Cố Viễn Thần đến cầm túi to túi nhỏ đựng đồ xuất viện của cô ra xe, sau đó mới cẩn thận bế cô ngồi vào ghế phụ, nhìn cô mặt mày cô nhăn nhó liền hôn lên môi cô một cái “ Chúng ta về nhà của chúng ta ” anh đóng cửa xe lại sao đó vòng qua ghế lái để lái xe về trung tâm Hồ Thanh.
Biệt thự của anh mới mua ở trung tâm, khung cảnh rất đẹp, lại thoáng mát giúp cô thoải mái đầu óc. Thời Nhiễm nhìn anh, khung cảnh ở cùng anh cô đã tưởng tượng vô số lần rồi nhưng lại sợ, vì anh rất nổi tiếng bởi danh Nhị Thiếu Gia của Cố Gia cho nên tin tức của anh cũng rất nhiều.
Cô nhíu mày nhìn con đường lạ lẫm trước mắt liền quay sang hỏi anh “ Đây đâu phải đường về nhà? ”
“ Anh mua biệt thự cho em, đồ anh cũng giúp em chuyển đến rồi ” Cố Viễn Thần thông thả lái xe vào khuôn viên của biệt thự rồi dừng xe lại, bên trong còn có giúp viện bán thời gian đi ra giúp họ cầm lấy hành lý.
Cố Viễn Thần để cô ngồi lên xe lăng sau đó gương mặt không chút cảm xúc nhìn người giúp việc “ Mang toàn bộ đồ vào bên trong, pha cho tôi cốc sữa”
Người giúp viêc gật đầu chào cô đầy vui vẻ, bà ấy tuổi cũng khá cao rồi, cô lễ phép gật đầu mỉm cười với bà, hôm trước gia đình cô đến, mẹ cô nói một tràn bảo cô về nhà cho bà ấy tịnh dưỡng nhưng Cố Viễn Thần lúc đó suýt chút đã quỳ xuống cầu xin mẹ cô cho cô ở lại.
“ Anh đưa xem xung quanh nhé ” Anh khom người nắm lấy tay của cô, hôn lên mu bàn tay một cái.
Thời Nhiễm gật đầu đồng ý để anh đẩy cô đi xung quanh.
Phía bên hông biệt thự có một cái toà nhỏ làm bằng khung sắc tựa như chiếc lồng chim to để dùng trà buổi sáng, được quấn dây leo trông vừa gần gủi với thiên nhiên vừa thoáng mát, còn phía sau Cố Viễn Thần còn trồng cả vườn rau cùng với hoa tulip đủ màu, vì mỗi một màu đều mang ý nghĩa riêng.
Đẩy cô đứng trước vườn hoa tulip, màu hồng, hai bên đều là hoa khắp cả một khung đường hoa tulip, khiến cô cảm thấy vô cùng thơ mộng, Cố Viễn Thần đi đến trước mặt cô anh quỵ một chân xuống lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn của DR, là hãng hàng mà người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc nhẫn ở trong đời.
Anh nở nụ cười nhìn cô “ Tiểu Thời Nhiễm, tám năm qua cực khổ sở như cảm ơn em vì đã cố gắng, quảng đời về sau của em cứ để anh thay em gánh vác ”
“ Em có bằng lòng lấy anh không? ” Cố Viễn Thần nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, đôi mắt anh chứa nhiều cảm xúc đặc biệt mà chỉ có cô mới nhìn ra được.
Khoé mắt Thời Nhiễm rưng rưng nhìn anh “ Viễn Thần, cảm ơn anh vì đã đến, quảng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ” cô không muốn bỏ lỡ người đàn ông này thêm lần nào nữa, tám năm đã quá đủ với bọn họ rồi.
Về sau sống chết có nhau, đói khổ không rời bước, cùng nhau bước qua khó khăn, có rau ăn rau, có thịt ăn thịt.
Anh rơi ra giọt nước mắt hạnh phúc, nắm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn vào, hôn lên mu bàn tay cô một cái. Vốn dĩ anh định nhờ đám người Lục Bách Hiên giúp cầu hôn một tay, nhưng anh không tin tưởng họ cho lắm, chuyện tình của họ, họ còn chưa theo được thì sao có thể giúp anh chứ.
Khom người đến áp môi mình lên môi cô, cô cũng ngẩm đầu đón nhận nụ hôn của anh một cách dịu dàng, tay vòng qua cổ của anh đầy tình cảm. Cố Viễn Thần chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như bây giờ, ở tận đáy lòng anh đã vô số lần tưởng tượng cảnh cô gái nhỏ trước mặt này gả cho anh.
Bây giờ đã có thể thực hiện được rồi, quá khứ, hiện tại, hay là tương lai đều là Thời Nhiễm, không cần quá nhiều người chứng kiến, chỉ cần hai ta hướng về nhau, cũng không cần nhiều người đến chúc phúc vì hai người họ suốt tám năm cố gắng đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Có thể vì nhau, cuộc sống vô vạn người xuất hiện nhưng anh chỉ cần em ở lại.
Chỉ cần em quay đầu vẫn chưa rời đi vẫn luôn ở phía sau ủng hộ em làm những điều em thích.
Một Lòng Không Thay Đổi.
Em chỉ cần trẻ con làm điều em thích, thế giới cạm bẫy ngoài kia anh tình nguyện thay em gánh vác.
“ Bà xã, cảm ơn em vì đã không thật sự vứt bỏ anh ” Cố Viễn Thần tựa trán mình vào trán của cô lên tiếng đầy hạnh phúc, giọng anh còn nghèn nghẹn vì khóc.
Cô chủ động hôn lên nhẹ lên môi anh “ Cảm ơn anh, vì đã luôn đợi em. A Thần em thích anh nhất, thích anh cả một đời người ” vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh.
Hai người họ, yêu đương ngông cuồng hơn một năm, hiểu lầm bỏ lỡ nhau tám năm. Tám năm trước em vì anh chịu khổ cực, chịu uất ức rời đi, tám năm sau anh nhất định cho em một cuộc đời hạnh phúc đến mức khiến người khác ganh tị.
Em không cần ganh tị với người khác, vì chỉ có hoh ganh tị với cuộc sống của em mà thôi.
Cô ở trong lòng anh ngẩn cái đầu nhỏ lên “ Viễn Thần, anh thích làm ở Cố Thị hơn hay thích làm ở bệnh viện hơn? ” cô nhìn anh hỏi một câu khiến anh không cần suy nghĩ liền trả lời ngay.
“ Anh làm bác sĩ là vì em, làm ở Cố Thị cũng vì em, nhưng bây giờ không thể ở Cố Thị hỗ trợ em, chỉ có vài đồng lương ít ỏi của bác sĩ mong em không chê bai anh ” Cố Viễn Thần ngồi xổm xuống tựa đầu vào đùi của cô, giọng điệu có chút trêu chọc.
“ Ừm, Bác sĩ Cố mong anh làm công việc mà anh yêu thích, không được hút thuốc. Sau này anh hút thuốc thì đừng lại gần em ” Thời Nhiễm nghịch nghịch mái tóc của anh lên tiếng nhỏ nhẹ, nhưng vô cùng có sức nặng với Cố Viễn Thần.
Anh gật đầu.
Anh có thể vì em từ bỏ tất cả, thuốc lá thì có là gì chứ, ông đây thà bỏ thuốc lá chứ không thể không ở gần vợ mình được.
Trên thế giới này, dù sớm hat muộn, dù khoảng cách có bao xa, chỉ cần chúng ta hướng về nhau thì thời gian sẽ cho ta kết quả mà ta mong muốn. Anh có công đợi, em cho anh hạnh phúc, cho anh vị trí lớn nhất trong lòng em.