Lâm Gia vội vàng dùng khăn lông che trước ngực, len lút thò đầu ra khỏi tảng đá nhìn quanh, lại vừa lúc nhìn thấy Dick đang biến thành thú hình. Theo như lời Lannok nói thì chuyện này coi như Dick đã bình an vượt qua giai đoạn dị biến lần đầu, Lâm Gia đinh lùi về chỗ cũ, đang định lùi về thì vừa vặn giao với tầm mắt của Lannok. ()
Lannok nháy mắt một cái, nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt màu lam lóng lánh sáng lên, khiến cô cả kinh vội vàng trở về, nhanh nhanh chóng chóng lau người cho xong.
Còn dư lại một thùng nước ấm, Lâm Gia khổ não nắm nắm tóc, bởi vì vai bị thương mà cô không có cách nào gội đầu, nhưng bây giờ mà không gội thì đúng là rất khó chịu. Lâm Gia đang phân vân không biết có nên gội đầu hay không, thì bỗng phát hiện Lôi đang nhẹ nhàng đi đến. Cho đến khi Lannok không cẩn thận giẫm lên một cành cây khô tạo ra tiếng vang, cô mới giật mình quay đầu lại, phát hiện ra Lannok thì giật mình kêu khẽ lên một tiếng.
Cô cuống quýt quay đầu lại tìm quần áo, lại phát hiện ra quần áo của mình đã bị Lannok ném trên tảng đá. Cô chỉ có thể quay lại núp mình trong thùng nước phía sau, xấu hổ nói: “Thượng Tá Lannok, mời anh đi ra.” ()
Lannok không trả lời, ngơ ngác đứng đó nhìn Lâm Gia, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa rồi. khi Lâm Gia ngồi chồm hổm trên đất đưa lưng về phía anh, mái tóc đen óng buông xõa sau gáy, một vài lọn tóc dịu dàng quấn quanh bờ vai. Những đường cong uyển chuyển, trơn bóng như ngọc, da thịt màu mật ong như lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Khung xương tinh xảo động lòng người, vòng eo mảnh khảnh, hai cái mông mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên xinh đẹp trơn bóng như khối đậu hũ, khiến người ta hận không thể vuốt ve nó trong lòng bàn tay.
Từ khi chào đời đến nay Lannok chưa bao giờ trải qua cảm giác kích động như vậy, đầu ong lên một cái, cả người nhiệt huyết dâng trào, ánh mắt giằng co trên người Lâm Gia không cách nào dời đi. Hình ảnh Lâm Gia khắc vào mắt anh, như một cơn lốc mạnh xâm chiếm vào từng ngóc ngách trái tim anh.
Lâm Gia thấy Lannok há miệng, ánh mắt si mê nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có ý dời đi khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu, tức giận đổ thùng nước tắm lên người Lannok: “Anh để quần áo của em ra xa như vậy làm gì?”
Nước bắn tung tóe vào mắt rốt cuộc cũng khiến linh hồn nhỏ bé của Lannok trở lại. Lannok cứng nhắc vuốt vuốt măt, cúi đầu lau nước lên tay áo, ngẩng đầu lên lại khôi phục dáng vẻ lăng nhăng thường ngày. ()
Anh giơ chiếc túi ny lon trong tay nói: “Đừng tức giận, honey. Anh mang quần áo sạch sẽ đến cho em đây.” Vừa nói vừa nhấc chân đi đến bên cạnh cô.
“Ai, ai, anh đừng đến đây.” Lâm Gia hoảng hốt, không ngừng phất tay; “Anh mau lui lại đi, ném quần áo đến đây cho em là được rồi.”
Lannok thấy Lâm Gia xấu hổ như vậy, càng thấy thú vị lập lại nổi lên ý định trêu chọc. Anh cố ý bước một bước thật dài, cười xấu xa: “Honey, chúng ta đứng xa như vậy nhỡ may ném trúng thùng nước thì thảm, cho nên tốt nhất anh vẫn nên đứng lại gần hơn.”
Lâm Gia bị dọa cho sợ, không ngừng hất nước về phía anh, còn thân thể thì núp sau thùng nước, hận không thể co mình lại thành một hòn đá: “Đứng lại! Anh mau đứng lại! “
Lannok vội vàng lui lại phía sau, anh đã thành công trêu chọc Lâm Gia, vui vẻ ôm bụng cười to, vừa cười vừa ném quần áo đến cho Lâm Gia; “Được rồi, được rồi không đùa với em nữa, em mặc quần áo tử tế vào đi anh sẽ giúp em gội đầu, được không?”
Lâm Gia giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lườm Lannok một cái nhặt quần áo dưới đất lên trợn mắt nói: “Anh xoay đi chỗ khác.” Lannok giơ hai tay lên bất đắc dĩ xoay người: “Được, được…” Lâm Gia mở túi ny lon ra, bên trong là một bộ quần áo mới tinh là quân phục của đàn ông. ()
Lannok bỗng nhiên nói: “Đây là bộ quân phục nhỏ nhất của Jill, còn mới, cậu ta còn chưa kịp dùng đã đị hy sinh rồi,… em chịu khó mặc mấy hôm, chờ đến được cứ điểm trên mặt đất, anh sẽ quần áo thích hợp cho em.”
Lâm Gia ngẩn ra, trong lòng lại thấy buồn phiền, yên lặng cầm quần áo đó lên, nhẹ giọng nói:” Cảm ơn…” Cảm ơn anh, Lannok, cũng cảm ơn Jill. Hơn nữa…..thật xin lỗi.
“Được rồi, anh có thể xoay người.” Lannok được Lâm Gia cho phép mới xoay người. Anh quan sát Lâm Gia một phen, sờ sờ cằm gật đầu: “Mắc dù hơi rộng, nhưng mặc cũng không tệ lắm.”
Lâm Gia xấu hổ cười, không được tự nhiên kéo kéo bộ quần áo rộng thung thình: “Được, được chứ?”
“Đương nhiên rồi, mặc quần áo này trên người, bao nhiêu ưu điểm đều bị che lại hết, nhìn qua không khác nào quân nhân, căn bản là không cần lo lắng đưa đến ong bướm.”
Lâm Gia chợt nhớ đến khi mình xuyên qua đây đã gặp đủ loại X quấy rầy, không khỏi thở dài: “Chỉ mong như anh nói.”
Lannok móc ở túi ra một gói đầu gội đầu nhỏ nhỏ, xé ra đổ trên lòng bàn tay trái: “Anh giúp em gội đầu.” Lâm Gia gật đầu một cái, cởi mái tóc dài ra, cúi người rũ mái tóc ra trước mặt, lộ ra cần cổ. () Lannok dùng gáo múc từng gáo nước dội từ từ lên người Lâm Gia. Tóc dài như mây, sau khi thấm nước càng thêm đen bóng mền mại, sáng bóng như gấm. Lannok trà xát hai lòng bàn tay tạo bọt xà phòng rồi xoa đều lên mái tóc ướt của Lâm Gia, ngón tay len lỏi vào từng sợi tóc, lòng bàn tay vừa phải xoa bóp nhẹ nhàng trên đầu cô. Lâm Gia nhắm mắt lại để cho từng ngón tay Lannok xoa xoa trên đầu cô, một trân tê dại lan tràn toàn thân, làm cô thoải mái suýt chút nữa thì hừ ra thành tiếng. Cô không thể không thừa nhận kĩ thuật xoa bóp của Lannok rất tuyệt còn hơn cả những người gội đầu chuyên nghiệp.