• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: mochamochicake

Edit: Phưn Phưn

Lúc Kinh Tiểu Khang ba tuổi, Kinh Nhiên mang con trai đi cắt tóc.

Thời điểm Cảnh Lỵ nấu cơm trong phòng bếp, hai cha con về đến nhà. Cô từ phòng bếp đi ra, thì nhìn thấy một quả đầu nấm đông cô nhỏ xíu đang nhảy loạn trong nhà.

Kinh Tiểu Khang di truyền bệnh cận thị của Kinh Nhiên, tuổi còn nhỏ đã mang một cặp mắt kính màu đen để nhìn rõ, cắt thêm quả đầu nấm đông cô, nhìn qua vô cùng giống với Kinh Nhiên thời đại học. Cảnh Lỵ kinh ngạc, nói với Kinh Nhiên: “Sao anh lại cắt kiểu này cho Tiểu Khang?”

Kinh Nhiên trực tiếp trả lời: “Đẹp.”

Kinh Tiểu Khang nhìn thấy mẹ ra ngoài, chạy đến bên người mẹ, ôm đùi mẹ hỏi: “Mẹ ơi, tóc con đẹp không?”

Cảnh Lỵ sợ Kinh Tiểu Khang sẽ giống như Kinh Nhiên khi còn nhỏ, chỉ một câu “Đẹp” của bà ngoại mà giữ đầu nâm đông cô mười mấy năm, cô trực tiếp phủ định: “Xấu.”

Kinh Tiểu Khang gật đầu nói: “Ba cứ nói đẹp, nhưng con không thấy đẹp.”

Nháy mắt Cảnh Lỵ bị Kinh Tiểu Khang chọc cười.

Kinh Nhiên nhìn chằm chằm Kinh Tiểu Khang không lên tiếng.

“Mẹ, dẫn con đi cắt tóc đi.” Kinh Tiểu Khang kéo Cảnh Lỵ đi về hướng huyền quan.

Cảnh Lỵ tháo tạp dề xuống đưa cho Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, anh đi nấu cơm đi, em dẫn con đi cắt tóc lần nữa.”

Kinh Nhiên nội tâm OS: Đầu nấm đông cô xấu lắm à? Đầu nấm đông cô xấu lắm à…

*

Kinh Tiểu Khang tới độ tuổi đi nhà trẻ, Cảnh Lỵ dựa theo yêu cầu của nhà trường, dẫn con trai đến bệnh viện chích ngừa. Kinh Tiểu Khang giống như ba của mình, vừa ngửi được mùi cồn thuốc của bệnh viện là cả người run rẩy.

Ở cửa phòng khám, bé kéo Cảnh Lỵ chạy ra bên ngoài, nói: “Mẹ, mẹ về nhà thôi.”

Cảnh Lỵ bế Kinh Tiểu Khang lên, nói: “Tiểu Khang, không sao đâu, rất nhanh là xong.”

Kinh Tiểu Khang khóc lóc lắc đầu với Cảnh Lỵ: “Mẹ ơi, con không chích đâu.”

Cảnh Lỵ lấy khăn giấy ra từ trong túi quần, tháo mắt kính của Kinh Tiểu Khang xuống, lau nước mắt cho bé, dỗ dành: “Ui chà, còn chưa gặp bác sĩ mà đã khóc, sao còn nhát gan hơn cả ba thế?”

“Hu hu hu…” Kinh Tiểu Khang khóc, hai tay che lại đôi mắt.

“Tiểu Khang, không phải con nói sau này lớn lên sẽ bảo vệ mẹ sao?” Cảnh Lỵ hôn Kinh Tiểu Khang một cái, mặt dán bên mặt bé, dịu dàng hỏi.

Trong mắt Kinh Tiểu Khang mang theo nước mắt gật gật đầu.

“Tiểu Khang, bây giờ chúng ta đi chích ngừa, sau khi chích xong, Tiểu Khang sẽ không bị bệnh, khỏe mạnh mà trưởng thành, lớn lên cao lớn giống như ba vậy, như vậy mới có thể bảo vệ được mẹ.”

Kinh Tiểu Khang cái hiểu cái không gật đầu, đồng ý đi chích.

Sau khi chích xong, Cảnh Lỵ mua cho Kinh Tiểu Khang một cây kẹo que vị dâu tây. Cô nhìn bộ dạng vui vẻ khi ăn kẹo dâu tây của con, chợt nhớ tới trước kia hình như cũng từng có tình cảnh như vậy, lần đó Kinh Nhiên ở cửa bệnh viện lôi lôi kéo kéo cô, anh không muốn đi vào gặp bác sĩ. Cuối cùng, vẫn là dỗ anh vào, sau khi tiêm xong còn phải mua kẹo dâu để an ủi anh.

Kinh Tiểu Khang ngậm kẹo que, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ cười gì thế ạ?”

Cảnh Lỵ cười nói: “Cảm thấy con rất giống với ba của con.”

Kinh Tiểu Khang vô cùng nghiêm túc nói: “Con là con trai của ba, đương nhiên là giống ba, sau này con cũng sẽ đẹp trai giống như ba, cao lớn như ba, sau đó sẽ bảo vệ mẹ.”

*

Ngày đầu tiên Kinh Tiểu Khang đi nhà trẻ, gặp được bánh bao nhỏ của Trình gia cách vách, đính ước bằng một cái bánh. Buổi tối, bởi vì Kinh Nhiên phải tạm thời tăng ca nên không thể về nhà đúng giờ, Kinh Tiểu Khang vẫn luôn ngồi ở huyền quan chờ Kinh Nhiên về.

Cảnh Lỵ thấy thời gian không còn sớm, nói với Kinh Tiểu Khang: “Tiểu Khang, mau về phòng ngủ đi con, ngày mai còn phải đi học đấy.”

Kinh Tiểu Khang bướng bỉnh, nói: “Con phải đợi ba về.”

Ngày thường Kinh Tiểu Khang không dính ba, hôm nay lại chủ động dọn ghế nhỏ ra huyền quan ngồi đợi ba? Cảnh Lỵ hỏi: “Chờ ba về làm gì thế?”

“Làm bánh bà xã ạ, ngày mai còn phải đưa cho vợ ăn, con đã đồng ý với cậu ấy rồi.”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ không nói gì, trực tiếp bế Kinh Tiểu Khang lên, nói: “Chờ lát nữa ba về, mẹ kêu ba làm bánh bà xã cho con mang đến trường.”

“Thật ạ?”

Cảnh Lỵ gật đầu.

“Con muốn gửi Wechat cho ba.”

Từ trong túi áo ngủ Cảnh Lỵ lấy di động đưa cho Kinh Tiểu Khang, Kinh Tiểu Khang nhận lấy mở giao diện trò chuyện: “Ba ơi, ba về làm bánh bà xã cho con nhé, yêu ba lắm.”

Cảnh Lỵ nhịn không được cười một tiếng: “Quỷ nịnh bợ.”

“Hì hì…”

Sau khi Cảnh Lỵ dỗ Kinh Tiểu Khang đi ngủ, Kinh Nhiên mới vừa về đến nhà. Cảnh Lỵ ở huyền quan nhận lấy cặp công tác của anh, để anh đổi giày.

Kinh Nhiên thay dép đi vào trong phòng, tùy ý hỏi: “Tiểu Khang ngủ rồi?”

Cảnh Lỵ theo ở phía sau: “Mới vừa ngủ.”

Kinh Nhiên một tay kéo Cảnh Lỵ vào trong lồng ngực: “Vợ ơi, hôn một cái.”

Cảnh Lỵ chiều theo ý anh, đưa môi mình lên, hai người ôm nhau hôn môi…

Đột nhiên, dưới chân dường như bị thứ gì đó kéo kéo, hai người cúi đầu nhìn xuống, không biết từ khi nào Kinh Tiểu Khang đã chạy ra, đứng ở bên chân bọn họ, kéo quần của hai người.

Tuy rằng Cảnh Lỵ đã là mẹ của đứa trẻ ba tuổi, bị con trai bắt gặp cảnh đang hôn chồng thì vẫn cảm thấy rất thẹn thùng. Cô hoảng hốt nói: “Tiểu Khang nói muốn anh làm bánh bà xã.” Nói xong, vừa dùng tay quạt quạt gò má đang nóng lên, vừa bước nhanh về phòng ngủ chính.

Kinh Nhiên nhìn bóng dáng Cảnh Lỵ rời đi, phỏng chừng về sau chỉ có thể hôn ở trong phòng ngủ.

Kinh Nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Kinh Tiểu Khang, hỏi: “Không phải đã nói một tuần chỉ ăn bánh bà xã một lần à? Hôm nay đã làm cho con rồi, sao lại muốn ăn nữa?”

Mặc dù bánh bà xã ăn ngon, nhưng nếu ăn quá nhiều thì sẽ bị nóng trong người. Kinh Nhiên sợ Kinh Tiểu Khang còn nhỏ thân thể không chịu được, một tuần chỉ cho bé ăn hai cái.

Kinh Tiểu Khang cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau trả lời: “Vợ thích ăn, con đã đồng ý với cậu ấy ngày mai sẽ mang bánh bà xã đến cho cậu ấy ăn.”

“Vợ?”

Kinh Tiểu Khang đi đến sô pha, cầm ba lô màu lam của mình, ở bên trong lấy ra một tấm ảnh chụp, đưa cho Kinh Nhiên xem: “Ba xem nè, đây là vợ của con.”

Vẻ mặt Kinh Nhiên sùng bái, nói: “Lợi hại quá ta, vừa đi học đã có vợ rồi à.”

Kinh Nhiên xoa đầu của Kinh Tiểu Khang, đứng lên, nói: “Để ba làm bánh nếp cho con đi. Con nít không được ăn nhiều bánh bà xã quá, sẽ đau họng đó.”

Kinh Tiểu Khang cái hiểu cái không gật đầu.

“Đúng rồi, về sau ở nhà mà nhìn thấy ba mẹ đang hôn nhau, con phải đi về phòng của mình, biết chưa?”

“Tại sao ạ?”

“Mẹ thẹn thùng.”

Kinh Tiểu Khang gật đầu, đồng ý: “Con biết rồi ạ.”

Kinh Tiểu Khang kéo quần tây của Kinh Nhiên, hỏi: “Ba ơi, khi nào con mới có thể có em gái ạ?”

Anh trai hàng xóm 6 tuổi ở cách vách nói cho Kinh Tiểu Khang, nói mẹ cậu ấy mang thai, cậu ấy phải làm anh. Kinh Tiểu Khang rất hâm mộ, cũng muốn làm anh trai, nếu là một em gái, bé nhất định sẽ đối xử với em thấy thật tốt.

Kinh Nhiên xoa đầu Kinh Tiểu Khang nói: “Tiểu Khang, nhà của chúng ta sẽ không có em gái.”

Kinh Tiểu Khang ngây thơ nhìn Kinh Nhiên, hỏi: “Vì sao ạ?”

“Bởi vì phải rạch một dao trên bụng mẹ mới có em gái, con muốn mẹ bị rạch sao? Ba thì không nỡ.”

Sau khi Kinh Tiểu Khang nghe xong, thì liều mạng lắc đầu: “Con không cần em gái đâu, con không muốn mẹ bị rạch bụng đâu.”

“Vậy sau này ở chỗ mẹ con không được nói muốn em gái nhé.” Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đã quyết định chỉ sinh một đứa, Kinh Nhiên sợ trong lúc vô tình Kinh Tiểu Khang đề cập nhiều lần, Cảnh Lỵ sẽ mềm lòng.

“Không nói, sau này đều không nói.” Kinh Tiểu Khang che lại miệng mình, tỏ vẻ chính mình sẽ không nói mấy câu này.

Kinh Nhiên nắm tay Kinh Tiểu Khang, nói: “Tới phòng bếp, xem ba làm bánh nếp thế nào, chờ đến khi con lớn thêm một chút nữa, ba sẽ dạy con làm bánh.”

“Vâng ạ, đến lúc đó con có thể tự mình làm thật nhiều bánh cho vợ ăn, không cần làm phiền ba.”

Kinh Nhiên cười nói: “Không sao, vẫn luôn dựa vào ba cũng không sao.”

*

Thời điểm Kinh Tiểu Khang 4 tuổi, Trần Văn Bân và Phương Trân Trân đã hạ sinh một bé gái, Kinh Tiểu Khang đi theo mẹ đến bệnh viện thăm dì Phương và bé gái. Kinh Tiểu Khang nhìn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé, ngón tay chọc lên mặt bé, bé con cười.

Kinh Tiểu Khang kéo Cảnh Lỵ nói: “Mẹ ơi mẹ, ôm em gái này về nhà đi.”

Người lớn ở đây đều bật cười, mẹ của Trần Văn Bân cười nói: “Bà Kinh trẻ tuổi như vậy, không định sinh thêm một đứa để chơi cùng Tiểu Khang à?”

Cảnh Lỵ hơi ngượng ngùng cười cười, đang chuẩn bị nói gì đó thì Kinh Tiểu Khang nói: “Con không thích mẹ sinh em gái, con thích người khác sinh em gái cơ.”

Cảnh Lỵ: “…”

Nói gì vậy?

Sau khi thăm Phương Trân Trân, trên đường về nhà, Cảnh Lỵ hỏi Kinh Tiểu Khang: “Tiểu Khang, tại sao con lại không thích mẹ sinh em gái?”

Kinh Tiểu Khang nói: “Ba nói phải rạch bụng của mẹ thì mới có em gái, con không muốn mẹ bị rạch bụng đâu.”

Cảnh Lỵ không nghĩ tới Kinh Nhiên sẽ nói như vậy với Kinh Tiểu Khang, hỏi: “Có phải con muốn có em gái không?”

Kinh Tiểu Khang gật đầu lại lắc đầu, nói: “Không muốn.”

Kinh Tiểu Khang còn nhỏ, chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, rõ ràng muốn, lại vì sợ mẹ phải chịu đau, cho nên nói không muốn.

Cảnh Lỵ khom người bế Kinh Tiểu Khang lên, dùng từ ngữ đơn giản giải thích: “Lúc mẹ mang thai Tiểu Khang, thân thể không tốt, cho nên phải rạch một dao trên bụng. Hiện tại thân thể mẹ đã khoẻ hơn, không cần phải mổ cũng có thể sinh em gái.”

Kinh Tiểu Khang hưng phấn hỏi: “Thật ạ?”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Thật.”

“Vậy ngày mai là mẹ có thể sinh em gái ạ?”

Cảnh Lỵ cười nói: “Ngày mai thì nhanh quá, ít nhất phải chờ đến sang năm mới có.”

Kinh Tiểu Khang không hiểu: “Nhưng mà hình như ba không muốn có em gái.”

Cảnh Lỵ trả lời: “Ba cũng thích em gái, chẳng qua là ba yêu mẹ, nên không muốn mẹ vất vả.”

“Có em gái sẽ rất vất vả ạ?”

“Cũng không vất vả lắm, dù sao mẹ cũng đã sinh ra được Tiểu Khang mà.”

Kinh Tiểu Khang cái hiểu cái không gật đầu.

Bốn tháng sau, Cảnh Lỵ cầm que thử thai hai vạch đưa cho Kinh Nhiên xem.

Cảm giác đầu tiên của Kinh Nhiên chính là ngơ ngác, bởi vì sau khi Cảnh Lỵ sinh con xong, bọn họ vẫn luôn làm công tác bảo hộ, sao có thể mang thai?

Kinh Nhiên ngơ ngác, hỏi: “Tại sao…”

“Hì hì…” Cảnh Lỵ cười tủm tỉm cầm áo mưa trong nhà đặt vào tay anh, nói: “Anh nhìn xem.”

Kinh Nhiên nghiêm túc quan sát, phát hiện trên đầu bao có một lỗ kim nhỏ, hỏi: “Em làm?”

Cảnh Lỵ có chút tủi thân nói: “Ai kêu anh cứ bướng bỉnh không cho em mang thai, em đành phải dùng cách này, không phải anh muốn có con gái à?”

“Lỡ như không phải con gái thì sao?” Kinh Nhiên cảm thấy như vậy quá mạo hiểm, anh không muốn để Cảnh Lỵ lại chịu mệt.

“Em cũng đã có rồi, không lẽ anh muốn em phá?”

Kinh Nhiên ngồi bên mép giường, Cảnh Lỵ đứng ở trước mặt anh, anh duỗi tay ôm eo của cô, hôn một cái lên bụng của cô, nói: “Lỵ Lỵ, anh sợ em đau.”

Cảnh Lỵ ôm đầu của anh trấn an, nói: “Đồ ngốc, em cũng đâu phải anh, em không hề sợ đau, hơn nữa, thật sự không đau.”

“Lỵ Lỵ, vất vả rồi.”

“Không vất vả.”

*

Mấy tháng sau, Cảnh Lỵ sinh một bé gái, cả gia tộc đều rất vui vẻ. Vui vẻ nhất không gì hơn chính là hai cha con Kinh Nhiên và Kinh Tiểu Khang, hai người hoàn toàn không để Cảnh Lỵ làm lụng vất vả, nghiêm túc cẩn thận chăm sóc em gái.

5 năm trước, tên bé gái mà Kinh Nhiên chọn cuối cùng cũng đã được dùng tới, gọi là “Kinh Chỉ Lâm”.

TOÀN VĂN HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang