh mới tới Vạn Kiếm Tông, không biết gì cả, thậm chí còn đánh nhau với đệ tử nội môn. Cũng may là anh đã nương tay nên không có chuyện gì xảy ra."
Lúc đó, Dung Tiêu trên danh nghĩa là môn khách của cậu, nhưng với tính tình kiêu ngạo của hắn, làm sao có thể thực sự kiên nhẫn tuân thủ quy củ? Hơn nữa, hắn đẹp trai hào hoa như vậy, hấp dẫn trái tim của vô số nữ đệ tử, kết quả là hắn đã xảy ra xung đột với các đệ tử nội môn khác.
Dung Tiêu hừ một tiếng: "Đó là điều bọn họ đáng phải chịu. Không phải sau này bọn họ đã phải xếp hàng xin lỗi ta sao?"
Văn Yến nghĩ, bọn họ có thể không xin lỗi anh sao? Anh đã treo con người ta lên cây, nếu không xin lỗi, hắn sẽ bị treo ở đó ba ngày ba đêm.
Nhưng từ đó về sau, cậu đối với Dung Tiêu cực kỳ thiên vị, nhìn thấy lão yêu quái đánh nhau với người khác chỉ cảm thấy thực đáng yêu, nhìn thế nào cũng là người khác tự đến tìm phiền toái.
Cuối cùng, những đệ tử xui xẻo đó khó khăn lắm mới được đưa xuống khỏi cây, còn bị trừng phạt bằng cách phải ra sân sau để tự kiểm điểm về lỗi lầm của mình.
…
Văn Yến và Dung Tiêu đi đến Vạn Kiếm Tông một chuyến, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng thay đổi theo, chuyển đến đỉnh núi bên cạnh nơi Yến Quy từng ở, địa điểm chính là trong viện này.
Cả Yêu giới và Tu chân giới đều chấn động, tuy Văn Yến và Dung Tiêu đã đăng kí kết hôn nhưng hôn lễ này vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây không chỉ là hôn lễ giữa Dung Tiêu và Văn Yến mà còn là một cuộc liên hôn hoành tráng giữa Yêu giới và Tu chân giới.
Không chỉ tất cả tông môn đều cử đại diện đến mà ngay cả nhiều Yêu tộc đã ẩn cư cũng đặc biệt cử trưởng lão hoặc thiếu chủ đến chúc mừng.
Văn Yến vốn cho rằng tiếp khách rất phiền phức, nhưng sau đó lại cảm thấy cũng có chút vui vẻ. Niềm vui này chủ yếu đến từ Lý Tranh.
Ai mà ngờ được người có lịch sử tình trường chẳng khác nào Kỉ nguyên trống như Lý Tranh lại từng lén lút tự định chuyện chung thân với một người khi còn nhỏ, mà người hắn lén lút định chung thân lại chính là thiếu chủ của tộc Bạch Hổ, trùng hợp thay cũng có mặt trong số khách mời đến tham dự hôn lễ, hơn nữa còn vừa nhìn thấy Lý Tranh đã đuổi theo yêu cầu Lý Tranh chịu trách nhiệm.
Văn Yến vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt, thấy Lý Tranh trốn sau bàn, run lẩy bẩy, cười nói: "Hai người quen nhau thế nào? Mau nói cho tôi biết, làm tôi vui vẻ."
Lý Tranh liếc mắt nhìn cậu với vẻ oán hận, nhưng hắn cũng lười giấu diếm, kể lại mọi chuyện cho cậu nghe một cách rõ ràng.
Hắn gặp thiếu chủ tộc Bạch Hổ khi đến nhà chú mình nghỉ hè hồi nhỏ, lúc đó, thiếu chủ tộc Bạch Hổ xinh đẹp giống như bé gái, hắn vừa gặp đã bị hớp hồn, bám theo người ta suốt cả kỳ nghỉ hè, cuối cùng, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc đã thành công giành được trái tim của tiểu nữ thần.
Hắn hôn lên má tiểu nữ thần, thề son sắt rằng mình sẽ quay lại cưới y. Tiểu nữ thần cũng dùng giọng sữa đáng yêu của trẻ con nói được, đáng yêu đến mức khiến lòng hắn rộn ràng như bắn pháo hoa.
"Nhưng khi tao trở về thì phát hiện cậu ta là đàn ông!" Lý Tranh phẫn nộ hét lớn, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy đau lòng.
Sau khi biết được sự thật, hắn đã khóc suốt một tuần ở nhà, không ai có thể khuyên nhủ được.
Phải đến khi đến trường mẫu giáo gặp hoa khôi của lớp học bên cạnh thì hắn mới miễn cưỡng có thể xoa dịu được trái tim tan nát này.
Văn Yến suýt nữa thì cười té ghế.
Cậu xoa bụng hỏi Lý Tranh: "Tuy khuôn mặt của vị thiếu chủ kia rất đẹp, nhưng dáng người lại không giống nữ chút nào, rốt cuộc là mắt mày có bao nhiêu sạn vậy?"
Lý Tranh trong lòng vừa đau xót vừa phẫn nộ, lấy ra một tấm ảnh chụp lúc nhỏ của hai người, nói: "Mày tự xem đi, cậu ta lúc đó rõ ràng là một cô bé."
Văn Yến nghiêng người nhìn, phát hiện Lý Tranh quả thực không nói dối, lúc đó vị thiếu chủ này còn nhỏ, chưa phát triển, trắng trẻo đáng yêu, thật sự giống một cô bé.
Nhưng mà, đã nhiều năm trôi qua như vậy, Lý Tranh vậy mà vẫn trân trọng bức ảnh này, thật sự là vẫn một lòng một dạ với nữ thần.
Cậu tò mò hỏi: "Nhưng chẳng phải Yêu tộc bọn mày không quan tâm nhiều đến giới tính sao? Cậu ta vừa đẹp trai, cao ráo lại giàu có, là nam thì cũng có sao đâu, mày còn không hài lòng cái gì."
Lý Tranh hừ một tiếng, giọng nói đột nhiên trầm xuống tám quãng tám: "Cậu ta không quan tâm đến giới tính, nhưng tao thì có. Mày nhìn dáng người và sức bật đó đi, chẳng phải sẽ nằm trên tao à..."
Văn Yến: “…” Mày nghĩ xa quá rồi.
Nhưng dù Lý Tranh không muốn đối mặt với nữ thần trước kia của mình, vào ngày cưới, hắn vẫn xuất hiện với tư cách là phù rể của Văn Yến, cùng trong nhóm phù rể còn có Kim Việt Trạch, tiểu thái tử của Quỷ tộc hiếm khi chịu cởi chiếc áo phông otaku của mình, mặc vào một bộ vest đen, quả thực là mặt như ngọc tạc, môi như anh đào, giống như thư sinh trong truyện khiến hồ ly tinh vừa gặp đã yêu.
Ngày cưới, Văn Yến hiếm khi dậy sớm, không hề dính giường, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ háo hức, rõ ràng là rất muốn cưới Dung Tiêu về.
Cậu vốn có ngoại hình xuất chúng hiếm có trên đời, sau khi được các chuyên gia trang điểm của Yêu tộc make up kỹ lưỡng thì càng đẹp trai hơn, giống như một tiên tử dưới ánh trăng vậy.
Cậu mang trong mình dòng máu của thần linh, mặc một bộ lễ phục màu đen trang nghiêm, trên đó thêu núi sông nhật nguyệt bằng chỉ vàng càng toát ra vẻ uy nghiêm và thần thánh, có một loại cảm giác tôn quý và thanh cao khó mà diễn tả được.
Trên trán cậu được vẽ một chiếc lá nhỏ bằng thuốc nhuộm màu xanh, gân lá màu vàng, khi cậu cười càng tăng thêm vẻ sinh động và quyến rũ, khiến lòng người rung động.
Kiều San và Văn Lạc Giang vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Hai người nhìn đứa con trai đã trưởng thành của mình trong gương, cảm thấy vui vẻ nhưng cũng có chút miễn cưỡng.
Họ vẫn nhớ lúc Văn Yến vừa chào đời, cậu chỉ là một cục bông nhỏ xíu, ngay cả tiếng khóc cũng rất nhỏ, được họ ôm vào lòng, vậy mà chỉ trong chớp mắt, đứa trẻ ấy đã lớn lên rất nhiều, trải qua rất nhiều chuyện, có được một người yêu dịu dàng, bắt đầu một cuộc sống mới.
Họ đã biết về kiếp trước của Văn Yến.
Nhưng đối với bậc làm cha làm mẹ, họ không quan tâm Văn Yến có phải là anh hùng cứu thế giới hay không, họ chỉ hy vọng con mình cả đời bình an hạnh phúc.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Văn Yến, Kiều San và Văn Lạc Giang nhẹ nhàng nắm tay nhau.
Giờ lành đến, Văn Yến bước ra khỏi sân, chờ đón chú rể của mình.
Lễ cưới của Yêu tộc phần lớn diễn ra giản dị, không phức tạp như ở thế giới loài người.
Cậu đứng trên bậc thang cao, nhìn Dung Tiêu đang từng bước đi về phía mình trên bậc thang phủ đầy gấm đỏ.
Những bông hoa màu xanh và tím mềm mại rơi xuống từ trên bầu trời rồi nhẹ nhàng dừng trên vai mọi người, ban nhạc ẩn mình trong rừng cũng bắt đầu diễn tấu. Những vị khách đến xem buổi lễ đông nghịt chiếm giữ cả hai bên đều, mọi người tựa như đều rất vui vẻ, nhỏ giọng giao tiếp với nhau, không để tiếng ồn làm phiền đám cưới.
Văn Yến nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, hầu như toàn bộ quan chức cao cấp của Cục Quản lý yêu quái đều có mặt, còn có cả các tông chủ từng đến thăm cậu và các bạn học của cậu ở trường học yêu quái.
Đứng ở phía trước là nhóm phù rể gồm có Du Bất Vấn, Lý Tranh và Kim Việt Trạch, bên cạnh là thiếu chủ tộc Bạch Hổ đang cố gắng chen vào.
Nhưng Văn Yến nhanh chóng không còn để ý đến ai nữa.
Bởi vì Dung Tiêu đang tiến lại gần cậu, càng lúc càng gần.
Dung Tiêu hôm nay trông còn đẹp hơn mọi ngày, hắn mặc bộ lễ phục màu đen giống Văn Yến, trên đó thêu vô số Bất Tấn Mộc đỏ rực, khiến khuôn mặt hắn càng thêm rạng rỡ như hoa đào, đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Hắn bước tới gần Văn Yến.
Hai người nhìn nhau, còn chưa nói chuyện mà đã cảm thấy có chút choáng váng.
Họ lần nữa kết hôn sau ba ngàn năm.
Vẫn là khoảng sân này.
Nhưng lần này, không còn là một chiếc bàn dài ảm đạm và một cặp nến long phượng đỏ đơn sơ.
Kiếp này, họ có sự chứng kiến của cha mẹ, sự cổ vũ của họ hàng và bạn bè, và mọi thứ trên đời đều hoàn hảo.
Tần Ưu và Tô Mạnh là người làm chứng.
Văn Yến và Dung Tiêu còn chưa khóc thì Tần Ưu đã nước mắt lưng tròng, nhưng cô vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, cầm một chiếc khay sơn mài đỏ, trên khay có hai ly rượu hợp cẩn và một tờ khế ước đi tới.
Hôn lễ của Yêu tộc không có quá nhiều nghi lễ xã giao, bọn họ không chú trọng vào lời thề, mà là khế ước.
Dung Tiêu cầm lấy ly rượu đưa cho Văn Yến.
Hai người khoác tay nhau uống rượu hợp cẩn.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Dung Tiêu hỏi Văn Yến: "Em còn nhớ trước kia em từng hứa gì với ta không? Em đã nói sẽ ở bên ta suốt đời suốt kiếp, không thể tách rời, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không bỏ rơi ta, nhưng sau đó em đã nuốt lời."
Những lời hắn nói đều là những lời hai người từng thề ở kiếp trước.
Văn Yến đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành hắn, nhưng cuối cùng, tất cả đều đổ vỡ, bỏ lại hắn một mình trên thế gian này.
Văn Yến nghe vậy thì cảm thấy đau lòng.
Cậu biết tờ khế ước kia là gì.
Đây là quy cách cao nhất của hôn khế linh hồn trong Yêu giới, từ nay về sau thần hồn hòa làm một, sống chết có nhau.
"Lần này, em không thể lại lừa ta nữa", Dung Tiêu nhẹ nhàng vu.ốt ve khuôn mặt Văn Yến, ánh mắt càng thâm tình hơn trước, "Từ nay về sau, bất kể là nhân gian hay là địa phủ, bất kể đi đến đâu, ta muốn em và ta vĩnh viễn không bao giờ lìa xa."
Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay Văn Yến.
Văn Yến cũng không phản kháng.
Đầu ngón tay Dung Tiêu khẽ cào lên đầu ngón tay Văn Yến, để lại một vết thương mỏng, từng giọt máu như những viên hồng ngọc chảy ra từ đầu ngón tay, nhỏ xuống tờ khế ước.
Sau đó Dung Tiêu cắt vào ngón tay mình, một dòng máu chảy xuống khế ước.
Hai luồng ánh sáng đỏ bay ra từ tờ khế ước, đan xen vào nhau.
Bản khế ước bay lên không trung, sau khi ánh đỏ biến mất, nó biến thành giấy chứng nhận kết hôn rồi từ từ rơi xuống.
Phía dưới giấy chứng nhận kết hôn có ghi hai cái tên: Văn Yến và Dung Tiêu.
Trước mặt tất cả quan khách và bạn bè, Văn Yến ngẩng đầu lên hôn Dung Tiêu.
Cậu đứng kiễng chân, lông mi hai người chạm vào nhau, giống như hai con bướm đang nhẹ nhàng chạm cánh vào nhau.
Kiếp trước khi một mình đi chịu chết, cậu đã vô cùng hối hận vì sao mình lại đến Côn Luân, vì sao lại trêu chọc cây Bất Tẫn Mộc vô tình vô dục kia để rồi kéo hắn đọa lạc hồng trần thế tục.
Nhưng bây giờ khi cậu nhìn vào mắt Dung Tiêu, thấy được tình yêu trong mắt Dung Tiêu gần như muốn ngưng tụ lại thành thực thể, cậu lại cảm thấy đây chính là quyết định đúng đắn nhất mà mình từng đưa ra trong cuộc đời này.
Cậu chính là ích kỷ và keo kiệt thế đấy, cậu không cho phép Dung Tiêu có dù chỉ 1% khả năng trở thành bạn đời của người khác, để người khác biết hắn dịu dàng thâm tình đến mức nào.
Dung Tiêu chỉ có thể là của cậu.
Cậu cũng chỉ có thể là của Dung Tiêu.
Họ vẫn còn một cuộc đời rất dài ở phía trước để ngắm nhìn hết thảy những bông hoa mùa xuân, tuyết mùa đông, núi sông nhân gian.
Tác giả có lời muốn nói: Mạch truyện chính kết thúc ở đây, tôi sẽ nghỉ hai ngày rồi viết thêm ngoại truyện về kiếp trước. Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc đến đây, khom lưng! Nếu bạn đồng ý, có thể đánh dấu mục tác giả của tôi không? Làm ơn, làm ơn đi mà~