Trong đình viện, Lannok đang dạy Ngân Hổ làm sao xử lý cá, anh dùng sống dao đập cho cho cá bất tỉnh, lấy dao cắt trứng cá ra, cẩn thận rửa sạch nội tạng: "Được rồi, đây gọi là xử lý cá, trăm ngàn đừng làm hỏng."
Ngân Hổ ngồi bên cạnh thành thật xem, anh bắt một con cá sống từ trong thùng ra, đập một cái làm con cá hôn mê, ngón trỏ tay phải bật ra móng tay sắc nhọn quét một cái qua trứng cá, học theo bộ dạng Lannok cận thận rửa sạch.
"Gia thích ăn cá." Anh rung đùi đắc ý nói, trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ: "Cậu nướng cá ăn ngon lắm, Gia thích. Cậu cũng dạy tôi đi."
Lannok làm dấu tay OK: "Không thành vấn đề."
Ngân Hổ cười đến thấy răng không thấy mắt, chuyển cá đã làm sạch xong để vào trong bồn.
Lannok cười nhìn Ngân Hổ, bỗng nhiên nghĩ nếu bỏ qua diện mạo cường hãn của Ngân Hổ thì kỳ thật cậu ta chỉ là một thiếu niên ngây thơ không hiểu sự đời, thích ăn dấm chua, tính tình nóng nảy, giàu ý chí chính nghĩa và dễ mềm lòng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cậu ta đối với Lâm Gia không chỉ là say đắm mà còn có tình thân không muốn xa rời. Cậu ta chỉ đối xử tốt với người mà Lâm Gia đối xử tốt, còn người không liên quan thì sẽ không để trong lòng.
Lannok than nhẹ một tiếng, có chút hối hận không dám giành trước Ngân Hổ ăn Lâm Gia.
Chờ đám người Corey trở về, đồ ăn phong phú đã được dọn lên bàn ăn. Trước đó, đám Laka và Lier cũng đều chạy đến đây. Phòng khách thoáng cái đứng đầy người, tuy rằng rất chật chội nhưng lại cực kì náo nhiệt.
Lâm Gia rất thích bầu không khí như vậy, cảm giác giống như một gia đình lớn đang ăn mừng ngày lễ nào đó vậy.
Cain đắc ý lấy một bình rượu được đóng gói tinh mỹ từ trong túi ra, cười đến khóe miệng gần như cong đến bên tai: "Tôi chờ đã hơn một năm, dùng hết tất cả quan hệ mới có được bảo bối này. Hôm trước mới lấy về, luyến tiếc không dám uống, nay vừa vặn dùng để chúc mừng Tiểu Gia xuất viện."
Hoffman nhận bình rượu, xoay qua xoay lại nhìn, khen ngợi nói: "Vương miện kỵ sĩ? Thật là vật quý, mỗi tháng tôi cũng chỉ có một bình thôi."
Cain đen mặt giật rượu lại, bày ra vẻ mặt xem thường: "Cậu không cần phải lúc nào cũng đả kích lòng tự trọng của tôi, tôi không giỏi kiềm chế đâu."
Hoffman nhún nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi chỉ nói sự thật."
Lâm Gia buồn cười, suýt chút nữa cười lên tiếng, cô vội vàng đi xuống nhà bếp phụ Dương Kiện dọn đồ ăn, miễn làm cho Cain cảm thấy mất mặt.
Corey tìm ly rượu đặt lên bàn, dùng đồ khui mở nắp bình rượu ra, rót rượu vào từng chén một.
Cain cầm lấy ly rượu đưa tới mũi nhắm mắt ngử ngửi, vẻ mặt say mê, nhấp một miếng say mê thở dài: "Mùi thơm thật thuần khiết ngọt ngào, giống như da thịt Tiểu Gia vậy..." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nói còn chưa dứt lời, bên tai liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của loài thú, một luồng khí nóng phun lên cổ anh.
Cain xoay người, nhìn thấy một đôi mắt xanh toát ra lửa giận. Nửa bên mặt của Ngân Hổ đã hóa thú, hung hăng trừng mắt nhìn anh, răng nanh hơi lộ ra ngoài môi.
Cain rùng mình một cái, tóc gáy dựng hết lên, hầu kết lăn lên lộn xuống, gượng cười nói: "Ha ha, không phải là cậu muốn ăn thịt tôi chứ?"
Ngân Hổ nheo mắt lại, đột nhiên tới gần một bước, nâng tay bắt lấy bả vai Cain. Ngân Hổ dùng sức lắc Cain, kích động thở phì phò: "Hôm nay Gia là của một mình Hổ! Cậu không thể cướp! Ai cũng không thể cướp!"
Cain bị anh lắc cho đầu choáng mắt hoa, lắp bắp nói: "Tôi không cướp, cậu đừng kích động..."
Lâm Gia thật nhanh bước lên ôm lấy Ngân Hổ, khẽ vuốt tóc và lồng ngực anh. Chờ anh bình tĩnh trở lại, Lâm Gia mới đưa hai tay giữ lấy mặt anh, nhìn vào đôi mắt màu lam kia, dịu dàng nói: "Đã rõ, hôm nay em thuộc về anh, chỉ thuộc mình anh, ai cũng không thể cướp đi. Sau này chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ."