Nghe thấy Ruili nhắc tới Lâm Gia đang bị bắt đi, ánh mắt tất cả thú thú đều ảm đạm xuống.
Timo ném thịt bò xuống đất, bắt lấy cánh tay Ruili lôi đi, trên mặt khó nén tức giận.
Ruili ra sức giãy giụa: "Anh làm đau em! Em giúp anh dạy con hổ thối kia, anh tức giận cái gì?" Timo không trả lời, chỉ lao thẳng đến lôi Ruili sềnh sệch tới đội hậu cần mới buông tay ra.
Ruili đau đến nước mắt sắp ứa ra, cô nhìn cổ tay sưng đỏ ủy khuất không thể tả: "Anh cái đồ dã thú này! Muốn vặn gãy tay em sao?!"
Timo hóa thú nhe răng nanh và móng vuốt, hung ác rống to với Ruili một tiếng làm cô sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
"Đừng lại đến làm phiền tôi nữa! Tôi đã có người phụ nữ tôi thích rồi, tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô làm bạn đời!" Timo nói xong, xoay người đi nhanh rời khỏi.
Ruili suýt chút nữa òa khóc, nhưng cô đã liều mạng kiềm nén. Cô há miệng, quật cường hét to với bong lưng Timo: "Anh gạt em! Đồ khốn! Bỏ qua em, anh nhất định sẽ hối hận!" Timo rất nhanh bước đi xa, một đường không hề quay đầu lại.
Ruili tức giận đến đá cát đất một cái, mắng: "Sư tử thối! Anh còn đáng ghét hơn con hổ trắng kia nữa!" Sau trút hết bực tức, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh đang nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu nhìn thì ra xung quanh còn có hơn mười binh lính đang ăn cơm, trong đó còn có một người là bạn đời của cô - thượng úy Tom.
"Nhìn cái gì vậy?! Các người chờ coi, tôi nhất định sẽ theo đuổi được anh ấy!" Cô hung tợn trừng mắt.
Bọn lính thật nhanh dời tầm mắt chuyên tâm gặm bánh mì của mình. Tom còn đang do dự có nên đứng lên đi đến ôm cô an ủi một phen hay không, thì chợt nghe được tiếng cười trầm thấp: "Timo lại làm em phiền muộn sao? Rốt cuộc vẫn là dã thú không hiểu phong tình."
Mike mỉm cười đi đến, Ruili nhìn đến chỗ mình nên tháo mũ xuống hơi cúi người chào hỏi. Vừa chiến đấu xong, cho dù là Mike chú trọng dáng vẻ nhất thì giờ phút này cũng là tóc tai rối bời, vẻ mặt mỏi mệt, trên quân phục dính đầy bụi đất, bất quá này không ngại ngại hắn bày ra thân sĩ phái đoàn.
"Ruili bất giác bĩu môi, trong mắt toát ra khinh bỉ, thầm nghĩ lúc trước mình như thế nào lại bị ma quỷ ám ảnh mê thượng này trống rỗng hoa làm ra vẻ gia hỏa, còn vì hắn mà bỏ qua Corey, nhất định là lúc đó mình bị điên rồi.
"Không cho phép anh nói bậy về Timo." Dù tức giận nhưng Ruili vẫn nuốt ba chư "Anh không xứng" vọt tới bên miệng xuống.
Mike nhìn ra Ruili khinh thường mình, trong lòng rất tức giận, nhưng ở mặt ngoài chỉ có thể làm bộ như không thèm để ý. Hắn cười tủm tỉm đi đến trước mặt Ruili, nghiêng người ở bên tai cô thấp giọng nói: "Tôi có một biện pháp tốt, nhất định làm cho tên sư tử đó mê cô. Có muốn nghe không?"
Ruili nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Tôi sẽ không tin anh nữa đâu."
Mike xoa cái mũi một chút: "Xem ra trong lòng cô, tôi so ra kém hơn Corey, nhưng tôi vẫn có thể cướp được cô từ trong tay Corey, đây không phải đã chứng minh tôi có thủ đoạn hơn cậu ta sao?"
Ruili có chút dao động, bây giờ Timo là đối tượng cô quan tâm trước nhất. Cô theo đuổi Timo lâu như vậy, nhưng bất luận cô làm như thế nào thì Timo vẫn là không chịu đáp trả lại cô, ngược lại còn rời khỏi cô càng lúc càng xa. Cô thật sợ thời gian lâu, Timo sẽ hoàn toàn chán ghét cô, nếu vậy cô sẽ không còn cơ hội....
Mike nhìn lướt qua bốn phía, vươn tay ra trước mặt cô: "Ở đây nhiều người lắm, chúng ta tìm chỗ nào im lặng cùng nhau ăn cơm trưa đi?"
Ruili do dự một chút, đặt tay lên bàn tay hắn. Mike nhếch mày nhìn Tom khiêu khích, nắm tay Ruili rời đi.
Mike dẫn Ruili rời khỏi chỗ đám quân nhân này, vẫn đi đến bên ngoài vòng quân đội phòng vệ đầu tiên mới dừng lại.
Ruili bỏ bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, lạnh nhạt nói: "Nói mau đi, tôi còn bề bộn nhiều việc..."
Mike nhún vai, ai thán: "Cô gái, em thật lạnh lùng, nhanh như vậy liền đã quên thời gian chúng ta từng cùng một chỗ vui vẻ rồi sao?"
"Nếu anh không nói thì tôi đi." Ruili làm bộ phải đi.