Đan Phật Nhĩ liếc nhìn Lannok đứng ở xa xa một cái, lạnh lùng nói với Corey: " Thiếu tá Lannok là sĩ quan của khu C8 ta, trong lúc chiến đấu hắn đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng, phải trở về khu C8 nhận thẩm phán quân sự."
Corey đi đến hành quân lễ rồi đưa văn kiện cho hắn: "Tướng quân Đan Phật Nhĩ, đây là mệnh lệnh thượng tướng Rick tự mình ký tên, trong đó bao gồm điều lệnh thăng chức cho thiếu tá Lannok và thông báo giáng cấp xử phạt với thượng tá Liệt Minh Uy. Mời ngài xem qua."
Đan Phật Nhĩ nghe vậy giận không kiềm được, chỉ vào Lannok lạnh lùng nói: "Hắn trái với quân lệnh, thượng tướng cư nhiên còn thăng chức cho hắn?!!"
Một sĩ quan khu E2 đứng ở bên cạnh Corey nói: "Nếu tướng quân Đan Phật Nhĩ có dị nghị với mệnh lệnh của thượng tướng Rick thì có thể đề xuất biện hộ lên bộ chỉ huy tối cao. Nếu như tòa án công bằng của quân sự tối cao đã tiếp nhận đơn kiện của ngài, thì sẽ bác bỏ mệnh lệnh quyết định của thượng tướng, chuyện thiếu tá Lannok thăng chức tự nhiên sẽ bị hủy bỏ.() Nhưng trước đó, ngài không được cãi mệnh lệnh của thống soái tối cao."
Đan Phật Nhĩ tức giận đến sắc mặt xanh mét, hung tợn trừng mắt liếc Lannok một cái, thu hồi ánh mắt: "Thượng tá Thư Vân, ta còn cần cậu dạy phải làm thế nào sao?"
Thư Vân đứng thẳng hành lễ, cung kính nói: "Tôi thất lễ, tướng quân."
Đan Phật Nhĩ túm lấy văn kiện từ trong tay Corey, mở ra nhìn kỹ thật lâu mới khép lại. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt từng người Corey, Thư Vân và Lannok, cuối cùng dừng ở trên mặt Lannok, giọng căm hận nói: "Thiếu tá Lannok, không, là thượng tá. Cậu quả nhiên rất có bản lãnh. Thừa dịp rối loạn cứu con đàn bà kia và nửa thú rồi ở lại đó không về, còn qua mặt ta vượt cấp xin công, giành công trạng được thăng chức cậu rất đắc ý đúng không?"
Lannok cười mà như không cười nhìn hắn, trầm mặc không nói. Đan Phật Nhĩ một quyền đánh vào trong không khí, trên mặt có điểm không nhịn được, hắn hao tổn tâm cơ đạt được một nửa thú, vốn trông cậy vào có thể độc lập nghiên cứu mà chiếm cứ tiên cơ, nhưng lại bị một tờ mệnh lệnh của thượng tướng Rick dễ dàng cướp đi, thật sự rất không cam lòng.() Văn kiện trong tay bị hắn nắm chặt đến nhăn nhúm.
"Devic đả thương binh lính chúng ta, còn phá hủy không ít thiết bị, theo luật pháp quân sự quy định cậu ấy bị bắt giam sáu tháng, bây giờ còn đang trong thời gian chịu phạt, cậu ta phải ở lại cho đến hết kỳ giam mới được đi." Đan Phật Nhĩ nghẹn rất lâu mới nghĩ ra một cái lý do trì hoãn sứt sẹo như vậy.
Corey nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không biết Đan Phật Nhĩ lại đang có chủ ý gì, tuy rằng bọn họ có thượng tướng Rick chỉ lệnh và bộ đội khu E2 làm chỗ dựa, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn khu C8, nếu Đan Phật Nhĩ đột nhiên trở mặt mạnh mẽ giữ bọn họ lại thì cũng không phải không có khả năng.
Không đợi anh trả lời, Thư Vân ở bên cạnh nói tiếp: "Tướng quân, thượng tá Corey đã báo cáo với bộ chỉ huy tối cao nguyên nhân vì sao bọn họ tự tiện rời khỏi khu C8. Bộ chỉ huy tối cao cũng đã tiếp nhận giải thích của ngài ấy rồi, đã được miễn tất cả hành động của bọn họ, cũng truyền mệnh lệnh xuống cho khu E2 tổ chức trùng tổ nhân viên quân đoàn đặc chủng. ()Nếu tướng quân kiên trì cho rằng thiếu tá Devic phải hoàn thành chịu phạt, vậy chúng tôi sẽ theo ý tứ của tướng quân, áp giải cậu ấy trở về phủ sau đó báo cáo với nhất bộ chỉ huy tối cao xin tiếp tục để cho cậu ấy chịu phạt."
Đan Phật Nhĩ không nói gì, chỉ đành phải sai người dẫn người của quân đoàn đặc chủng bị bắt giam tới. Mấy chiếc xe vận tải quân dụng lần lượt từ cửa ra vào chạy tới đỗ ở một bên, người trong xe giam giữ lục tục nhảy xuống tụ tập đến một chỗ.
Hoffman mặc quân phục phán quan màu trắng từ trong đám người đi ra, đẩy Tatu ngồi trên xe lăn đi đến chỗ đám người Corey.
Trên người Tatu ốm yếu, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả, tay trái nắm chặt bàn tay Hoffman đang đỡ trên vai anh, đôi mắt đen không có tiêu cự mở thật to, lỗ tai thú không ngừng chuyển động nghe ngóng âm thanh xung quanh.
Trốn trong xe thiết giáp khu của E2 vụng trộm hướng ngoài cửa sổ nhìn xung quanh- Lâm Gia vừa nhìn thấy Tatu liền kích động đến suýt chút nữa lao xuống xe, may mắn Ngân Hổ đúng lúc dùng cái đuôi cuốn lấy cổ tay cô, cô mới khôi phục lý trí.
Lâm Gia nắm chặt cái đuôi Ngân Hổ, hút hấp cái mũi, ứa trước nước mắt kích động nhìn bóng dáng chú chó to lớn quen thuộc cách hơn trăm mét ngoài kia, liều mạng báo cho chính mình trăm ngàn không thể xúc động. Ngân Hổ ừng ực động đậy người, nhẹ nhàng đặt cằm tlên đùi cô, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, trong mắt xanh trong suốt tràn đầy loại tình cảm thân thiết.() Lâm Gia vuốt ve bộ lông mềm mại của anh, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại.
Một giờ sau, hai quân rốt cục giao tiếp xong, người của khu C8 rút về căn cứ dưới đất, còn khu E2 thì kiểm kê tất cả nhân viên may mắn còn sống sót của quân đoàn đặc chủng, sau đó sắp xếp bọn họ vào trong các bộ đội.
Lâm Gia nhìn về phía Tatu khuôn mặt tiều tụy đang ngồi trên xe lăn, nghĩ đến ngày đó Tatu cô độc chịu được thống khổ của kỳ bài xích dị biến, bên người ngoài Hoffman ra thì không có người quen thuộc với anh bầu bạn, lòng chợt đau càng thêm đau.
Corey đưa Tatu lên chiếc xe thiết giáp bên cạnh, vài người quân nhân cũng theo đi lên, ba chân bốn cẳng nâng Tatu vào xe thiết giáp. Tatu mơ hồ chỉ nhìn thấy một mảnh bóng người chớp lên ở trước mặt, anh có chút khẩn trương bắt được tay Corey.
Xe lăn vừa đặt ổn định, cổ anh đã bị một đôi cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm, hương thơm nhẹ nhàng và thân thể mềm mại tiến vào trong ngực anh, trên môi truyền đến xúc cảm ấm nóng ướt át, khứu giác trì độn (không ngửi thấy rõ) rốt cục cũng ngửi thấy được hương thơm quen thuộc làm tim anh đập loạn.
Tatu vui sướng cả người run rẩy, lỗ tai thú kích động run run, quá mức vui sướng nháy mắt bao phủ lấy anh, trừ cảm giác mừng như điên ra thì cái gì cũng không có, linh hồn như bay lên 9 tầng mây, trong lúc nhất thời lại như si như dại đi, không có phản ứng gì.() Mãi đến khi giọng nói nhớ thương truyền vào trong tai, anh mới lấy lại tinh thần: "Tatu..."
Tatu phát ra tiếng khò khè vui vẻ, mở ra hai tay gắt gao ôm lấy Lâm Gia.