Ở một cửa tiệm trà quen thuộc, cô ngồi cạnh cửa sổ hướng ra bên ngoài, cây ngô đồng vẫn chưa nở hoa nhưng vẫn làm người khác cảm thấy luyến tiếc cung đường này biết bao nhiêu.
Thời Nhiễm ngồi rất lâu, rồi ánh mắt của cô rơi trên hai người đang cùng nhau tan học, nam sinh kia trên tay cầm balo cho bạn gái, vẫn ung dung bước ở phía sau ngắm nhìn bạn gái mình cứ như trẻ con tung tăng ở phía trước vẫn nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Thời tiết hôm nay không mưa, con đường rất đẹp, đẹp như tình yêu thời thanh xuân, nhưng không phải thanh xuân nào cũng sẽ đẹp đẽ như vậy, có những người tỏ tình với người mình thích, cũng có những người lựa chọn im lặng.
Cũng có những người cố gắng rồi, lại không thắng được số trời rằng sẽ bỏ lỡ nhau.
Hốc mắt của Thời Nhiễm ngấn nước, cô mỉm cười ngồi nhìn một lúc rồi lại không nhịn được mà trở về nhà.
Cô về nhà xoắn tay áo lên, cầm lấy bút giấy ngồi vẽ lại ý tưởng của mình, chiếc váy dài trông vô cùng đơn giản, nhưng lại mang một chút thanh xuân, một chút tươi sáng mà lứa tuổi nào cũng phù hợp.
Dương Lạc trên tay cầm túi bánh bao nhân đậu xanh, cô nàng nhớ lúc ở nước ngoài Thời Nhiễm rất thích ăn cái này nhưng nó rất đắc cuối cùng vì để tiết kiệm Thời Nhiễm không ăn nó nữa.
Cô cầm lấy cốc nước nhấp một ngụm rồi mở cửa cho Dương Lạc.
“ Nhiễm Nhiễm đừng nói với mình hôm qua cậu lại không ngủ nhé ” Dương Lạc nhìn màng hình vi tính sáng trưng còn có bản vẽ onlline trên đó.
Thời Nhiễm đặt cốc nước xuống bàn rồi ngồi xuống ghế làm việc “ Hôm qua có ngủ, ngủ rất ngon ”
“ Bánh bao nhân đậu xanh, có muốn ăn không? ” Cô nàng cầm đưa đến mũi của Thời Nhiễm một cái.
Cô bật cười cầm lấy “ Ăn tất nhiên phải ăn rồi ”.
Hiện tại công việc của cô ngày một bận rộn, cũng may có Dương Lạc quản lý quán bar thay phần cô, nếu không cô sợ là bản thân sẽ kiệt sức mất.
Thời Nhiễm cô hiện tại không thiếu thốn, nhưng nếu làm một bộ sưu tập rồi trình diễn thì cần phải có nhà đầu tư và có rất nhiều kinh phí. Cô có thể nhờ Lục Bách Hiên nhưng nếu nhờ anh ấy người khác sẽ lại nói cô cậy vào anh ấy.
Đó là thứ khiến cô đau đầu nhất.
“ Nhiễm Nhiễm! Nếu cho cậu chọn lại lúc đó cậu vẫn chọn con đường gian nan này sao? ” Dương Lạc đưa mắt nhìn bóng dáng cô chăm chỉ, quên ăn, quên uống chỉ đề làm việc.
Cô sững lại, cười nhạt “ Con đường nếu quá suông sẻ sau này sẽ không chịu được khổ sở ” cô hiện tại, cho dù thế nào cũng sẽ chịu đựng, cũng sẽ không ngại khổ sở.
“ Cậu chịu được khổ sở cho nên mới vẫn một lòng? ” Dù Thời Nhiễm không nói nhưng cô nàng biết bao nhiêu năm qua nhiều người tốt như vậy nhưng cô lại không để tâm đến ai.
“ Tiểu Lạc! Anh ấy rất tốt, chỉ có tôi là không tốt ” Cô là người không tốt trong chính câu chuyện của mình, cô không phủ nhận chuyện đó.
Dương Lạc không nói nữa, cô biết Thời Nhiễm nhiều năm như vậy chỉ thích một người, đôi khi cô nàng cũng thật tò mò dáng vẻ của người đó.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thời Nhiễm tiện tay ấn nghe máy.
“ Alo em nghe đây ”.
“ Tiểu Nhiễm! Anh đến Hồ Thanh rồi chúng ta đi ăn đi ” Tư Thành ở đầu dây bên kia giọng trầm ấm vang lên.
Cô nhìn lên đồng hồ, cũng đến giờ cơm trưa rồi “ Ừm, vậy chúng ta đến chỗ lúc trước đã nói đi em và Dương Lạc sẽ qua ngay ” cô nói xong rồi cúp máy đứng dậy.
“ Anh Tư Thành à? ”
“ Ừm, cậu đợi chút tớ thay quần áo đã rồi chúng ta đi ăn ” Thời Nhiễm vừa lấy quần áo vừa nói với Dương Lạc.
Ở bệnh viện Cố Viễn Thần đang rất đau đầu.
Cao Thư cứ gặp anh là muốn cùng anh ăn trưa, nếu anh từ chối mãi cũng không được, nhưng Cố Viễn Thần lại cảm thấy rất phiền.
“ Bác sĩ Cố, anh thật sự không muốn cùng em ăn một bữa cơm sao? anh hẹp hòi như vậy ” Cao Thư bĩu môi nũng nịu nói.
Anh nhìn cô ta “ Tôi cho cô 30 phút ” cô ta nếu không phải con gái viện trưởng có khi anh đã mắng cô ta một trận rồi.
Cố Viễn Thần cầm lấy áo vest cẩn thận treo áo blouse của mình lên rồi đi ăn. Cao Thư như nhặt được vàng vô cùng vui vẻ đi cùng anh, cái này càng khiến cho cô ta có thêm hi vọng rằng anh sẽ thích cô ta.
Bọn họ đến quán ăn ngoài bệnh viện, anh vừa bước xuống đúng lúc chiếc Porsche trắng quen thuộc cũng dừng lại, Thời Nhiễm và Dương Lạc bước xuống.
Anh sững lại khi nhìn thấy cô.
Thời Nhiễm cũng nhíu mài khi nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ khác.
Cao Thư khoác lấy tay anh “ Đi thôi ”
Cố Viễn Thần cũng gật đầu đi vào bên trong, anh vừa rời khỏi ánh mắt của cô liền gạt tay Cao Thư ra sắc mặt vô cùng khó coi, ngồi vào bàn ăn Cố Viễn Thần không nhịn nổi cởi cả áo vest bên ngoài ra.
Thời Nhiễm đảo mắt liền nhìn thấy Tư Thành, nhưng không phải trùng hợp đến mức bàn của Cố Viễn Thần lại ngồi cạnh bàn ăn của cô đó chứ.
“ Nhiễm Nhiễm! Dương Lạc ” Tư Thành dơ tay gọi cô và Dương Lạc.
Cô đi đến liếc mắt nhìn anh một cái rồi lướt qua, vì bàn ăn sấp theo chiều dọc, cho nên khi cô ngồi đối diện Tư Thành, cũng là ngồi đâu lưng lại với Cố Viễn Thần ở phía sau.
Dương Lạc nhìn thấy Cố Viễn Thần thì liền nhìn Thời Nhiễm gương mặt không ngừng biến đổi sắc thái.
“ Anh gọi toàn là món hai đứa thích đó, ăn nhiều một chút ” Tư Thành là điều tra viên, vô tình quen biết khi cô mới sang nước ngoài.
Thời Nhiễm gật đầu, cô cầm điện thoại lên mở danh bạ lướt một chút nhìn thấy hai chữ Viễn Thần liền ấn vào soạn tin nhắn.
| Chúc mừng nhé, bạn gái anh rất đẹp |
Cố Viễn Thần thấy điện thoại rung lên anh mở màng hình liền nhìn thấy dòng tin nhắn khó hiểu.
| Thời Tiểu Thư nếu cô không nói chuyện tôi cũng không nghĩ là cô bị câm đâu |
Dương Lạc với Tư Thành ngồi nói chuyện, nếu nói bọn họ thân thì không quá thân, lúc trước Tư Thành có để ý Thời Nhiễm hiện tại thì không biết thế nào.
Cô cầm điện thoại tay gõ cũng rất nhanh mà trả lời.
| Tôi là đang khen bạn gái anh |
Đầu dây bên kia như đang đợi sẵn để trả lời.
| Cô có biết nói tiếng người không? tôi không hiểu tiếng sinh vật lạ |
Hàng chân mài của Thời Nhiễm chao lại, cô gấp lấy con tôm cắn một cái kiềm nén sự tức giận.
| Bác sĩ Cố đúng là rất đào hoa, hoa nào cũng đẹp |
Cố Viễn Thần nhếch mép....
| Thời Tiểu Thư cô là đang nói tiếng cún sao? |
Thời Nhiễm gương mặt đỏ phừng phừng thật sự muốn quay đầu đánh nhau với anh một trận, cô chỉ khen thôi anh lại mắng cô thành động vật?
| Cố Viễn Thần, em chỉ khen bạn gái anh thôi có cần mắng em như vậy không hả? |
| Đã không nói được tiếng người, còn bị mù | Cố Viễn Thần trả lời cô xong liền cất đi điện thoại.
Tư Thành nhìn thấy Thời Nhiễm không vui, lại còn nhìn chăm chăm điện thoại, anh ta liền nhíu mày lại, gấp cho cô thịt viên của Đức.
“ Nhiễm Nhiễm, đừng nhìn điện thoại nữa, em mau ăn đi ”
Cô gật đầu, nhìn Tư Thành “ Anh đến đây là có việc sao? ”
“ Đến thăm em ” Tư Thành ung dung trả lời cô, còn vô cùng tự nhiên.
Cố Viễn Thần nghe thấy sắc mặt anh đen lại, nhìn đồng hồ rồi nhìn Cao Thư đang ngồi ăn ở phía đối diện, bởi vì có Thời Nhiễm anh không thể tùy tiện mắng Cao Thư được.
“ Bác sĩ Cao, ăn chậm thôi tôi đợi cô ” Anh vắt chéo chân khoanh tay thông thả ung dung.
“ Ừm, em nhất định sẽ đúng giờ, không để anh đợi lâu ” Cao Thư gật gù trả lời anh.
Chỉ có Dương Lạc lúc này cô nàng cảm thấy như đang ngồi giữa chiến trường vậy, lần này cô chắc chắn một trăm phần trăm giữa bạn mình và người đàn ông họ Cố này chắc chắn có cái gì đó.
Bầu không khí này cho cô cảm nhận được kẻ tám lạng người nửa cân.
“ Em còn tưởng Thời Nhiễm cậu ấy không về Hồ Thanh nữa vì sợ bạn trai cũ ”
Thời Nhiễm như mắc nghẹn tại cổ họng thật sự muốn phun ra tất cả đồ ăn sau khi nghe Dương Lạc nói.
“ Bây giờ hết sợ rồi? ” Tư Thành tò mò nâng mi mắt nhìn cô.
Dương Lạc liền không ngại ngần mà nói “ Cậu ấy nói, bạn trai cũ cậu ấy có khi lấy vợ sinh con rồi ” cô nàng nhìn bạn mình sắc mặt vô cùng độc đáo liền muốn bật cười.
Thời Nhiễm cứng đờ không giám nhúc nhích, cô sợ nếu mà cô nhúc nhích cái tên phía sau sẽ ném cô ra khỏi quán ăn mất vì vu oan cho anh ta.
Mà Cố Viễn Thần bên kia không ngừng nở nụ cười mỉa mai, đúng là lòng dạ chó tha bản thân không tốt lại nghĩ ai cũng như cô.
Cao Thư ăn xong thanh toán rồi cùng Cố Viễn Thần rời khỏi quán ăn, lúc này Thời Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, Dương Lạc có phải là đang muốn đẩy cô vào chỗ chết không vậy?
Đây là lần đầu tiên mà cô cảm thấy ăn cơm mà khó nuốt còn hơn là bánh mì không nữa đó.