• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Từ nhỏ Kinh Nhiên đã mang đến cho người ta cảm giác ngốc nghếch, nhưng tính cách lại quá bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì là sẽ không thay đổi. Ví dụ như, ông bà ngoại nói thích đầu nấm đông cô của anh, anh liền giữ kiểu tóc này suốt mười mấy năm. Lớn lên thêm một chút, người trong nhà bảo anh đi đổi kiểu tóc, anh lại khăng khăng không chịu.

Chỉ là Kinh Nhiên đã thông minh từ nhỏ, cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn mấy đứa bé khác, lại là mấy đời đơn truyền*. Nên ở phương diện nào đó anh rất quật cường, người trong nhà cũng bao dung anh. Càng lớn, Kinh Nhiên lại càng hướng về hình tượng trạch nam, cách ăn mặc khó coi, duyên với nữ sinh lại kém, người trong nhà bắt đầu lo lắng sau này anh sẽ không tìm được đối tượng.

(Mấy đời đơn truyền*: Mấy đời chỉ có một con trai.)

Bà nội tỉ mỉ quan sát Cảnh Lỵ, cô gái có dáng dấp xinh xắn, nhưng gầy gò, ở trong mắt của người lớn tuổi chính là bộ dạng suy dinh dưỡng. Nhưng Kinh Nhiên có thể tìm được bạn gái, thì không nên chê nhiều như vậy.

Bà nội sợ bạn gái của Kinh Nhiên vẫn chưa thành niên, chỉ cần không cẩn thận là sẽ phạm pháp như chơi, hỏi: “Đã thành niên chưa?”

Kinh Nhiên: “…”

Bà ngoại đứng lên nói: “Là bạn học của Nhiên Nhiên, nhỏ hơn Nhiên Nhiên nửa tháng.”

“À,” Bà nội đáp một tiếng, lại hỏi Kinh Nhiên: “Đã hẹn hò bao lâu rồi, ba mẹ con biết chưa?”

Kinh Nhiên trả lời: “Hai tháng, ba mẹ còn chưa biết.”

“Trời đất, chuyện lớn thế này sao không nói cho ba mẹ con biết? Tối nay gọi ba mẹ con sang ăn bữa cơm để gặp bạn gái con.” Sau khi bà nội nói xong, lập tức cầm di động, đi đến ban công gọi điện thoại cho mẹ Kinh: “A Hà, tối nay hai đứa có rảnh qua đây ăn cơm không? Nhiên Nhiên quen bạn gái, mau đến gặp…”

Cảnh Lỵ ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới tình huống đi gặp cha mẹ Kinh Nhiên sẽ là như thế này. Cô vừa trở về từ chuyến đi chơi biển, quần áo mặc rất tùy ý, nắng ở bãi biển có hơi gắt, đã phơi đen da của cô… Tóm gọn một câu, bây giờ không được đâu, còn chưa chuẩn bị gì cả.

Trần Văn Bân trông thấy tình cảnh này, cũng đã có mắt nhìn, cảm thấy bây giờ mình không thích hợp để ở lại đây nên nói với bà ngoại một tiếng: “Bà ngoại, trái cây này mua cho bà ăn ạ, con có chút việc cần phải xử lí, lần sau lại đến thăm bà.”

Bà ngoại tiễn Trần Văn Bân ra cửa: “Ừ, được rồi, lần sau lại đến nhé.”

Ở ban công, bà nội gọi điện thoại xong thì đi vào nhà, tiếc nuối nói: “Nhiên Nhiên, hôm nay mẹ con bận, kêu con hôm nào rảnh thì dẫn bạn gái về gặp người lớn.”

Cảnh Lỵ nghe thấy hôm nay không cần gặp cha mẹ Kinh Nhiên thì thở phào nhẹ nhõm.

Bà nội nói với bà ngoại: “A Hân, hôm nay không cần nấu cơm ở nhà đâu, chúng ta đi nhà hàng đi, dẫn bạn gái Nhiên Nhiên đi chung luôn.”

“Được, để tôi đi thay đồ đã.” Bà ngoại nói xong thì trở về phòng.

Bà nội lại nghiêm túc quan sát Kinh Nhiên từ trên xuống dưới, không khỏi tán thưởng: “Đẹp trai quá, cháu của bà đẹp quá đi mất.”

Ăn cơm ở ngay khách sạn phụ cận, ba người lớn tuổi ngồi tắc xi qua trước lấy chỗ, còn Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ thì đi bộ qua.

Vừa rồi Kinh Nhiên để ý thấy lúc bà nội nói cha mẹ anh không tới, Cảnh Lỵ đã thở phào nhẹ nhõm. Anh hơi để ý, hỏi: “Lỵ Lỵ, có phải em không muốn gặp ba mẹ của anh không?”

“Hả?” Cảnh Lỵ không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, hơi đau đầu, trả lời: “Không có mà.”

“Nhưng lúc bà nội nói ba mẹ anh không tới, em đã thở phào nhẹ nhõm.”

Cảnh Lỵ không ngờ Kinh Nhiên lại tỉ mỉ như vậy, anh còn chú ý đến cả động tác nhỏ của cô, đành phải trả lời thành thật: “Hôm nay khá vội, vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Anh nhìn em đi, hôm nay không mặc váy, hơn nữa còn không trang điểm, xấu lắm. Em sợ ba mẹ anh sẽ chê em.”

“Lỵ Lỵ, em rất xinh mà!” Kinh Nhiên không hiểu nổi Cảnh Lỵ, rõ ràng xinh xắn như thế, vì sao luôn nói bản thân mình xấu xí. Trên sách có nói, con gái vĩnh viễn sẽ không bao giờ thỏa mãn dung mạo của mình, luôn muốn được người khác khen mình. Từ tận đáy lòng Kinh Nhiên cảm thấy Cảnh Lỵ rất đẹp, cho nên biểu cảm nói chuyện của anh rất chân thành.

Mặc dù Cảnh Lỵ rất thích được khen như vậy, nhưng lại không đỡ nổi dáng vẻ nghiêm túc của Kinh Nhiên mỗi khi khen cô, nó khiến cô rất ngượng ngùng. Nói về vẻ đẹp thì diện mạo của Kinh Nhiên còn đẹp hơn Cảnh Lỵ nhiều.

Công ‘trúa’ nhỏ đẹp trai lại còn học giỏi, người theo đuổi trong trường học cũng càng ngày càng nhiều.

Kiểu học tra giống như Cảnh Lỵ, rất nhiều chuyện không làm tốt như Kinh Nhiên. Trước kia, cô cảm thấy giữa cô và Kinh Nhiên, cô tương đối chiếm ưu thế về diện mạo, nhưng sau khi công ‘trúa’ nhỏ thay đổi hình tượng, giá trị nhan sắc còn cao hơn Cảnh Lỵ tới mấy Level, cô bắt đầu cảm thấy áp lực, sợ người khác thấy cô không xứng với Kinh Nhiên, trên mặt tình cảm sẽ bị cản trở.

Cảnh Lỵ nắm tay Kinh Nhiên, hơi bất an hỏi: “Nhiên Nhiên, nếu cha mẹ anh không đồng ý chúng ta hẹn hò, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Kinh Nhiên cúi đầu, hỏi: “Vì sao bọn họ lại không đồng ý?”

Cảnh Lỵ lo lắng: “Em vừa ngốc, chuyện gì cũng làm không xong… Ba mẹ anh sẽ chê em chứ?”

“Lỵ Lỵ, anh cận nặng, ba mẹ em có chê anh không?” Trước kia Kinh Nhiên làm thêm ở tiệm bánh, đôi khi bà ngoại nghe được trong nhà một số khách quen có con gái cùng tuổi với Kinh Nhiên, đều nói giỡn nếu có cơ hội thì giới thiệu cho Kinh Nhiên quen biết.

Những khách quen đó đều nói, Kinh Nhiên cận nặng như thế, có khả năng cha mẹ đối phương sẽ không thích.

Cho nên, khi Cảnh Lỵ nói ngày 1 tháng 5 này muốn dẫn anh tới thành phố D gặp người lớn, thì anh cũng sợ cha mẹ Cảnh Lỵ sẽ chê anh bị cận nặng.

Cảnh Lỵ phản bác: “Sao ba mẹ em chê anh được chứ, anh là thủ khoa đại học đó, có khi mẹ em còn cảm thấy em vận cứt chó, mới quen được bạn trai lợi hại như vậy.”

Kinh Nhiên gật đầu: “Ừm, anh cũng cảm thấy ba mẹ anh sẽ thích em.”

Mặt mày Cảnh Lỵ hớn hở: “Thật hả.”

Kinh Nhiên nói tiếp: “Bà ngoại rất thích em mà, mẹ anh nghe lời bà ngoại lắm.”

Cảnh Lỵ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em yên tâm rồi.”

Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đi vào nhà hàng, các cụ đã ngồi vào bàn, chọn xong đồ ăn, đang chờ hai bạn trẻ tới đây.

Bà nội để Cảnh Lỵ ngồi bên cạnh mình, bắt đầu hỏi một số chuyện về Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ à, con là người ở đâu thế? Trong nhà có bao nhiêu người.”

Người lớn tuổi chỉ là có hơi tò mò, cũng muốn tìm hiểu bạn gái của cháu trai mình thế nào. Dù sao thì Kinh Nhiên ngoan ngoãn như vậy, không giống như loại người sẽ đùa giỡn tình cảm của người khác, nếu không có chuyện gì đặc biệt, vậy nói không chừng, Cảnh Lỵ chính là cháu dâu tương lai của bà.

Bà nội hỏi cái gì, Cảnh Lỵ liền trả lời cái đó.

Xuất thân của Cảnh Lỵ không tệ, cha mẹ đều là du học sinh, làm việc ở công ty lớn. Trong lúc nói chuyện, bà nội cảm thấy Cảnh Lỵ là một đứa trẻ khá ngây ngô giống như Kinh Nhiên, lại còn lễ phép, phẩm hạnh của cô bé này không tồi, có thể làm cháu dâu của nhà họ Kinh bọn họ.

Đồ ăn được mang lên, sáu món mặn một món canh, nửa chay nửa mặn. Bà nội để người phục vụ đặt món mặn ở trước mặt Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên, còn thức ăn chay thì đặt trước mặt mấy người lớn tuổi.

Bà nội duỗi tay, năm ngón tay khép lại, chỉ vào đĩa thịt lợn kho: “Lỵ Lỵ, ăn đi con.”

“À… Vâng ạ…” Cảnh Lỵ ngại từ chối, dùng đũa gắp một miếng thịt lên.

Cảnh Lỵ gắp lên còn chưa kịp đặt vào trong chén của mình, ở bên cạnh Kinh Nhiên đã cầm chén của anh đặt ở trước mặt cô, nói: “Lỵ Lỵ cho anh.”

“Vâng.” Cảnh Lỵ đặt miếng thịt vào trong chén Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên dùng đũa gắp miếng thịt lên, cắn đi phần mỡ, rồi để lại phần thịt nạc vào trong chén Cảnh Lỵ.

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ không thích ăn thịt mỡ, Kinh Nhiên đã giúp cô cắn phần thịt mỡ đi, để thịt nạc lại cho cô. Cảnh Lỵ nhìn thịt nạc trong chén, lại nhìn Kinh Nhiên, anh đang mỉm cười với cô.

Cảnh Lỵ hơi do dự, cuối cùng ăn phần thịt nạc. Không phải cô ghét bỏ nước miếng của Kinh Nhiên, dù sao thì bọn cô cũng thường hay hôn nhau, mấy chuyện như ăn nước miếng còn ít sao? Chỉ là ở trước mặt người lớn mà biểu hiện thân mật như vậy hình như không tốt lắm, có chút xấu hổ.

Cảnh Lỵ lại gần Kinh Nhiên, tựa như có lời muốn nói. Kinh Nhiên cúi đầu tiến lại gần Cảnh Lỵ, nghe thấy cô nói nhỏ: “Nhiên Nhiên, đừng làm vậy, mất mặt quá.”

Kinh Nhiên không cho là đúng: “Mất mặt chỗ nào, ba anh cũng toàn ăn thịt mỡ cho mẹ anh như thế mà.”

Cảnh Lỵ: “…”

Được rồi, công ‘trúa’ nhỏ, anh vui là được…

Các cụ trong nhà Kinh Nhiên khá thoáng, cũng không chú ý đến mấy hành động của đôi vợ chồng son, chỉ chuyên chú ăn cơm, khiến bọn họ cảm thấy ở chung rất nhẹ nhàng. Chỉ là bà nội muốn Cảnh Lỵ ăn nhiều món mặn một chút, như vậy mới có thịt.

Cơm nước xong, đôi tình nhân nhỏ ngồi xe tắc xi trở về trường học.

*

Molly Team của Kinh Nhiên đạt được hạng nhất cuộc thi biện luận trong trường, dựa theo cách làm trước đây, đội quán quân sẽ đại diện trường học đi thi đấu giữa các trường.

Nhưng năm nay lại có thay đổi, đổi thành thí sinh có biểu hiện tốt nhất đại diện trường học đi thi đấu. Vì thế, trong danh sách dự thi được công bố, có Kinh Nhiên, Lý Nhụy Hoa, Lý Tuyết Tình, còn có một học muội năm hai của Ngành Tiếng Anh Phương Trân Trân.

Nhìn thấy sự sắp xếp đó, không ít người thầm mắng, khẳng định giáo sư Khoa Ngoại Ngữ lại mở cửa sau cho Lý Tuyết Tình. Ở vòng loại cuộc thi biện luận cô ta đã bị out, ban tổ chức cho sống lại; đội của Lý Tuyết Tình không lấy được quán quân, cuối cùng lại đổi từ đội tốt nhất thành thí sinh tốt nhất.

Sau khi nhóm mới nhận được đề biện luận ở chỗ giảng viên hướng dẫn xong thì hẹn nhau đến phòng tự học ở thư viện, thảo luận nội dung của đề biện luận.

Gần đây Lý Tuyết Tình cũng sắp bị cha Lý ép đến điên rồi, từ sau khi ăn tết, bị Kinh Nhiên từ chối lời đề nghị anh và Lý Tuyết Tình hẹn hò của người lớn. Cha Lý muốn mở rộng quy mô công ty, bất đắc dĩ phải vay hạn mức cao ở ngân hàng, vì vậy muốn kết thân với nhà họ Kinh, nhưng Kinh Nhiên lại từ chối. Sau đó cha Lý luôn tìm mấy người phú nhị đại cho Lý Tuyết Tình, định gả cô ta đi.

Lý Tuyết Tình không chấp nhận nổi cách làm của cha mình, cô ta vẫn luôn cố gắng học tập, khiến bản thân trở nên ưu tú, kết quả là tùy tùy tiện tiện gả cho một tên phú nhị đại, vậy không phải những nỗ lực của cô ta cho đến bây giờ đều uổng phí hết sao?

Lý Tuyết Tình cảm thấy nếu phải gả cho một tên phú nhị đại mập như heo lại còn chơi bời lêu lổng, thì thà rằng gả cho Kinh Nhiên còn hơn.

Tốt xấu gì Kinh Nhiên cũng học giỏi, dễ bắt nạt, hơn nữa hiện tại cũng trở nên đẹp trai, vô cùng bổ mắt.

Lý Tuyết Tình cảm thấy cuộc thi biện luận lần này chính là cơ hội tốt nhất để tiếp cận Kinh Nhiên, dù sao thì cô ta thấy mình ưu tú hơn Cảnh Lỵ rất nhiều, rất nhanh thôi Cảnh Lỵ sẽ bị anh đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK