• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên vừa vào phòng nghỉ nhân viên, thấy Cảnh Lỵ thì lên tiếng: “Vợ à, anh tới đón em về nhà.”

Cảnh Lỵ trừng mắt nhìn Kinh Nhiên, tên nhóc này vừa nói cái gì?

Vợ?

Quỷ ấu trĩ!

Di động Kinh Nhiên vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nghe máy: “A lô, mẹ vợ, sao vậy ạ?”

Vừa nói vừa đi ra khỏi phòng nghỉ…

Cảnh Lỵ buồn bực, thời gian này, đúng lúc thật đấy, không biết có phải do anh cố ý không nữa.

Khách sạn Hải Nguyệt rất lớn, Kinh Nhiên là thực tập sinh của bộ phận tiêu thụ, bởi vì liên quan đến nghiệp vụ nên rất ít khi ở trong khách sạn. Những thực tập sinh mới đến cũng không biết quá nhiều người, thấy Kinh Nhiên tây trang giày da, còn tưởng là người của phòng quản lý khách sạn.

Mấy thực tập sinh và nhân viên đều kinh ngạc nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: “Cảnh Lỵ, cô kết hôn rồi?”

Cặp đôi trẻ tuổi hiện nay, chưa kết hôn nhưng vẫn gọi nhau là “Vợ” “Chồng”. Hiện tại anh nhận điện thoại gọi một tiếng mẹ vợ, quả thực chính là đã kết hôn.

Cảnh Lỵ xấu hổ tìm một cái cớ: “Đính hôn.”

Mấy nữ nhân viên tò mò hỏi: “Khi nào kết hôn vậy, đến lúc đó nhớ mời bọn tôi nha.”

Cảnh Lỵ vẫn duy trì nụ cười xấu hổ: “Nhất định nhất định.”

Cảnh Lỵ thu dọn mọi thứ xong thì đi ra khỏi phòng nghỉ, Kinh Nhiên cũng vừa cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào túi quần tây. Cảnh Lỵ trừng Kinh Nhiên một cái, Kinh Nhiên chớp chớp đôi mắt hạnh vô hại của anh, khẽ mỉm cười.

Lại ra vẻ vô tội!

Hai người đi đến bãi đỗ xe, Cảnh Lỵ nhìn xung quanh thấy không có ai. Cô duỗi tay đến bên hông Kinh Nhiên, hung hăng nhéo thịt bên hông của anh, chưa hết giận hỏi: “Anh cố ý?”

“A… Đau…” Kinh Nhiên rụt một bước, xoa bên hông mình, tủi thân nhìn Cảnh Lỵ.

“Lỵ Lỵ…”

Cảnh Lỵ tức giận hỏi lại: “Không phải vừa rồi gọi vợ à?”

Kinh Nhiên sửa miệng: “Vợ!”

Cảnh Lỵ: “…”

Thật sự dám kêu luôn!

Cảnh Lỵ cảm thấy hành động của Kinh Nhiên có hơi quá đáng, bọn họ chỉ là bạn trai bạn gái, thế mà anh lại gọi cô là vợ ngay trước mặt đồng nghiệp, còn trước mặt mọi người nhận điện thoại gọi mẹ vợ. Sau này, nếu người khác phát hiện bọn họ không kết hôn, vậy phải xấu hổ biết chừng nào, may mà mạch não cô suy nghĩ nhanh, nói là đính hôn. Như vậy chuyện Kinh Nhiên nhận điện thoại gọi mẹ vợ thì cũng hợp lý.

Cảnh Lỵ ôm cánh tay, mũi hướng lên trời, tức giận nói: “Em nói cho anh biết, sau này anh đừng xưng hô bậy bạ nữa, anh còn chưa cầu hôn mà đã gọi em là vợ, tưởng bở!”

Nói đến cầu hôn, Kinh Nhiên sờ cằm, tự hỏi: “Mẹ vợ nói ngày mai tới thành phố G thăm chúng ta, anh có nên kêu ba mẹ anh hỏi cưới mẹ vợ không.”

“Cầu hôn em gái anh, anh còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật đâu! Còn nữa, trước 25 tuổi em không muốn kết hôn, chờ đến sau 25 tuổi lại nói.” Cảnh Lỵ biết hiện tại Kinh Nhiên đã coi học trưởng của anh làm thần tượng, vừa tốt nghiệp từ vợ đến con trai đều có. Nhưng Cảnh Lỵ lại không muốn gả cho người ta sớm như thế.

(Tại Trung Quốc, độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam là 22 và nữ là tối thiểu 20.)

Hai người đi đến xe nhà mình, từng người mở cửa xe, ngồi vào. Cảnh Lỵ ngồi ở ghế phụ thắt kỹ dây an toàn, hỏi: “Sao mẹ em lại gọi điện thoại cho anh, mà không gọi cho em?”

Kinh Nhiên cũng cài kĩ dây an toàn, trả lời: “Mẹ nói di động em không mở.”

“Đúng là hết pin rồi!” Cảnh Lỵ lấy điện thoại trong túi xách, thật sự tắt máy. Tìm dây sạc ở ngăn kéo trước mặt, cắm dây vào cổng UBS của xe ô tô để nạp pin.

Kinh Nhiên lại hỏi: “Ngày mai mẹ vợ tới qua đêm trong nhà, tối nay thu dọn phòng cho khách một chút. Mai có cần anh hẹn ba mẹ anh, ông bà nội cùng đến ăn cơm không?”

“Chỉ mẹ em thôi ạ? Thế còn ba em?”

“Ba vợ đi đế đô khảo sát thị trường.”

“Được, anh sắp xếp đi. Ngàn vạn lần anh đừng nói chuyện kết hôn, em không muốn bị giục kết hôn, nếu không… Nếu không… Sau này em đến ở nhà bà ngoại, không ngủ với anh nữa!”

Tính toán nhỏ của Kinh Nhiên đã bị nhìn thấu, đành phải đáp ứng: “Được rồi!”

“Còn nữa, trước mặt người ngoài đừng kêu ba mẹ em là ba vợ mẹ vợ nữa! Mẹ em giỡn, anh đừng có điên cùng bà ấy.”

Kinh Nhiên: “…” Nhưng mà anh lại thích gọi như vậy!

*

Mẹ Cảnh được sắp xếp đến khảo sát hoạt động của chi nhánh công ty bên Thái Lan, phải đi hai tháng, thừa dịp đó đi máy bay tới thành phố G thăm con gái một chút. Dù sao bây giờ cũng là cuối tháng 7, lần trước vội vàng gặp mặt cũng đã là 1 tháng 5, đã gần ba tháng rồi chưa được gặp mặt.

Buổi sáng, sau khi Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ ăn xong bữa sáng, thì đi đến trạm xe khách đón mẹ Cảnh. Mẹ Cảnh kéo hai vali hành lý, đi khỏi trạm, Kinh Nhiên hết sức ân cần chạy lên nhận lấy vali của bà nói: “Mẹ vợ, để con cầm vali giúp mẹ.”

“Nhiên Nhiên, con tốt quá.” Mẹ Cảnh giao hai chiếc vali cho Kinh Nhiên, còn không quên khích lệ Cảnh Lỵ, nói: “A Lỵ, cậu con rể mà con tìm cho mẹ, mẹ rất vừa lòng.”

Vẻ mặt Cảnh Lỵ ghét bỏ nói: “Đừng có mãi gọi anh ấy là con rể, ai nói con nhất định sẽ gả cho anh ấy chứ?”

Mẹ Cảnh phản ứng lại rất lớn: “Thế thì không được đâu, mẹ chỉ nhận mỗi Nhiên Nhiên làm con rể của mẹ, người khác đều không nhận.”

Kinh Nhiên chết lặng nhìn chằm chằm Cảnh Lỵ, hỏi: “Lỵ Lỵ, em định kết hôn với tên nhóc nào đấy?”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ thật sự hoài nghi có phải khi còn nhỏ mình đã bị đánh tráo với Kinh Nhiên không, Kinh Nhiên mới đúng là con trai của mẹ cô.

Đi đến bãi đỗ xe, Kinh Nhiên đặt hành lý vào cốp sau, đưa mẹ Cảnh đến Ngự Cảnh.

Mẹ Cảnh đi vào nhà ở Ngự Cảnh, tham quan một chút, phòng ở sang trọng, trang hoàng xa hoa, che miệng, cười nói với Cảnh Lỵ nói: “Ai da, biệt thự cao cấp giá ngàn vạn này có thiếu quản gia không? Mẹ có thể xin việc được chứ?”

Cảnh Lỵ liếc mắt nhìn mẹ Cảnh, không thèm diễn theo, nói: “Mẹ muốn ở đây?” Tiện tay chỉ vào một phòng nói: “Phòng kia, Kinh Nhiên nói cho mẹ và ba, sau này tùy thời hai người đều có thể tới ở.”

Mẹ Cảnh vô cùng kiêu ngạo nói: “Mẹ đã nói rồi mà, cậu con rể này rất tốt, vô cùng hiếu thuận.”

Cảnh Lỵ: “…”

Mẫu thân đại nhân, đừng khen nữa, cái đuôi nhỏ kiêu ngạo của công ‘trúa’ nhỏ sắp vểnh lên tới trời rồi.

Sau khi dọn dẹp rồi nghỉ ngơi, Kinh Nhiên dẫn mẹ Cảnh và Cảnh Lỵ đến phòng bao khách sạn mà các trưởng bối nhà Kinh Nhiên đã đặt.

Cảnh Lỵ cho rằng Kinh Nhiên chỉ gọi cha mẹ Kinh, ông bà nội và bà ngoại tới. Ai ngờ anh còn kêu một nhà ba người của cô, còn có một nhà ba người của cậu cả, một nhà bốn người của cậu hai.

Trong phòng bao, bàn tròn lớn có đến hai mươi vị trí. Kinh Nhiên giới thiệu thành viên trong gia tộc với mẹ Cảnh xong, mẹ Cảnh chào hỏi người nhà họ Kinh. Cảnh Lỵ ở một bên kéo góc áo Kinh Nhiên, mấy phần trách móc, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại gọi nhiều người vậy?”

“Mẹ anh kêu, không phải anh.” Kinh Nhiên nhỏ giọng đáp lại: “Mẹ anh nói lần đầu tiên gặp người lớn, phải long trọng một chút.”

Cảnh Lỵ: “…”

Đây cũng quá long trọng rồi.

Kinh Nhiên đã nói trước với cha mẹ, anh và Cảnh Lỵ còn nhỏ, trong bữa cơm đừng giục kết hôn, Cảnh Lỵ sẽ thẹn thùng. Người trong nhà và mẹ Cảnh đều tâm sự việc nhà, nói về chuyện khi hai đứa nhỏ còn bé.

Trên dĩa quay bằng thủy tinh có một đĩa thịt viên củ sen, chỉ còn một viên. Thời điểm em họ Trình Lộ cầm đũa chuẩn bị gắp đi viên thịt củ sen cuối cùng, thì dĩa thủy tinh xoay đi, viên thịt chuyển đến trước mặt Kinh Nhiên. Kinh Nhiên gắp viên thịt bỏ vào trong chén Cảnh Lỵ, vẻ mặt lấy lòng nói: “Lỵ Lỵ, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Một đĩa chỉ có mười hai viên thịt củ sen, nhưng một bàn đến mười tám người, bàn thủy tinh còn chưa xoay hết mà đĩa thịt viên đã không còn. Vất vả lắm mới chuyển tới trước mặt Trình Lộ, kết quả lại bị Kinh Nhiên đoạt mất.

Trình Lộ bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn Kinh Nhiên nói: “Anh họ, anh nói người anh thích nhất là em…”

Kinh Nhiên nghe Trình Lộ nói vậy thì giải thích với Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, đó là chuyện trước kia, bây giờ anh thích em nhất.”

Trình Lộ: “…”

Cảnh Lỵ: “…”

Người ngồi trong đây nhỏ tuổi nhất chính là Trình Lộ, Kinh Nhiên liên tục chèn ép cô bé, những món Trình Lộ thích ăn nhất đều lấy cho Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ vô cùng xấu hổ, nói với Kinh Nhiên: “Anh đừng có cướp đồ ăn của em họ nữa, anh đã bao lớn rồi, đừng có ấu trĩ như thế.”

Kinh Nhiên liếc Trình Lộ, nói với Cảnh Lỵ: “Em họ học khiêu vũ, nghỉ hè này con bé đã mập lên, không thể ăn quá nhiều, khai giảng nhất định sẽ bị giáo viên mắng!”

Trình Lộ: “…”

Rải cẩu lương thì thôi đi, còn nhân sâm gà trống*!

(Nhân sâm gà trống: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ công kích cá nhân, công kích nhân thân.)

Không theo lẽ phải gì cả!

Mấy người lớn nhìn Kinh Nhiên đấu võ mồm với em họ mình, mẹ Kinh cảm thán: “Từ nhỏ đến lớn Nhiên Nhiên nhà tôi, ngoại trừ em họ ra thì không nói chuyện với cô bé nào khác. Tôi sắp rầu chết mất, may mà sau khi lớn lên thằng bé đã tìm được bạn gái.”

Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn Kinh Nhiên, anh cúi đầu nhìn cô, chớp chớp mắt. Cô nhớ tới ở trường học Kinh Nhiên cũng không nói chuyện với cô gái nào khác, ngoại trừ thành viên nữ trong nhóm tìm anh biện luận, còn có bạn cùng phòng của Cảnh Lỵ. Cô tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại không nói chuyện với mấy cô khác?”

Kinh Nhiên chớp mắt, nói: “Mấy cô gái đó không có tốt như Lỵ Lỵ!”

“Được rồi, đừng vuốt mông ngựa.” Cảnh Lỵ gắp thêm một ít thịt vào trong chén của Kinh Nhiên, nói: “Ăn nhiều một chút, nếu không buổi tối anh lại la làng kêu đói bụng, em sẽ không ăn khuya với anh đâu.”

“Lỵ Lỵ, em tốt với anh quá.”

Mẹ Cảnh và mẹ Kinh nhìn hai bạn nhỏ nói chuyện, hai người mẹ không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.

Sau khi ăn xong, mọi người tạm biệt nhau, Kinh Nhiên lái xe đưa mẹ Cảnh và Cảnh Lỵ về nhà. Cảnh Lỵ ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, mẹ Cảnh thì ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Kinh Nhiên.

Mẹ Cảnh có uống chút rượu, nói với Kinh Nhiên chuyện khi còn bé của Cảnh Lỵ. Mẹ Cảnh đã không ở bên cạnh Cảnh Lỵ nhiều năm, cho nên những chuyện có thể kể khá là ít, đều là nghe các cụ trong nhà kể lại, Cảnh Lỵ ở nhà có biểu hiện gì đặc biệt.

Có lẽ là do cồn tác động, giọng điệu nói chuyện của mẹ Cảnh mang theo chút áy náy, lúc trẻ tuổi bởi vì công việc nên giao Cảnh Lỵ cho các cụ trong nhà. Sau này, bởi vì công tác điều động, một nhà ba người trở về Trung Quốc. Bởi vì bọn họ gần như không ở nhà, nên phải đưa Cảnh Lỵ đến kí túc xá trường học, từ nhỏ Cảnh Lỵ đã sớm tự lập. Thật ra cô rất muốn cha mẹ chơi với cô nhiều hơn, cô biết cha mẹ làm việc vất vả, cũng rất hiểu chuyện, từ trước đến nay cũng không tạo thêm phiền toái cho họ. Có một năm, sơ trung nghỉ đông, bản thân ở nhà phát sốt mấy ngày cũng không nói cho cha mẹ, chỉ chờ tự khỏi. May mà đúng lúc bọn họ về nhà phát hiện cô không ổn, đưa đi bệnh viện cứu chữa, nếu không đầu óc cũng đã bị thiêu hỏng.

Mặc dù Cảnh Lỵ là con gái duy nhất, nhưng lại không hề yếu ớt, rất để ý đến suy nghĩ của người khác.

Mẹ Cảnh nắm hai tay Kinh Nhiên, trịnh trọng nói: “Nhiên Nhiên, A Lỵ nhà chúng ta tuy không thông minh, nhưng tâm địa hiền lành, lại hay nghĩ cho người khác, đôi khi tình nguyện có hại cho bản thân, cũng không chiếm tiện nghi của người khác, tính cách tốt bụng này của con bé quả thật khiến người ta lo lắng. Bất kể A Lỵ thế nào, thì con bé vẫn là cô công chúa độc nhất vô nhị của dì, dì cũng hi vọng con bé có thể tìm được người đàn ông che chở cho nó cả đời, con làm được không?”

Kinh Nhiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Mẹ vợ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Cảnh Lỵ!”

Cảnh Lỵ tắm xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, khăn lông đặt trên đỉnh đầu, xoa tóc bước đi, nhìn thấy mẫu thân đại nhân đang nắm tay công ‘trúa’ nhỏ, hỏi: “Hai người làm gì vậy?”

Kinh Nhiên hưng phấn báo cáo: “Lỵ Lỵ, mẹ vợ đại nhân nói đồng ý cho hai chúng ta kết hôn!”

Cảnh Lỵ: “…”

Đã đồng ý là không đề cập đến chuyện kết hôn rồi mà?

*

Ngày hôm sau, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên dẫn mẹ Cảnh đi dạo một số cảnh đẹp tại thành phố G, buổi tối lại đưa mẹ Cảnh đến sân bay để đi công tác.

Sau khi kết thúc kì nghỉ, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên lại bắp đầu đắm mình vào công việc và học tập, hai người lại lấy khách sạn là nhà, chỉ là lần này trông Cảnh Lỵ còn mệt hơn so với tuần trước, mỗi buổi tối trở về phòng, đều không nói chuyện.

Kinh Nhiên hỏi: “Gần đây công việc nhiều lắm à em?”

“Không khác so với tuần trước lắm.”

“Nhưng anh thấy tinh thần em kém hơn rất nhiều.”

“Bởi vì anh ở ngay trước mặt đồng nghiệp em, kêu là vợ của anh, bây giờ bọn họ không giúp đỡ em dọn dẹp nữa.” Cảnh Lỵ bĩu môi oán trách.

“Tại sao?”

“Ai mà có hứng thú với một người phụ nữ đã kết hôn chứ. Đều tranh nhau giúp Phương Trân Trân làm việc, Trần Văn Bân ở một bên tức muốn chết luôn rồi.”

Kinh Nhiên nhún vai nói: “Chỉ có thể nói là mấy cậu thực tập sinh này quá nông cạn, trước kia lúc anh giúp đồng nghiệp nữ làm việc, đâu có đề ra lắm yêu cầu như thế.”

Cảnh Lỵ: “…”

Đoạn nhỏ không liên quan đến chính văn:

Linh hồn Kinh Nhiên xuyên vào cơ thể của Cảnh Lỵ, cơ thể của cô khá thon nhỏ, nhưng vì mang thai một đứa bé nên bình thường nhìn qua trông rất kinh khủng, Kinh Nhiên thường muốn đỡ cô đi bộ mới an tâm.

Nhưng Cảnh Lỵ nói không sao, còn cười anh quá nhát.

Bây giờ anh ở trong thân thể của Cảnh Lỵ, vác thêm bụng bự, động cũng không dám động.

“Vợ, anh muốn uống nước!”

“Vợ, anh muốn đọc sách!”

“Vợ, Tiểu Khang đá anh!”

“Vợ, bắp chân bị chuột rút rồi!”

“Vợ, anh muốn đi vệ sinh, mau cầm bô tới…”



Cảnh Lỵ đẩy gọng kính kim loại trên sống mũi, mắt lạnh nhìn công ‘trúa’ nhỏ nằm trên giường, lạnh nhạt nói: “Lúc em mang, cũng không có nhiều chuyện như anh.”

Kinh Nhiên ôm bụng: “Vợ, đau bụng… A… Quần ướt… Có phải sắp sinh rồi không?”

“A!” Kinh Nhiên bật dậy.

Trên người có cảm giác ẩm ướt, một vật thể đang nằm trên bụng. Anh theo thói quen sờ mắt kính trên tủ đầu giường, đeo lên.

Tiểu Khang hai tuổi đang chảy nước miếng nằm phía trên đang cắn thịt trên bụng anh, còn tè dầm.

Kinh Nhiên khóc không ra nước mắt: “Vợ, Tiểu Khang bắt nạt anh!”

Người lớn hai bên cũng đã gặp mặt, bấm ngón tay tính toán, là thời điểm nên…

【 Mỉm cười 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK