• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Sau khi Cảnh Lỵ thực tập ở bộ phận tổ chức sự kiện, thì cô và Phương Trân Trân được sắp xếp đến thực tập ở quầy lễ tân, Trần Văn Bân đến làm phục vụ ở phòng ăn Tây. Trần Văn Bân đòi Kinh Nhiên cho cậu đến làm ở quầy lễ tân, nhưng người phụ trách thực tập sinh lại cảm thấy Trần Văn Bân không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sợ đặt ở trước quầy sẽ đắc tội đến khách hàng. Bởi vì đi làm không thể kè kè bên Phương Trân Trân, Trần Văn Bân cảm thấy không có ý nghĩa, định từ chức không làm.

Phương Trân Trân mắng cậu làm việc chỉ hăng hái được ba phút, là một người đàn ông không đáng trông cậy.

Trần Văn Bân vì muốn Phương Trân Trân lau mắt mà nhìn, nên kiên trì đến khách sạn làm.

Buổi chiều hai ba giờ, lượng khách ở khách sạn rất ít, Cảnh Lỵ và Phương Trân Trân ngồi ở trước quầy lễ thân nói chuyện phiếm.

“Trân Trân, khi nào thì em với Trần Văn Bân mới hợp lại?” Cảnh Lỵ tò mò hỏi. Chủ yếu là vì Trần Văn Bân không thể quay lại với Phương Trân Trân thì cậu sẽ lại quấn lấy Kinh Nhiên. Hôm trước Trần Văn Bân được nghỉ, thế mà lại đến nhà bọn họ qua đêm, còn chơi game suốt đêm với Kinh Nhiên.

Phương Trân Trân hỏi: “Học tỷ, có phải chị cảm thấy em nên quay lại với anh Văn Bân?”

Cảnh Lỵ suy nghĩ một chút, cô thật sự không tiện đưa ra ý kiến, con người của Trần Văn Bân không tệ, nhưng lại rất hay chọc giận người ta. Vốn dĩ Phương Trân Trân cũng đã định quay lại với cậu, nhưng vì một câu không thỏa đáng, lại chọc cho cô bé giận. Dù sao thì, không phải ai cũng có máu M trong người giống như Cảnh Lỵ, luôn bao dung cho Kinh Nhiên, rồi lại bao dung.

Phương Trân Trân: “Nếu anh Văn Bân có nửa điểm tốt như học trưởng Kinh Nhiên, thì có lẽ em cũng sẽ không rối rắm thế này.”

Cô bé à, có phải em đã hiểu lầm gì đấy với công ‘trúa’ nhỏ không?

Ở trong mắt Cảnh Lỵ, Kinh Nhiên và Trần Văn Bân là bạn tốt của nhau, đều là sinh viên mũi nhọn, khi ở chung với các cô gái, EQ đều ở mức âm vô cực. Đôi khi, mấy chủ ý theo đuổi con gái đầy thô bỉ kia đều là do Kinh Nhiên tự nghĩ ra.

Có lẽ vấn đề là ở hình tượng trước kia của Kinh Nhiên, đã mang đến cho người ta cảm giác vô cùng ngốc ngếch, nhưng anh làm việc có mục tiêu rõ ràng và bước đi hợp lý. Người khác cảm thấy anh là con mọt sách, nhưng lại không nghĩ tới mấy năm nay anh đã giải quyết không ít vấn đề kinh doanh của công ty.

Bây giờ anh thay đổi hình tượng, nhìn qua trông khá khôn khéo, nghiệp vụ làm rất tốt, nhiều người đều thưởng thức anh. Kinh Nhiên không thích nói chuyện với phái nữ, mọi người đều cho rằng tính cách anh lạnh lùng, nhưng thật ra lại là một con quỷ ấu trĩ ngầm.

“Chị cảm thấy, giữa hai người, nên bao dung lẫn nhau. Nếu trong lòng không thích hành vi nào đó của đối phương thì tốt nhất nên nói ra, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, giận dỗi cũng vô ích. Tư duy của nam và nữ không giống nhau, bọn họ khá trực tiếp, mà con gái lại có rất nhiều băn khoăn, nói chuyện lại uyển chuyển. Em không nói cho cậu ta, cậu ta sẽ không biết em đang nghĩ gì.”

Phương Trân Trân cảm thấy Cảnh Lỵ nói có lý, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này, có một nhân viên chuyển phát nhanh ôm mấy kiện hàng bước vào, Cảnh Lỵ thấy là kiện chuyển phát nhanh của nhân viên công ty, thay mặt kí nhận rồi đặt vào rổ nhựa ở dưới quầy.

Một đồng nghiệp nam khoảng hai mươi mấy tuổi có lẽ nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phát nhanh, đi đến trước quầy nói với Cảnh Lỵ: “Hi người đẹp, đến lấy chuyển phát nhanh.”

Cảnh Lỵ cầm đơn đăng ký, hỏi: “Tên gì?”

“Song bộ phận thông tin.”

Cảnh Lỵ tra được tên của Song, mỉm cười theo thói quen, nói: “Anh chờ một chút.” Sau đó ngồi xổm xuống, ở trong rổ tìm được hàng chuyển phát của Song, đứng lên, đưa cho anh ta.

“Cảm ơn.” Song cầm hàng chuyển phát rồi nhanh chóng nói câu cảm ơn, nhưng không đi mà lại đứng trò chuyện với Cảnh Lỵ: “Mới tới à?”

Cảnh Lỵ trả lời: “Tới được mấy tuần, khoảng thời gian trước ở bộ phận tổ chức sự kiện, mấy ngày nay được đến làm ở trước quầy lên tân.”

Song quan tâm hỏi: “À, thực tập sinh, thế đã quen chưa?”

“Rồi ạ.”

“Tôi là Song, chủ quản của bộ phận thông tin.” Song liếc nhìn bảng tên trên ngực Cảnh Lỵ, nói: “Cảnh Lỵ, Molly, tên dễ nghe đấy.”

Cảnh Lỵ lễ phép đáp lại: “Cảm ơn ạ.”

Song đưa ra lời mời: “Buổi tối tan tầm có rảnh không? Không bằng chúng ta đi uống một cốc cà phê nhé.”

Bởi vì đang làm việc ở quầy lễ tân, Cảnh Lỵ vẫn luôn giữ lễ phép đáp lại Song: “Buổi tối bạn trai tôi đến đón tôi tan tầm rồi, chỉ sợ không rảnh đi uống cà phê.”

Song cười xấu hổ, khách sáo nói: “Thế à, được rồi, có rảnh thì hẹn lại.”

Trước đó Cảnh Lỵ và Phương Trân Trân thực tập tại bộ phận tổ chức sự kiện, rất ít khi tiếp xúc với đồng nghiệp ở bộ phận khác. Trước quầy lễ tân có hai cô gái trẻ mới tới, thu hút không ít sự chú ý của các đồng nghiệp nam độc thân của khách sạn, thời điểm ra ra vào vào rất nhiều đồng nghiệp nam đều nán lại trò chuyện với hai cô.

Buổi chiều hơn bốn giờ, có mấy người Ấn Độ đến nghỉ ngơi. Trước quầy trưởng bộ phận lễ tân đã thi được Tiếng anh chuyên ngành cấp bốn, bởi vì Tiếng Anh của Ấn Độ rất khác biệt so với Tiếng Anh tiêu chuẩn kiểu Mỹ, nên trưởng bộ phận nghe không hiểu, kéo một cô gái ở trước quầy hỏi: “Ông ta nói gì vậy?”

Cô gái trước quầy cũng thuộc chuyên ngành Tiếng Anh, miễn cưỡng mới nghe hiểu được chút, nhưng người Ấn Độ vừa nói nhanh hơn thì cô đã nghe không hiểu.

Cảnh Lỵ tiến lên nói với trưởng bộ phận: “Nhóm trưởng, để tôi nói với bọn họ.”

Cảnh Lỵ dùng Tiếng Anh giải thích với người Ấn Độ, khẩu âm Tiếng Anh của người Ấn Độ rất nặng, nhưng Cảnh Lỵ vẫn có thể nghe hiểu được, hơn nữa giao tiếp rất tốt.

Cảnh Lỵ xử lý thủ tục thuê phòng giúp mấy người Ấn Độ, trưởng bộ phận khen cô: “Molly, không ngờ cô còn nghe hiểu Tiếng Anh của Ấn Độ nha.”

Cảnh Lỵ được khên nên ngại ngùng, nói: “Khi còn nhỏ, hàng xóm là người Ấn Độ, nên thường xuyên nghe bọn họ nói Tiếng Anh theo kiểu Ấn Độ.”

“Ồ, ra vậy à.”

Thời điểm vừa tiếp đãi mấy vị khách Ấn Độ, cha mẹ Kinh tiến vào đại sảnh khách sạn, nhìn thấy một màn Cảnh Lỵ tiếp đãi khách. Lúc hai người đi qua quầy lễ tân, mấy nhân viên sau quầy đều đồng thời đứng lên chào hỏi: “Kinh tiên sinh, Kinh phu nhân, chào buổi chiều!”

Cha Kinh gật đầu với mấy nhân viên, nhìn Cảnh Lỵ, cổ vũ: “Làm việc tốt nhé.”

Hai tay Cảnh Lỵ đặt lên bụng, lễ phép đáp lại: “Vâng, Kinh tiên sinh.”

*

Mấy tuần sau, kỳ nghỉ hè kết thúc, kỳ thực tập viên mãn, Cảnh Lỵ và nhóm thực tập sinh đi ăn cơm chúc mừng, mọi người thêm Wechat của nhau để tiện sau này liên lạc. Thực tập sinh đều là học sinh đang học, khai giảng sẽ phải về trường đi học. Cuối cùng ở lại khách sạn thực tập cũng chỉ còn mỗi sinh viên năm tư Cảnh Lỵ, Trần Văn Bân học khoa Kiến trúc, việc học lên đến năm năm, sang năm mới đến kỳ thực tập, cậu có ước mơ làm kiến trúc sư, đương nhiên sẽ không ở lại khách sạn làm việc. Bây giờ cậu và Phương Trân Trân đã làm lành, cũng coi như chấm dứt một việc phiền lòng.

Sau bữa cơm, Trần Văn Bân và Phương Trân Trân vẫn luôn anh anh em em ngược chết đám cẩu độc thân bên cạnh, đột nhiên Cảnh Lỵ nhớ tới Kinh Nhiên, không biết tối nay anh làm gì ở nhà, thật muốn về nhìn công ‘trúa’ nhỏ.

Sau khi ăn xong, Cảnh Lỵ gọi xe về nhà, thấy Kinh Nhiên đang sắp xếp lại báo cáo để ngày mai về trường nộp, tuy rằng năm tư của quản lý khách sạn là kỳ thực tập, nhưng tuần thứ nhất khai giảng vẫn phải về trường học đăng ký và báo cáo, còn có mở lớp, rất nhiều việc cần phải xử lý.

Bộ phận nhân sự của khách sạn cũng đã duyệt cho Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nghỉ một tuần, sau khi nghỉ phép thì trở lại làm việc, phòng nhân sự cũng đã sắp xếp vị trí mới cho Cảnh Lỵ, là thư ký tiêu thụ của khách sạn, không phải thường xuyên chạy ra bên ngoài giống như Kinh Nhiên. Nhưng hai người làm chung cùng một bộ phận, cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Sau khi Cảnh Lỵ về trường nộp báo cáo, gặp lại bạn cùng phòng thì vô cùng hưng phấn, chủ yếu là nghỉ hè thực tập có rất nhiều chuyện thú vị, muốn chia sẻ với các cô. Phòng kí túc xá của các cô vẫn còn, nhưng cuối học kỳ vừa rồi, mọi người đều đã dọn đồ đạc của mình, nơi đó đã bám đầy bụi, cũng không định về quét dọn. Sau khi nộp xong báo cáo, mấy nữ sinh liền đến quán cà phê của trường học ríu ra ríu rít nói không ngừng. Bạn cùng phòng của Kinh Nhiên định chuẩn bị thi lên thạc sĩ, nên còn ở lại kí túc xá, Kinh Nhiên về kí túc xá của mình chờ Cảnh Lỵ trò chuyện xong lại về nhà.

Cảnh Lỵ và bạn cùng phòng hàn huyên cả một buổi chiều, thời điểm đi ra khỏi quán cà phê thì gặp được sinh viên năm nhất vừa huấn luyện quân sự xong, tốp năm tốp ba đi ở trên đường. Diện mạo của Cảnh Lỵ và các bạn cùng phòng đều rất ổn, mấy nam sinh mặc quân phục đều hướng nhóm Cảnh Lỵ huýt sáo.

Lý Nhụy Hoa rất ghét kiểu hành động này, nói: “Mấy đứa nhóc bây giờ tùy tiện thật đấy!”

“Học tỷ Cảnh Lỵ, là chị đấy à?”

Cảnh Lỵ và bạn cùng phòng vừa đi được vài bước, một nam sinh mặc quân phục chạy chậm lại đây, gọi một tiếng Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ nhìn nam sinh có làn da nâu, chần chờ vài giây nói: “Tiểu Thiên, mới một tuần không gặp, không ngờ cậu lại đen đi nhiều như thế, chị sắp nhận không ra cậu luôn rồi.”

Bác Thiên là sinh viên năm nhất, phải vào trường học trước một tuần để tham gia huấn luyện quân sự, cho nên cậu rời khỏi khách sạn trước một tuần so với các thực tập sinh khác, ngày hôm qua vì huấn luyện quân sự nên không có mặt tại bữa cơm chia tay.

“Hì hì…” Bác Thiên ngượng ngùng gãi đầu.

Bác Thiên hỏi: “Học kỳ này học tỷ ở trường ạ?”

Cảnh Lỵ giải thích: “Chị học quản lý khách sạn, năm tư không có lớp, cuối tuần chị còn phải về khách sạn làm việc.”

“À à, đúng rồi, chị thực tập xong rồi, vậy ở khách sạn làm vị trí gì thế?”

“Thư ký tiêu thụ.”

“Không tệ, cùng một bộ phận với bạn trai của chị.”

Kí túc xá nam ở ngay gần quán cà phê, Kinh Nhiên tính thời gian, đã tới giờ kêu Cảnh Lỵ về nhà, thấy cô đang nói chuyện với một tân sinh viên nam mặc quân phục, bước nhanh đi qua, tới gần mới phát hiện là thực tập sinh của khách sạn.

Bác Thiên trông thấy Kinh Nhiên thì rất bất ngờ, cậu biết bạn trai của Cảnh Lỵ là nhân viên bộ phận tiêu thụ, nhưng không nghĩ tới anh lại bước ra từ hướng kí túc xá nam, hỏi Cảnh Lỵ: “Bạn trai chị cũng ở trường này?”

“Đúng vậy!”

Kinh Nhiên đi tới, kêu một tiếng: “Lỵ Lỵ!”

Cảnh Lỵ thuận thế ôm cánh tay anh, tạm biệt Bác Thiên và bạn cùng phòng: “Tớ về nhà đây, hẹn gặp lại.”

Thời điểm Cảnh Lỵ khoác tay Kinh Nhiên đi đến cổng trường, Cảnh Lỵ nhớ tới vừa rồi Kinh Nhiên nhanh chân đi tới chỗ bọn họ, chọc chọc cánh tay anh hỏi: “Có phải vừa nãy lại ghen, lại muốn gọi vợ?”

“Hì hì…” Kinh Nhiên cam chịu.

Cảnh Lỵ có chút mất hứng: “Quỹ ấu trĩ, sao anh không có cảm giác an toàn gì thế? Hay là anh không tin em?”

Kinh Nhiên nâng tay gãi gãi ót, dùng âm điệu đáng yêu nói: “Anh không nhịn được.”

Cảnh Lỵ liếc anh, thở dài một hơi, nói: “Vậy anh phải khống chế nó đi, sau này em phải làm việc cùng người khác, anh cũng không thể mỗi ngày đều nhìn em chằm chằm, xem em có nói chuyện với người đàn ông khác không? Anh cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến công việc đấy.”

Kinh Nhiên trầm mặc.

Cảnh Lỵ mỉm cười an ủi Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, anh trưởng thành rồi, không nên tùy hứng như vậy. Còn nữa, ít nhiều gì anh cũng nên tín nhiệm em đi, em không thích anh ghen lung tung như thế, khiến em cảm thấy mình giống như có tiền án ngoại tình vậy.”

Kinh Nhiên gật đầu, nói: “Vậy anh sẽ khống chế lại…”

“Ngoan quá! Để chị về nhà nấu cơm cho em ăn nè.”

Kinh Nhiên: “… Anh lại làm gì sai rồi sao.” Lại phải ăn đồ ăn hắc ám.

Cảnh Lỵ trừng mắt với anh.

*

Một tuần mới, Cảnh Lỵ đến bộ phận tiêu thụ báo cáo. Lúc Cảnh Lỵ thực tập, đồng nghiệp trong phòng tiêu thụ đến nhà ăn thường xuyên thấy Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ cùng nhau ăn cơm, Kinh Nhiên gặp được đồng nghiệp đều thoải mái hào phóng giới thiệu Cảnh Lỵ là bạn gái của mình.

Sau khi giới thiệu với các nhân viên trước mặt, Cảnh Lỵ được sắp xếp đến khu vực của thư ký. Công việc hằng ngày chính là xử lý các đơn đặt hàng mà nhân viên tiêu thụ mang về, phân phối công việc đến các bộ phận tương quan.

Cảnh Lỵ đang thu dọn chỗ ngồi mới, Kinh Nhiên đi tới.

Cảnh Lỵ hỏi: “Sao thế anh?”

Trong tay Kinh Nhiên cầm giấy dán ghi chú, dán lên máy tính trên bàn làm việc của Cảnh Lỵ, nói: “Hôm nay ra ngoài có hơi vội, quên cho em.”

Cảnh Lỵ nhìn thoáng qua giấy dán:

“Lỵ Lỵ, hôm nay phải cố gắng lên nha!

Yêu em Tiểu Nhiên Nhiên”

“Học được cái trò này ở đâu vậy, ngây thơ chết đi được.” Tuy Cảnh Lỵ chê anh như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.

*

Bất giác, Cảnh Lỵ đã làm việc tại bộ phận tiêu thụ được hai tháng, không lâu sau khi phòng nhân sự xử lý thủ tục chuyển cô lên làm nhân viên chính thức, cha Kinh gọi Cảnh Lỵ đến phòng giám đốc nói chuyện.

Cảnh Lỵ làm việc tại khách sạn, thêm kỳ thực tập và thời gian thử việc thì cũng đã gần được 4 tháng, trong lúc đó mỗi tháng đều sẽ cùng Kinh Nhiên về nhà ăn cơm với cha mẹ Kinh. Nói chuyện cũng khá vui vẻ, đa số đều hỏi hai đứa nhỏ làm việc tại khách sạn thế nào.

Cảnh Lỵ tiến vào phòng tổng giám đốc, kính cẩn chào hỏi cha Kinh: “Chào Kinh tiên sinh.”

Cha Kinh ngồi ở bàn làm việc, cười ôn hòa, nói: “Lỵ Lỵ, bây giờ không có người ngoài, cứ gọi chú là được rồi.”

Cảnh Lỵ là người có chừng mực, ở bên ngoài sẽ không nói với người khác rằng tổng giám đốc khách sạn chính là bố chồng tương lai của mình. Mặc dù, sau này khi Kinh Nhiên tiếp nhận khách sạn, mọi người cũng sẽ biết được tầng quan hệ này.

“Chú, chú gọi con tới đây có chuyện gì không ạ.”

Cha Kinh đưa tay chỉ vào một chiếc ghế sô pha, nói: “Con ngồi xuống đi, chú có một số việc muốn nói với con.”

Cảnh Lỵ có chút khẩn trương, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, đi đến sô pha ngồi xuống, chờ cha Kinh lên tiếng.

Cha Kinh hỏi: “Tập đoàn ở Hongkong mở khách sạn mới, sẽ chuẩn bị khai trường, con biết chứ?”

Cảnh Lỵ gật đầu nói: “Vâng con có biết.”

Cha Kinh gật đầu: “Rất tốt, nếu con đã biết vậy thì chú sẽ nói ngắn gọn. Bởi vì khách sạn mới sắp khai trương, ngoại trừ thông báo tuyển dụng nhân viên ra, thì khách sạn sẽ cử một số nhân viên đến chi viện cho khách sạn mới, bên Hải Nguyệt cũng đã có mấy nhân viên kinh nghiệm qua đó. Chỉ là chú có một ý tưởng, chú muốn đề cử con qua đó.”

Cảnh Lỵ nghe cha Kinh muốn đề cử cô qua bên HongKong, không biết làm sao, hỏi: “Con đi Hongkong?”

Cha Kinh gật đầu.

Cảnh Lỵ không tự tin hỏi: “Con qua bên đó có thể làm gì ạ? Con chỉ vừa vào khách sạn, vẫn còn rất nhiều việc còn chưa hiểu.”

Cha Kinh mở một tập tài liệu, nói: “Đây là của phòng nhân sự đưa cho chú, là đánh giá thời gian thực tập và thử việc của con. Bọn họ nói con làm việc nghiêm túc, lễ phép khiêm tốn, trong những người mới thì biểu hiện của con là tốt nhất.”

Cảnh Lỵ được cha Kinh khen như vậy, có hơi ngượng ngùng.

Cha Kinh nói tiếp: “Mặc dù khách sạn mới cần nhân viên lão làng đến dẫn dắt, nhưng đồng thời cũng cần một sức sống mới, chú muốn con đến bộ phận nhân sự của khách sạn, phụ trách dẫn dắt huyến luyện nhân viên mới, nhanh chóng quen thuộc môi trường làm việc của khách sạn, chú cảm thấy con có thể đảm nhiệm được công việc này. Con thì sao?”

Nhất thời Cảnh Lỵ không đưa ra được đáp án chính xác, tuy Hongkong cách thành phố G không xa, lộ trình xe cũng chỉ mất hai giờ. Nếu muốn qua bên kia công tác, thì đây không phải là chuyện của một mình cô, cô cần phải thương lượng với ba mẹ, quan trọng hơn là muốn trưng cầu ý kiến của Kinh Nhiên.

Cặp đôi mỗi ngày ở bên nhau, đột nhiên phải tách ra, cõ lẽ công ‘trúa’ nhỏ sẽ không vui.

Cảnh Lỵ nói: “Chú, con nghĩ con nên thương lượng với Nhiên Nhiên.”

Cha Kinh trả lời: “Cũng đúng, con vẫn nên thương lượng với Nhiên Nhiên. Thời gian đi HongKong công tác cũng không dài, chỉ nửa năm mà thôi, nhưng nếu đến khách sạn bên Hongkong, con sẽ được học rất nhiều thứ, việc này có trợ giúp rất lớn đối với kế hoạch thăng chức của con, con về suy nghĩ lại đi.”

Cảnh Lỵ gật đầu: “Con sẽ suy nghĩ.”

Cùng ngày sau khi tan việc, đôi tình nhân ở nhà cơm nước xong xuôi thì từng người đi tắm rửa, sau đó đến sô pha phòng khách xem TV. Đột nhiên Cảnh Lỵ cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV, nói: “Nhiên Nhiên, em có chuyện muốn thương lượng với anh.”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay ba anh tìm em nói chuyện, nói muốn đề cử em đi khách sạn ở Hongkong làm nửa năm.”

Kinh Nhiên không hiểu: “Tại sao?”

“Chú nói cảm thấy em phù hợp với lựa chọn, hơn nữa đến khách sạn ở Hongkong làm việc, thì sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc thăng chức.”

Kinh Nhiên lại không cho là đúng: “Em đừng nghe ông ấy nói, một tháng ông ấy chỉ gặp được mẹ anh vài lần, nên ông ấy ghen tị khi thấy anh mỗi ngày có thể gặp được bạn gái.”

Cảnh Lỵ buồn bực nhìn Kinh Nhiên, nói: “Anh đừng có ấu trĩ như vậy được không, ba anh chỉ đang cung cấp cho em một cơ hội rất tốt mà thôi, còn ghen tị với anh?”

Kinh Nhiên trả lời lấy lệ: “Ờ, được rồi, anh biết rồi.”

Cảnh Lỵ hỏi: “Vậy ý anh thế nào?”

“Làm ở Hải Nguyệt không tốt sao? Tại sao cứ muốn đi Hongkong làm?”

Cảnh Lỵ không thích thái độ chuyên chế này của Kinh Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, em đang thương lượng thảo luận với anh, đừng có cái gì cũng phủ định, được không anh?”

Bạn gái muốn đi nơi khác làm việc, có gì hay mà thương lượng?

Kinh Nhiên nôn nóng: “Lỵ Lỵ, anh không thích em cách anh quá xa, em đừng nghe ba anh nói.”

“Nhiên Nhiên, anh đừng như vậy, bây giờ em với anh đang nói chuyện quan trọng, anh đừng trẻ con nữa được không? Anh thông minh hơn em, em muốn anh giúp em phân tích, việc học và thăng chức sẽ ra sao nếu em ở lại Hải Nguyệt hoặc là đến Hongkong. Nếu anh cứ kháng cự như thế, chúng ta sao có thể khai thông?”

Kinh Nhiên im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Lỵ Lỵ, anh thật sự không muốn giống như ba mẹ anh, anh không thích chút nào cả. Cho tới nay ba mẹ anh đều bận rộn công việc, đưa anh cho ông bà ngoại chăm sóc, đôi khi một tháng anh cũng không gặp mặt họ được một lần.”

Nỗi lòng của Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ cũng có thể hiểu được, khi còn nhỏ cô cũng được đưa cho các cụ trong nhà chăm sóc, sau này về nước cùng ba mẹ, thì vẫn luôn ở trong kí túc xá trường học, có thể hiểu được cảm giác khi còn nhỏ thời gian qua rất lâu cũng không gặp được ba mẹ.

Cha mẹ người khác đều đến đón con mình về nhà, mà cô thì kéo vali to cồng kềnh tự mình đón xe về.

“Lỵ Lỵ, anh biết nếu em đi Hongkong công tác, em sẽ phát triển được rất nhiều, khi trở về Hải Nguyệt, nói không chừng sẽ được thăng chức. Nhưng, anh không thích em càng ngày càng bận rộn, anh sợ em giống mẹ anh, hoặc là mẹ vợ. Anh đã suy nghĩ, sau này, làm việc kiếm tiền đều giao cho anh, em ở nhà với bọn nhỏ là được rồi, ít nhất con của chúng ta sẽ không phải trải qua tuổi thơ không có cha mẹ bầu bạn.”

Suy nghĩ của Cảnh Lỵ vẫn còn dừng lại ở việc sinh hoạt mỗi ngày với Kinh Nhiên, kế hoạch làm việc vẫn còn rất mơ hồ, cho đến khi cha Kinh chỉ điểm cho cô. Nhưng không nghĩ tới Kinh Nhiên đã nghĩ đến rất xa, đã nghĩ kỹ đến kế hoạch công việc, kế hoạch gia đình.

Cảnh Lỵ nghe ra được ý của Kinh Nhiên là sau khi kết hôn muốn cô làm một bà chủ gia đình, ở nhà trông giữ con cái. Cảnh Lỵ còn trẻ, vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ trong gia đình không có việc làm chẳng khác gì ký sinh trùng. Đến khi được Kinh Nhiên đánh thức, thật ra người phụ nữ trong gia đình cũng là một nhân vật quan trọng, các cô hy sinh sự nghiệp của mình để cùng làm bạn trên con đường trưởng thành của con nhỏ. Cô nguyện ý sau khi có con sẽ giảm bớt lượng công việc, cùng lớn lên bên con. Làm người từng trải, cô biết một đứa bé có cặp cha mẹ bận rộn, là cảm giác thế nào, cũng không muốn để con mình phải luôn sống ở kí túc xá trường học.

Chỉ là chuyện kết hôn sinh con vẫn còn quá sớm, không cần bắt tay vào chuẩn bị sớm như thế.

Cảnh Lỵ muốn nhận được tán thưởng trong công việc, bởi vì cô và Kinh Nhiên quá chênh lệch. Kinh Nhiên xuất thân từ hào môn, địa vị hiển hách, thành tích ở trường tốt, trong công việc cũng không tệ, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy bản thân mình không xứng với Kinh Nhiên.

Gần đây ông nội Kinh đã muốn từ chứ, để cha Kinh nhậm chức chủ tịch, đến lúc đó Kinh Nhiên sẽ thế cha mình làm tổng giám đốc, quản lý tất cả công việc của tập đoàn. Đến lúc đó, toàn bộ nhân viên tập đoàn đều sẽ biết thân phận của Kinh Nhiên, mà Cảnh Lỵ vẫn là một thư ký bộ phận tiêu thụ không có tiếng tăm gì, sợ bị người khác xem nhẹ, nói cô không xứng với Kinh Nhiên.

Sau khi Cảnh Lỵ nói chuyện với cha Kinh, bản thân cũng đã nghĩ tới, cảm thấy đi Hongkong công tác là một cơ hội, có thể để cô đối mặt với rất nhiều thử thách, nhanh chóng trưởng thành, càng thêm tự tin để đứng cạnh Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên thì không hiểu được Cảnh Lỵ, vì sao không ngoan ngoãn ở nhà, để anh nuôi cô; Cảnh Lỵ cũng không hiểu Kinh Nhiên, tại sao chỉ thời gian nửa năm cũng không muốn cho cô.

Hai người đều im lặng, tan rã trong không vui, trở về phòng ngủ. Lần đầu tiên ngủ chung giường, hai người không ôm nhau, mỗi người đều quay lưng về phía đối phương.

“Nhiên Nhiên, anh biết không?” Cảnh Lỵ nằm bên mép giường, lẩm bẩm nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Bây giờ ở trước mặt anh em không hề có chút tự tin nào cả, có rất nhiều chuyện em đều không thể làm tốt, nhưng em vẫn muốn cố gắng thu nhỏ lại sự chêch lệch giữa chúng ta.”

“… Em cảm thấy, đi Hongkong nhất định sẽ giúp công việc của em có thể tiến xa hơn, có thể cho em thêm được tự tin.”

“… Bỏ đi, đều nghe anh vậy, dù sao có đi Hongkong hay không, thì em học cũng không giỏi, cho em một cơ hội tốt cũng là uổng phí.”

Kinh Nhiên tiến đến gần Cảnh Lỵ, ôm cô, áy náy nói: “Lỵ Lỵ, xin lỗi, là anh không chín chắn, ấu trĩ. Anh không suy xét đến tâm trạng của em.”

“Em đi Hongkong đi, thật ra Hongkong cách thành phố G cũng không xa, cuối tuần anh có thể qua thăm em, dù sao thì nửa năm cũng trôi qua rất nhanh.”

Cảnh Lỵ không nghĩ tới Kinh Nhiên sẽ dễ dàng đồng ý như thế, xoay người đối mặt với anh: “Thật à?”

“Ừ.”

“Chịu được?”

“Không chịu được!”

Cảnh Lỵ duỗi tay xoa đầu của anh, nói: “Bé cưng tủi thân rồi, em phải an ủi anh thế nào mới được đây?”

Kinh Nhiên trầm mặc, bỗng lên tiếng: “Lỵ Lỵ…”

“Hửm?”

“Nửa năm…”

“Ừm?”

“Trước kia em nói đợi nửa năm, hiện tại đã qua…”

Cảnh Lỵ: “…”

Ngày hôm qua lúc anh đi công việc ở bên ngoài, nhân tiện kêu anh mang một cái bánh kem về, kết quả hai tay trống trơn trở về nói quên mất. Nhưng loại chuyện này thì lại nhớ rõ ràng rành mạch!

Trong giọng điệu của Cảnh Lỵ chứa sự khinh bỉ: “Nhiên Nhiên, mỗi ngày anh đều đếm ngược thời gian à?”

Tâm tư của Kinh Nhiên bị nhìn thấu, có chút ngượng ngùng, làm bộ hào phóng mà nói: “Lỵ Lỵ, nếu em không muốn, vậy chúng ta lại chờ nửa năm.”

“Sau đó, anh lại đếm ngược mỗi ngày?”

Kinh Nhiên: “…”

Cảnh Lỵ thở dài một hơi, nói: “Thôi, áo mưa dự phòng để trong nhà lâu cũng hết hạn, vậy dùng đi.”

Kinh Nhiên gật đầu một cái thật mạnh: “Ừ ừ.” Hai tay thò vào trong quần áo của Cảnh Lỵ sờ soạng.

“Nhưng mà hôm nay dì cả của em tới, để cuối tuần sau đi.”

Kinh Nhiên: “…”

Một thân nhiệt tình bị một chậu nước lạnh vô tình dập tắt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK