“Dương Kiện, chúng ta nói chuyện một chút?” Lâm Gia nhẹ giọng nói, thử thăm dò đưa tay ra muốn nắm lấy tay Dương Kiện. Tay vừa mới nâng lên, liền bị Dương Kiện bắt lấy kéo lại, sau đó cả người bị anh bế ngang lên.
Lâm Gia thở nhẹ một tiếng, muốn tránh, lại liếc thấy trong mắt Dương Kiện toát lên lửa giận, cảm thấy đau xót trong lòng, không dám giãy dụanữa, im lặng cho anh bế lên xe jeep.
Dương Kiện bế cô thả vào ghế sau xejeep, động tác cũng không thể nói là dịu dàng. Không đợi cô ngồi anh đã chui vào xe đè lên người cô.
Thân thể Dương Kiện cao lớn lại đột nhiên nằm đè lên người cô, Lâm Gia thiếu chút nữa không thở nỗi, vội vàng đẩy bả vai anh nhưng lại bị Dương Kiện nhanh tay bắt lấy kéo lên qua đỉnh đầu.
Lâm Gia có chút hoảng hốt, một Dương Kiện như vậy cô chưa từng gặp qua, há miệng vừa định lên tiếng, nhưng miệng cũng bị môi anh hung hăng phủ kín.
Dương Kiện xé rách quần áo của Lâm Gia, cuồng nhiệt hôn lên thân thể cô, nhất là cần cổ cô, anh ra sức mà mút vào như muốn lưu lại dấu vết của mình để che đi vết đỏ đã xuất hiện trên đó.
Cảm thấy Lâm Gia kháng cự, đôi mắt Dương Kiện càng trở nên tối tăm, bàn tay cách một lớp quần áo mỏng vuốt ve da thịt cô. Bàn tay to thô ráp bao bọc nơi đẫy đà của cô xoa nắn, sau đó lại di chuyển xuống phía dưới, đầu ngón tay trỏ xâm nhậm vào đào nguyên. Lâm Gia bị đau, khẽ kêu lên một tiếng. Dương Kiện đột nhiên thức tỉnh, lập tức dừng lại động tác, buông lỏng cổ tay Lâm Gia, cứng đờ nằm trên người cô, ánh mắt bất an nhìn cô.
“Tránh ra!” Lâm Gia dùng sức đẩy Dương Kiện, vịn lưng ghế ngồi dậy ra thở sức thở dốc. Mới vừa rồi bị Dương Kiện hôn như bão tố làm cô suýt chút nữa không thở nổi, trong lòng cảm thấy thật tức giận với hành động xâm phạm mà không thèm để ý đến mình của anh.
Cô vốn định mắng Dương Kiện mấy câu nhưng thấy ánh mắt sợ hãi của Dương Kiện thì lời nói đến miệng nhưng không thể thoát ra được. Nếu như đứng ở góc độ của anh mà nghĩ nếu như cô mà phải cùng với những cô gái khác để tranh nhau một người đàn ông chỉ sợ cũng khó chấp nhận. Dương Kiện đã ở bên cạnh cô nhiều năm nhưng bây giờ lại không thể không chia sẻ với những người đàn ông khác, anh đã vô cùng nhẫn nại rồi.
Dương Kiện thấy Lâm Gia im lặng không nói, trong mắt toát lên vẻ giận dữ, trong lòng lại càng hối hận. Anh không ngờ rằng mình lại mất khống chế như vậy, thiếu chút nữa đã xâm hại cô. Anh đã chuẩn bị sẵn sẽ phải cùng những người khác chia sẻ người mình yêu vậy thì cũng nên chấp nhận đối mặt với thực tế này, mà không phải là ngài miệng nói rằng mình đồng ý nhưng trong lòng lại tỏ ra phẫn uất oán trách như vậy.
Dương Kiện giơ tay lên chỉnh mái tóc dài lộn xộn xõa hai bên má cô, đẩy ra sau tai, thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tiểu Gia, anh đúng là thằng khốn. Vừa rồi anh có làm em bị thương không?”
Hốc mắt Lâm Gia ửng đỏ, lắc đầu một cái, cầm tay Dương Kiện nức nở nói: “Thật ra thì người nên nói xin lỗi phải là em. Em không còn gì để giải thích nữa cả, sự thật chính là em quá íchkỷ, quy tắc của thế giới này chỉ là cái cớ để em có thể tiếp nhận nhiều đàn ông. Nếu như nói là yêu thì em không xứng đáng để nói yêu ai, cũng không xứng đáng để được anh yêu. Thật xin lỗi, em đã phụ anh.”
Lâm Gia trừng lớn hai mắt cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, tiếp tục nói: “Dương Kiện, không cần phải miễn cưỡng chính mình tiếp nhận những chuyện không công bằng như vậy. Như thế anh sẽ càng cảm thấy khó chịu.”
Dương Kiện im lặng nhìn Lâm Gia, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lâm Gia thấy anh thật lâu không nói gì, cho là anh đã quyết định buông tha, lau nước mắt nơi khóe mắt, cố cười nói: “Em hy vọng chúng ta còn có thể làm bạn…” Lời còn chưa nói dứt, Dương Kiện đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy cô, dùng sức như muốn khảm cô vào trong người mình.