Nhóm Minh Uy lúc trước đã bị Đan Phật Nhĩ mắng xối xả, hai hàng lông mày nhíu lại sang một bên tránh bầu không khí này. Chỉ thỉnh thoảng liếc trộm bóng lưng Hoffman, ánh mắt kia phảng phất vô số oán hận, chỉ hận không thể đâm hắn thành tổ ong.
Phụ tá George vô cảm đứng ở bên cạnh, nhưng lại thu hết những biểu hiện của nhóm Minh Uy vào trong mắt, đáy mắt mơ hồ tỏ vẻ giễu cợt. Trong lòng hắn cười thấm nhóm Minh Uy ngu như heo, biết rõ mặc kệ là chỉ thị nào của Hoffman, hắn cũng cầm Hoffman không có nửa điểm biện pháp, còn biểu hiện tinh tường trên mặt. Này ngu xuẩn tương lai không bị chuyện của Đan Phật Nhĩ liên lụy, cũng sẽ thua trong tay Hoffman. Hắn liếc Đan Phật Nhĩ một cái giận đến cắn răng nghiến lợi, người này chẳng những lòng nghi ngờ rất cao mà khả năng độ lượng tha thứ cho người khác cũng ưu tú hơn người, chỉ nhờ vỗ mông ngựa xu nịnh những người xung quanh vậy mà lại có một đám thuộc hạ. Vô luận bản thân hắn ưu tú thế nào cuối cũng cũng chẳng làm được việc gì.
Gương mặt vô cảm của Hoffman cuối cùng cũng miễn cưỡng lộ vẻ kinh ngạc, anh cầm chiếc máy nhiễu sóng lên, lật qua lật lại trên lòng bàn tay, ngắm nghía một hồi, rồi ngước mắt nhìn về phía Đan Phật Nhĩ, hứng thú nói: “Tôi còn tưởng đã mất mất chiếc máy nhiễu sóng này rồi, hóa ra là ở chỗ ngài.”
“Thượng tá Hoffman, ít đóng kịch đi cho tôi.” Sắc mặt Đan Phật Nhĩ hết sức dọa người, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được không rút súng ra chỉa vào Hoffman: “Đây là lục soát được trên người thiếu tá Vick, là cậu cho cậu ta! Cậu và thượng tá Corey đã mưu đồ chuyện này bao lâu?” ()
Hoffman nhún nhún vai, đặt chiếc đồng hồ điện tử lên bàn, khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh, nhàn nhạt nói: “Không sai, là tôi cho cậu ta. Chẳng qua nghe các ngài nói không thể đuổi theo được bọn họ, vậy bây giờ nói những chuyện này còn có tác dụng gì sao?”
“Cậu……” Cơ thịt trên mặt Đan Phật Nhĩ không ngừng co quắp, ánh mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể thiêu chết Hoffman.
Hoffman mỉm cười, thắng bại đã định, anh cũng không cần phải lo lắng Đan Phật Nhĩ sẽ gây bất lợi cho quân đoàn đặc chủng nữa, về phần an nguy của anh, càng không cần phải lo lắng.
Hoffman đường đường chính chính chào quân đội, khách khí nói: “ Tướng quân không còn chuyện gì khác để nói vậy cho phép cho tôi trở về khu giám sát. Nửa thú kia vừa mới khôi phục hình người, tình hình dị biến không ổn định, tôi phải trở về điều trị cho cậu ta.” Anh còn cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Năng lực miễn dịch của nửa thú dị biến có liên quan đến sinh tồn của loài người, thượng tướng Rick và bộ chỉ huy rất coi trọng việc nghiên cứu này.”()
Đan Phật Nhĩ nghe vậy dạ dày cũng co quắp, trên trán nổi gân xanh. Hắn hít một hơi thật sâu, buông bàn tay đang đặt trên bàn nắm thành quả đấm lại đè xuống hai bên người, nhìn thẳng vào mắt Hoffman, trầm giọng nói: “Thượng tá Hoffman, mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu.”
“Dĩ nhiên.” Hoffman theo thói quen kéo kéo vành mũ, khẽ cong khóe môi, lễ độ chào quân đội, xoay người rời đi.
Tatu yên tĩnh nằm trên giường bệnh, đôi con ngươi không còn sáng rỡ như thường ngày mà tựa như đang bị bịt kín bởi một màng trắng mỏng. Rất nhiều nhân viên y tế đang bận rộn đi qua đi lại bên cạnh anh nhưng lại rất ít nói chuyện với nhau, anh chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ điện tử phát ra tiếng tít tít đều đặn. Tatu mờ mịt nhìn những ngươi này, nhưng lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng của họ, họ tựa như đang ẩn trong một tầng sương mù dày đặc, bóng dáng lúc ẩn lúc hiện bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể tan đi.
Khi Tatu tỉnh lại đã là hơn hai giờ sau, anh vừa tỉnh lại đã khát vọng tìm kiếm mọi người xung quanh, nhưng anh phát hiện mình lại không thể nhìn rõ thứ gì cả, chỉ có thể mông lung cảm nhận được ánh sáng, ngay cả khứu giác cũng thay đổi không còn nhạy bén nữa, không thể phát hiện được mùi gì.()
Không tìm thấy những hình ảnh quen thuộc, ngửi không thấy những hơi thở khiến anh an tâm, một Tatu trước giờ chưa từng luôn bình tĩnh nay lại kinh hoảng, ngay cả khi gặp nguy hiểm đến tính mạng cũng chưa từng khiến anh kinh hoảng như bây giờ. Nhưng anh lo lắng không phải là bản thân mình mà là nhưng người bạn bè và người yêu dấu của anh không biết có phải trong lúc anh đang hôn mê mà xảy ra chuyện hay không.
Tatu phát hiện thân thể mình yếu đuối đến mức không cách nào nhúc nhích được, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, nhưng anh lại khát vọng biết được tin tức của Lâm Gia và Ngân Hổ. () Nghỉ ngơi một lúc, rốt cuộc anh cũng dồn hết sức lực của mình giơ tay lên, bắt lấy ống tay áo của một nhân viên y tế đang đứng ở đầu giường kiểm tra, mấp máy môi một hồi lâu mới khó khăn nói ra được một câu không hoàn chỉnh: “Gia…ở ….đâu? Còn……có …..Hổ….”
Người nhân viên y tế kia hình như nghe không hiểu được lời anh nói hoặc không muốn nghe anh nói, nên dễ dàng đẩy tay anh đi ra ngoài. Những người khác cũng như thế, mọi người đều vội vàng kiểm tra cho anh nhưng lại không có ai kiên nhẫn nghe anh nói chuyện.
Tatu nỗ lực nhiều lần đã tiêu hao hết sức lực nên đành thất vọng thả tay xuống, đôi mắt vô hồn nhìn ra xung quanh tìm kiếm, trong lòng nóng nảy, cảm giác vô lực thật là hành hạ người khác còn khó hơn là làm một chú chó săn trung thành khi mà không có ai có thể giúp anh. Một giờ đồng hồ này đối với chú chó săn Tatu thì dường như đã trải qua cả một đời người, mỗi giây mỗi phút đều là đau khổ, cho đến khi anh nghe được giọng nói của Hoffman.
“Tatu, cậu đã tỉnh rồi. Bây giờ cậu đang trong giai đoạn bài xích dị biến rất nguy hiểm, thân thể sẽ xuất hiện nhiều phản ứng khó chịu. Nhưng thật may là cậu đã biến được thành hình người, coi như đã thành công được một nửa. Chỉ cần qua được thời kì bài xích cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, cho nên nhất định phải chịu đựng. “
Lỗ tai Tatu run lên, lập tức men theo nơi phát ra tiếng quay đầu nhìn về phía Hoffman. Anh nhớ người tên là Hoffman này vẫn luôn chiếu cố Lâm Gia, nhất định anh ta sẽ đồng ý để cho Lâm Gia đến thăm anh.
Không đợi anh mở miệng, lời nói của Hoffman đã khiến anh như rơi vào hòm băng: “ Tatu, vào buổi tối cậu hôn mê, quân đoàn đặc chủng đã bị bọn cướp đánh bất ngờ. Trong lúc giao chiến hỗn loạn, Lâm Gia và Ngân Hổ đã bị mất tích, rất có thể đã bị giặc cướp bắt đi. Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, chúng tôi đã phái đoàn quân bộ đội tinh nhuệ đi cứu cô ấy, mong rằng cô ấy sẽ bình an trở về. “
Tatu không còn nghe được những câu nói sau đó của Hoffman nữa, trong đầu anh bây giờ chỉ vang vọng những câu nói Lâm Gia đã bị bắt đi rồi. Lại một lần nữa, khi anh từ bên bờ sinh tử trở về lại phát hiện bản thân bị buộc phải chia lìa Lâm Gia. Vốn tưởng rằng sau khi biến hóa thành công trở thành nửa thú có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cô ấy, không ngờ rằng thời điểm cô cần người bảo vệ nhất thì anh lại giống như một phế vật không thể làm được gì.
Hoffman thấy Tatu mờ mịt nhìn lên trần nhà, đôi mắt trong sáng cũng dại đi lộ vẻ đau thương thì lập tức đoán được suy nghĩ của anh, vội vàng trấn an: “ Đừng có như đưa đám vậy, không phải cậu còn một nhóm bạn là nửa thú hay sao? Bọn họ vẫn âm thầm bảo vệ Lâm Gia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. “()
Tatu mở lớn hai mắt, đáy lòng dấy lên một tia hy vọng. Đúng vậy, so với mình thì bọn Dick còn cường đại hơn, biết đâu lại có thể kịp thời cứu Lâm Gia cũng không chừng.. Chỉ cần cô ấy bình yên, mình dù chết cũng không sao cả. Dù sao mình cũng vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng mà, nhưng mà thật là rất nhớ cô ấy. Chú chó săn nghĩ vậy, hai lỗ tai giật giật, theo thói quen phát ra một chuỗi âm thanh đau thương khi thì nức nở nghẹn ngào.
Hoffman than nhẹ một tiếng, chợt có chút không đành lòng, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh chung sống của Tau và Ngân Hổ.
Một nửa thú thiện lương đơn thuần như vậy có nên mang về thủ đô cho các nhà khoa học động vật tiến hành thí nghiệm hay không? Anh vốn chỉ là muốn làm thí nghiệm đặc biệt với nửa thú nhưng giữa đường lại chung sống cũng nhóm Tatu và Ngân Hổ làm cho anh dường như quên mất những đấu đá tranh giành của loài người, hơn nữa mấy lần nhìn thấy nhóm nửa thú ra tay giúp đỡ khi quân nhân gặp nguy hiểm, không biết từ lúc nào lòng anh đã dần thay đổi. () Hoffman ngưng mắt nhìn dụng cụ giải phẫu đang lóe sáng bên cạnh, lần đầu tiên sinh ra dao động với quyết định thi hành của Sở Phán Quan.
Tatu giật giật cánh tay, phát hiện vẫn không thể giơ lên được, nhất thời phát ra âm thanh ủy khuất buồn phiền, cố để cho suy nghĩ trở lại.
Nhìn thấy con mắt đen nháy không có tiêu cự của Tatu, trong lòng Hoffman bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thương hại, vỗ vỗ tay anh, khích lệ nói: “ Đừng quá lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cậu. Chính cậu cũng cần phải phấn chấn lên đừng để Lâm Gia thất vọng. Chờ khi cô ấy trở lại hãy để cô ấy nhìn thấy một Tatu dũng mãnh hơn. “
Tatu nghiêm túc suy nghĩ một lát rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại. Anh gật đầu một cái, điềm nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười.
*****
Lannok xử lý vết thương cho Lâm Gia, lại cố gắng hạ sốt cho cô. Sau khi Lâm Gia tỉnh táo được một chút thì lại lâm vào mê man, mặc cho Lannok làm thế nào cũng không có nửa điểm phản ứng.
Ngân Hổ nằm bên cạnh Lâm Gia, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chú, thỉnh thoảng lại đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên cánh tay lên gương mặt cô, khẽ chớp đôi mắt xanh thẳm tràn đầy thương tiếc.
Cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng nức nở nho nhỏ, làm lông mao trên cổ Ngân Hổ dựng đứng lên, quay đầu hung hăng trợn mắt với nửa thú Kim Điêu chỉ dám lén lút núp sau phiến đá đang thò đầu ra, còn gầm nhẹ một tiếng uy hiếp.()
Kim Điêu rụt cổ lại, lưu luyến không rời nhìn Lâm Gia một cái mới lùi lại phía sau tảng đá, phờ phạc rũ rượi ngồi trên mặt đất liếm liếm vết thương trên người. Thương thế của nó rất nghiêm trọng, cánh tay bên phải bị bẻ gãy kéo lê trên mặt đất, bụng và ngực thì bê bết máu thê thảm không nỡ nhìn. Tất nhiên Lannok sẽ không giúp nó chữa trị, nhóm nửa thú lại càng kì thị nó, nếu không phải vì Lâm Gia nói đỡ cho nó thì bọn họ đã sớm xé tan xác nó rồi. () Con Kim Điêu bị thương nghiêm trọng nên không thể đi tìm được thảo dược trị thương, không còn cách nào khác đành tự liếm láp vết thương của mình, cũng may khả năng tự bình phục của nó cũng cao, nên tính mạng cũng không có gì nguy hiểm. Nhóm nửa thú đã nhiều lần xua đuổi nó nhưng nó vẫn không chịu rời đi, kết quả trên người lại thêm không ít vết thương.
Dick tỉ mỉ trải thảm cho Lâm Gia, ôm lấy cô ngồi trên đệm. Đợi đến khi Scott dựng lều lên, Dick lại ôm cô vào trong lều, đặt cô cẩn thận trên giường rồi nằm nghiêng bên người cô.
Hình dáng của Ngân Hổ khổng lồ nên không thể vào trong lều, anh không cam lòng xù lông lên nhìn vào bên trong lại thấy Dick ôm lấy Lâm Gia nằm trong lều thì con ngươi lóe lên tia lửa giận, tức giận xông vào nhe răng với Dick.
Dick ngẩng đầu liếc anh một cái, bình tĩnh nói: “ Đi ra ngoài, đừng tranh cãi làm phiền Lâm Gia nghỉ ngơi.“ Nói xong lại giơ chân đá Ngân Hổ ra ngoài.
Lannok ngó thấy khuôn mặt buồn bực của Ngân Hổ, lại nhìn thấy nhúm lông trắng như tuyết trước trán in dấu bàn chân màu đen kia (do Dick đạp) thì không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn, chảy cả nước mắt. Anh chỉ vào gáy Ngân Hổ, không quan tâm đến anh đang tức giận mà nói: “ Kí hiệu trên trán rất hợp với cậu nha, haha,…… “
Ngân Hổ tức giận giơ móng vuốt về phía anh, chòm râu không ngừng rung rung. Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Lâm Gia nghỉ ngơi, Ngân Hổ quả nhiên không chui vào trong lều nữa. Nhưng anh lại không muốn rời đi vì vậy sau khi dạo quannh lều cỏ mấy vòng thì không thể làm gì khác hơn là nằm xuống trước lều, buồn phiền gục đầu vào chân.
Thật không hiểu tại sao, sau khi biến thành thú lại không thể dễ dàng biến thành người? Cả ngày phải trơ mắt nhìn Dick quấn lấy chiếm tiện nghi của Lâm Gia! Thật tức chết Hổ! Anh nguyền rủa Dick, sau khi biến thành hình thú thì cả đời đừng biến lại thành hình người nữa.