• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Viễn Thần ôm lấy cô ở đó một lúc, trong lòng cô bất giác cảm thấy ấm áp, cô vòng tay ôm anh, lời anh nói không phải không có lý vậy nên cô đồng ý với anh.

Chúng ta không chấp niệm người ở quá khứ, chúng ta trân trọng và yêu người hiện tại.

Nhưng mà cô không thể ở ngoài quá lâu, mẹ cô sẽ nghi ngờ, cô ngẩn cái đầu nhỏ ở trong lòng anh, đôi mắt long lanh nhìn anh chậm rãi.

Tay vẫn ôm lấy eo anh, dáng người của cô nhỏ, cho nên anh đã có thể ôm trọn lấy cô bằng cơ thể to lớn của mình.

“ Cố Viễn Thần, Anh đến đây định đứng ở đây đến sáng sao? có thuê khách sạn không? ”

Anh cúi đầu xuống nhìn người ở trong lòng mình “ Không thuê, hôm nay ngủ ở nhà em ” trạng thái vừa thản nhiên vừa ung dung.

Chỉ là không biết vào nhà cô bằng cách nào, dù sao bọn họ cũng chia tay rất lâu rồi, đã không gặp ba mẹ cô một khoảng thời gian dài như vậy, anh thấy có chút tự ti.

Thời Nhiễm trợn tròn mắt, nếu anh ở nhà cô 8 năm trước thì có thể, nhưng bây giờ ba mẹ cô sẽ đánh anh đến khi anh chết.

“ Không được, anh thuê khách sạn đi ” Cô kiên quyết từ chối, không thể để anh vào nhà được.

Cô không muốn vừa mới đồng ý tìm hiểu thì phải nhận xác anh đâu, đợi cô làm xong bộ sưu tập cây ngô đồng, sẽ từ từ giải thích với gia đình chuyện của anh.

Gương mặt anh có chút thất vọng, gục đầu tựa vào trán của cô, giọng anh trầm ấm, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô.

“ Thuê khách sạn rồi, em có ngủ với tôi không? ”

Cô mở to mắt nhìn anh “ Không được, anh tự mình mà ngủ đi ”

“ Được! Vậy không cần thuê, lên phòng em vừa tiết kiệm tiền, vừa tiện lợi...” anh cố tình kéo dài chữ cuối khiến cô đột nhiên rùng mình một cái.

Ngón tay thon dài của anh di chuyển ở eo cô.

Cô không biết ý của anh là gì, hôm qua vừa làm nhiều như vậy, hôm nay anh vẫn muốn? hay ý anh là gì? còn người này đúng thật khó hiểu quá.

Thời Nhiễm lấp bấp mấp mấy môi nghi ngờ “ Tiện?...tiện cái gì ”

Anh ghé vào tai của cô nói nhỏ, vẻ mặt nguy hiểm “ Em nói xem? là tiện cái gì ” nhìn thấy vành tai của cô đỏ lên, anh liền biết thỏ con này vừa ngại vừa sợ, chỉ mới một lần mà đã sợ rồi sao?

“ Anh là bác sĩ, không nên làm quá nhiều sẽ không tốt ” Cô đẩy anh ra, hai má ửng đỏ đầy ngại ngùng.

Cái người này đúng là biến thành sói động dục rồi, sao có thể quăn liêm sỉ như vậy chứ, đồng ý tìm hiểu lại có phải là cô sai lầm rồi không? chỉ mới tìm hiểu đã vậy.

Lỡ như cô và anh thật sự quay lại thì đến cỡ nào nữa chứ?

“ Làm cái gì nhiều?.... làm mình làm mẩy sao? ” Anh cố tình nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc, tay vẫn giữ lấy eo cô ép sát vào người mình, còn anh ung dung dựa vào đầu xe.

Thời Nhiễm biết mình bị hố, còn ngây ngô nói ra cái câu bị anh bắt bẻ như vậy khiến cô không khỏi mất mặt, mà muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Không đợi cô nói thêm nữa, anh đứng thẳng người vác cô lên vai rồi vòng qua hướng xe để cô ngồi vào ghế phụ của chiếc Bentley, Thời Nhiễm không ngừng vùng vẫy cô không muốn, nếu mẹ cô gọi cô biết phải làm sao chứ.

“ Cố Viễn Thần anh mở cửa em muốn về nhà ”

Cô liếc nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, cô vừa về còn chưa kịp ngã lưng lên giường được một tiếng nữa, nếu mẹ cô hỏi hay gọi cô chỉ còn cách dập đầu tạ lỗi vì nói dối bà ấy.

Anh nghe lời của cô như gió thoảng mây bay, lỗ tai bên này thủng qua lỗ tai bên kia, bình thường thì giả mộng du, hôm nay thì giả điếc. Anh không thèm đáp lại lời của cô mà lái xe, quay hướng ngược lại trung tâm của Giang Thành.

Mặt cô nhìn anh vừa bất lực, vừa không biết làm gì chỉ có thể yên ắng ngồi, cô có chút bực tức không muốn nói chuyện đến anh.

Chiếc Bentley dừng lại ở khách sạn năm sao Hồng Thăng, anh thông thả bước xuống, vòng xe qua phía cô mở cửa, nhưng người bên trong không có ý định đi ra, sắc mặt của cô vô cùng khó coi.

“ Tự bước xuống, hay tôi bế em xuống? ”

Thời Nhiễm không đáp, chỉ liếc nhìn anh một cái, vậy mà anh cúi người tháo dây an toàn vác cô lên vai, động tác của anh nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

Đợi đến khi định hình anh đã bước vào sảnh khách sạn, trực tiếp đưa danh thiếp cho tiếp tân rồi bước đi, nhân viên tiếp tân nhìn thấy danh thiếp cũng chỉ biết ngậm ngùi. Đọc‎ 𝐭r𝓊yện‎ 𝐭ại‎ ++‎ 𝐭r𝓊m𝐭r𝓊ye‎ n.vn‎ ++

Vì đây là người quen, bạn thân của ông chủ, cho nên phòng vip đều được ông chủ dành riêng cho bạn bè và người thân, vậy mà người đàn ông vừa đưa danh thiếp còn có một phòng vip riêng.

“ Thả em xuống, cái tên chết dẫm nhà anh ” Thời Nhiễm không ngừng đánh vào lưng anh, vùng vẫy còn có chút tức giận.

Giọng anh nhàn nhạt “ Mắng một cái nửa, ngày mai không cần xuống giường ”.

Nghe xong Thời Nhiễm liền im bặt, cô cũng không dám đánh vào người anh nữa, chỉ ở yên trên vai cho anh vác mình như đồ chơi vậy.

Cố Viễn Thần đi đến phòng 301, nhận diện gương mặt xong liền mở cửa bước vào bên trong, anh để cô nằm trên giường, rồi chống tay lên đệm giam cô dưới thân mình.

“ Sao? không mắng tôi nữa à? ”

Nhìn cô ở dưới thân mình, còn bày ra vẻ tức giận không ít, anh cúi đầu ghé vào vành tai cô cắn nhẹ một cái, tay cũng không yên phận giữ lấy eo cô lại, cô bị anh động chạm không khỏi đỏ mặt, uất ức đến mức bật khóc dưới thân anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK