Vào đêm, đèn ở sân trường sáng lên. Cảnh Lỵ đứng dưới kí túc xá nam, chơi di động chờ Kinh Nhiên đi xuống, đột nhiên có một bóng đen bao phủ.
Cảnh Lỵ ngẩng đầu, là một người cao hai mét mốt, cầu thủ bóng rổ vừa chạm tay vào là bỏng Lâm Tuệ Vinh đứng ở trước mặt cô.
Mặc dù Lâm Tuệ Vinh không ở trong trường, nhưng khắp nơi đều là truyền thuyết về cậu ta, khoảng thời gian trước còn đại diện cho quốc gia tham gia một trận thi đấu bóng rổ, lấy được giải quán quân, từ trên trời đến dưới đất đều là tin tức về cậu ta, so với minh tinh tiểu thịt tươi đang nổi hiện nay thì cậu ta càng nổi hơn.
Cảnh Lỵ hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Tuệ Vinh nghe bạn cùng phòng Trương Chí Hoành nói, hình như chuyện Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên hẹn hò đã trở thành sự thật, bởi vì cuối tuần cô và Kinh Nhiên thường xuyên qua đêm ở bên ngoài.
Lâm Tuệ Vinh nghe xong thì hoảng hốt, lúc trước trời xui đất khiến đánh cược sai với Cảnh Lỵ, sau lại cảm thấy cô sẽ không thể hẹn hò với Kinh Nhiên được ba tháng, cho nên cũng khá yên tâm. Vẫn luôn tham gia huấn luyện, chờ Trương Chí Hoành gửi đến tin tức Cảnh Lỵ chia tay.
Lúc trước có nghe Trương Chí Hoành nói Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đã chia tay, Lâm Tuệ Vinh biết được thì an tâm xuất ngoại thi đấu. Lần này về nước thuận tiện trở lại trường học định tỏ tình với Cảnh Lỵ, nếu Cảnh Lỵ cùng Kinh Nhiên chưa được ba tháng đã chia tay, như vậy Cảnh Lỵ sẽ phải hẹn hò với cậu ta.
Kết quả trở lại trường học, Trương Chí Hoành nói với cậu ta, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đã quay lại với nhau, hơn nữa còn phát hiện mỗi cuối tuần Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đều ra ngoài.
Những chuyện nam nữ trưởng thành yêu đương, cuối tuần ra ngoài không về ký túc xá, mọi người đều thường nghĩ đến phương diện kia.
Lâm Tuệ Vinh không tin Cảnh Lỵ vì không muốn hẹn hò với cậu ta mà bán đứng thân thể của mình đi lấy lòng Kinh Nhiên. Thích Cảnh Lỵ đã ba năm, cậu ta biết Cảnh Lỵ là một cô gái rất rụt rè, nên sẽ không tùy tiện mà giao bản thân cho một người đàn ông.
Lâm Tuệ Vinh nói: “Cảnh Lỵ, chúng ta hủy bỏ đánh cược đi, cậu không cần phải hẹn hò với Kinh Nhiên nữa.”
Lâm Tuệ Vinh không muốn Cảnh Lỵ tiếp tục tiếp xúc với Kinh Nhiên, lỡ như cô lâu ngày sinh tình với tên gián đất kia, vậy cậu ta phải làm sao bây giờ? Cậu ta không thể hại mình như thế được, quá tiện nghi cho Kinh Nhiên!
Lúc này Cảnh Lỵ mới nhớ tới mình và Lâm Tuệ Vinh có đánh cược, nếu cô có thể hẹn hò với Kinh Nhiên được ba tháng, vậy Lâm Tuệ Vinh không được quấn lấy cô. Cô cảm thấy Lâm Tuệ Vinh là muốn nuốt lời, nếu như cô không hẹn hò với Kinh Nhiên đủ ba tháng, tên nhóc này nhất định sẽ tìm lý do tiếp tục quấn lấy cô, giống như trước kia, mỗi lần về trường là sẽ tỏ tình với cô một lần.
Cảnh Lỵ giận dỗi nói: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng đã hẹn hò với Kinh Nhiên được ba tháng, cậu phải tuân thủ ước định, không được quấn lấy tôi!”
Kinh Nhiên gọi Cảnh Lỵ một tiếng: “Lỵ Lỵ…”
Lâm Tuệ Vinh nghiêng đầu nhìn bên cạnh đột nhiên lòi ra một nam sinh, vóc dáng cao hơn một mét tám, nhuộm tóc nâu cùng màu với Cảnh Lỵ, mang một cặp kính gọng vàng đang lưu hành hiện nay, quần áo vô cùng thời thượng.
Trường học khi nào thì có trai đẹp này? Hơn nữa nam sinh này lại trông quen mắt, không biết đã từng gặp qua ở đâu.
Cảnh Lỵ hoảng hốt, vừa rồi giận dỗi nói câu kia, có phải công ‘trúa’ nhỏ đã nghe được rồi không?
Kinh Nhiên lạnh nhạt nói: “Anh đến khu giảng dạy đưa tài liệu cho giảng viên hướng dẫn, em đến nhà ăn lấy chỗ trước đi.”
“Nhiên… Nhiên…”
Cảnh Lỵ còn chưa nói xong, Kinh Nhiên đã sải bước rời đi.
Lâm Tuệ Vinh hỏi: “Người đó là ai?”
Khi nào thì công ‘trúa’ nhỏ lại lạnh nhạt với cô như vậy?
Nhất định công ‘trúa’ nhỏ đang giận!
Cảnh Lỵ bực bội đẩy Lâm Tuệ Vinh, nói: “Khốn kiếp, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Nói xong rồi chạy về hướng Kinh Nhiên rời đi.
“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…”
Cảnh Lỵ chân ngắn tự nhiên tốc độ kém hơn Kinh Nhiên chân dài, ở phía sau Cảnh Lỵ thở hổn hển vừa chạy vừa gọi, Kinh Nhiên lại càng đi càng nhanh.
Anh tuyệt đối là cố ý!
Anh không để ý tới cô, làm bộ nghe không thấy, còn đi nhanh như vậy!
Trái tim công ‘trúa’ nhỏ như thủy tinh, đến giải thích cũng không chịu nghe mà đã trực tiếp chạy mất!
Cảnh Lỵ chạy tương đối gấp, không cẩn thận té ngã. Mùa hè tới, thời tiết lại nóng, Cảnh Lỵ mặc áo thun, quần đùi, vừa té như vậy, tay chân đều bị ngã đau.
Cô quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên, Kinh Nhiên đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng cô cũng cảm thấy bực bội, tuy chuyện này là cô sai, nhưng công ‘trúa’ nhỏ không thèm nghe mà đã đi rồi…
Tình cảm của bọn họ thật yếu ớt…
Vì sao anh không cho cô một cơ hội để giải thích, không nói gì đã rời đi…
Cảnh Lỵ bò dậy từ trên mặt đất, tay chân đều ngã đau. Cô nhịn đau nâng tay phủi bụi trên người, cầm di động, gửi WeChat cho Kinh Nhiên:
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, có phải anh định không để ý đến em? 】
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, em vừa mới té, chảy rất nhiều máu, đi không được. 】
Cảnh Lỵ ngồi ở bồn hoa ven đường, lấy khăn giấy lau sạch bụi đất ở tay chân, phía trên bị trầy da, có chút đau đớn.
Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà Kinh Nhiên còn chưa nhắn lại.
Cảnh Lỵ nản lòng lại gửi một tin:
【 Hoa Nhài: Nhiên Nhiên, anh không đến đón em cũng được. Vậy để em tự bò tới đi…】
Cảnh Lỵ đứng lên, thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng, vẫn có thể đi lại bình thường.
“Ting!” Cảnh Lỵ đi được hai bước, di động vang lên.
Cảnh Lỵ nhìn, là tin nhắn trả lời của Kinh Nhiên, mở khung chat ra xem ——
【 Nhiên Nhiên: Em lừa anh, em không có bò tới! 】
【 Hoa Nhài:…】
Cảnh Lỵ ngẩng đầu nhìn bốn phía, Kinh Nhiên đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, trong tay anh đã không còn tài liệu, có lẽ đã giao cho giảng viên hướng dẫn.
Cảnh Lỵ tủi thân giơ vết trầy trên tay ra cho Kinh Nhiên xem: “Nhiên Nhiên, em vừa té, anh xem.” Lại nâng chân, cho anh xem đầu gối bị thương.
Cảnh Lỵ không sợ uống thuốc cũng không sợ đau, học theo dáng vẻ cầu an ủi của công ‘trúa’ nhỏ.
“Vết thương không nghiêm trọng, tự em có thể về kí túc xá!” Ngữ khí của Kinh Nhiên vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như Cảnh Lỵ chỉ là một người qua đường, không hề thấy đau lòng cho cô.
Công ‘trúa’ nhỏ không dỗ cô nữa…
Cảnh Lỵ lẩm bẩm hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải anh muốn chia tay không?”
Kinh Nhiên im lặng rất lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Cảnh Lỵ…”
Lại đổi giọng gọi cô là Cảnh Lỵ!
Kinh Nhiên tạm dừng, tiếp tục nói: “… Còn hai tuần nữa là đủ ba tháng, đến lúc đó chúng ta chia tay đi, như vậy em đánh cược thắng rồi.”
Cảnh Lỵ nghe xong thì vô cùng tức giận, công ‘trúa’ nhỏ khốn kiếp này còn làm bộ như mình hào phóng, hai tuần sau chia tay giúp cô thắng cược?
Ai thèm chứ!
Cảnh Lỵ phẫn nộ ném túi xách tay của mình lên trên người Kinh Nhiên, tức giận nói: “Tôi đúng là mắt mù mới thích anh!”
Cô cho rằng công ‘trúa’ nhỏ sẽ ngạo kiều một chút, cố ý làm lơ cô, nghe cô giải thích xong rất nhanh sẽ tốt lên. Không nghĩ tới, anh không nhớ đến bọn họ là thật lòng thích nhau, chỉ nghe từ một phía, còn định chia tay với cô!
Dưới sự tức giận Cảnh Lỵ vốn định chạy đi, nhưng không giải quyết được hiểu lầm, trong lòng cô liền nghẹn đến mức khó chịu. Cũng nhân lúc Kinh Nhiên còn chưa đi, nói rõ ràng tất cả: “Kinh Nhiên, quả thật em là vì đánh cược với Lâm Tuệ Vinh nên mới hẹn hò với anh, nguyên nhân lúc trước em nói chia tay là vì cảm thấy lừa anh như vậy là không tốt, sau đó em lại tỏ tình với anh một lần nữa, là bởi vì em thật lòng thích anh, muốn nói chuyện yêu đương chân chính với anh…”
“… Em cho rằng anh cũng thích em… Nhưng thật ra thì anh cũng không thích em đến vậy, đúng không?”
Nếu là thật sự thích, sao có thể dễ dàng nói ra lời chia tay?
“Khốn kiếp… Về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa!”
Cảnh Lỵ nói ra hết, nhịn đau chạy đi.
Kinh Nhiên nhặt túi xách của Cảnh Lỵ, một tấp thiệp chúc mừng màu đỏ rớt ra. Anh lại khom người nhặt lên, mở tấm thiệp, bên trong kẹp một biên lai đặt làm bánh kem dâu tây hai tầng, ngày lấy là ngày 20 tháng 5. Bên trong thiệp là nét chữ mềm mại:
Cảnh Lỵ yêu Kinh Nhiên!!!
Còn cố ý viết thêm ba dấu chấm than, giống như đang đặc biệt nhấn mạnh lên.
Đúng như lời Cảnh Lỵ nói, cô thật sự thích Kinh Nhiên.
Vừa rồi ở dưới kí túc xá nam, Kinh Nhiên nghe thấy Cảnh Lỵ và Lâm Tuệ Vinh đối thoại. Lần trước Lâm Tuệ Vinh cũng đã nói với anh về chuyện đánh cược, khi đó anh cảm thấy là do Lâm Tuệ Vinh ghen tị nên bịa ra, nên sau đó cũng không đi chứng thực lại với Cảnh Lỵ.
Ngay lúc anh nghe từ trong miệng Cảnh Lỵ xác định chuyện đánh cược, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác chán ghét.
Bỗng Kinh Nhiên nhớ tới trước kia, mấy nữ sinh chơi đại mạo hiểm đều thích lấy anh ra làm đối tượng đùa giỡn, đi tỏ tình với anh. Ngay từ đầu Kinh Nhiên còn vô cùng lễ phép từ chối những cô gái đó, sau này lại vô tình nghe được mấy nữ sinh đó đánh giá về anh: “Tớ cười chết mất, tên ngốc đó, tớ chạy lại tỏ tình với cậu ta, cậu ta còn nghiêm túc từ chối tớ, vẻ mặt còn vô cùng áy náy nói xin lỗi, nói rất nhiều lời, giống như đứa đần vậy, cũng không tự nghĩ lại xem, sao tớ có thể đi tỏ tình với cậu ta chứ?”
Sau này lại có nữ sinh đến tỏ tình với Kinh Nhiên, anh đều lạnh nhạt nói: “Xin lỗi.”
Sau đó không nói gì nhiều, xoay người rời đi.
Vừa rồi trong nháy mắt anh cảm thấy Cảnh Lỵ giống như những nữ sinh đó, đều đem anh ra để trêu chọc.
Vì sao anh đồng ý hẹn hò với Cảnh Lỵ, bởi vì anh vốn dĩ thích Cảnh Lỵ, trùng hợp cô lại tỏ tình với anh, vì thế hai người bắt đầu hẹn hò.
Lúc trước bởi vì tiềm thức cảm thấy Cảnh Lỵ là một cô gái khác với những người kia, cho nên không liên tưởng cô với mấy nữ sinh thích đùa giỡn anh.
Cảnh Lỵ gặp bà ngoại, ông bà nội của anh; anh gặp ba mẹ của Cảnh Lỵ, cũng coi như là đã gặp người lớn hai bên. Chỉ trong nháy mắt, Kinh Nhiên cảm thấy vì thắng Lâm Tuệ Vinh, mà cô có thể làm đến mức gặp mặt người lớn hai bên.
Hiện tại Kinh Nhiên cẩn thận nghĩ lại, nhớ tới thời gian ấm áp khi Cảnh Lỵ và mình ở bên nhau, lúc anh bị bệnh Cảnh Lỵ sẽ dỗ anh uống thuốc, mua kẹo dâu cho anh; thời điểm tiễn Tiểu Tiểu Khang, cảm xúc anh hạ xuống không muốn về học, cô cũng không đi, vẫn luôn ở bên cạnh anh, khuyên bảo anh; có người cố ý làm dơ quần áo cùa anh, cô lại giống như một con sư tử nhỏ xù lông rống lên khiến tiểu học muội bối rối; lần đó ở bờ biển nửa đêm bị tiêu chảy, Cảnh Lỵ chăm sóc anh đến hừng đông, xoa bụng giúp anh giảm đau. Sau đó cô lại làm nũng với anh, tay sắp liệt mất, để anh hôn tay nhỏ bé của cô…
Hơn nữa Cảnh Lỵ đối xử với bà ngoại rất tốt, mỗi lần đến nhà bà, trừ việc không biết nấu cơm thì cô đều chủ động thầu hết toàn bộ việc nhà, còn mát xa cho bà. Bà ngoại thường xuyên cười nói với anh: “Nhiên Nhiên, Lỵ Lỵ là cô gái tốt, nhất định phải đối xử tốt với con bé.”
Kinh Nhiên EQ thấp, phải mất một thời gian mới suy nghĩ cẩn thận, Cảnh Lỵ là thích anh.
Nhưng anh làm Cảnh Lỵ tức giận bỏ đi rồi.
Kinh Nhiên gọi điện thoại cho Cảnh Lỵ, muốn xin lỗi cô, nhưng Cảnh Lỵ không nghe máy. Nghĩ cô đang giận, đương nhiên sẽ không nghe điện thoại, chờ ngày mai đi học thì tới tìm cô rồi nói xin lỗi.
Kinh Nhiên cầm túi xách tay của Cảnh Lỵ về kí túc xá.
Gần đến giờ giới nghiêm, Lý Nhụy Hoa gọi điện thoại cho Kinh Nhiên, hỏi anh với Cảnh Lỵ đi đâu, sao đến giờ mà vẫn chưa về kí túc xá.
Kinh Nhiên không nghĩ tới sau khi Cảnh Lỵ chạy đi, cô không về ký túc xá, cũng không biết đi đâu.
Mấy người Lý Nhụy Hoa định ra ngoài tìm Cảnh Lỵ. nhưng Kinh Nhiên suy xét đến việc đêm khuya nữ sinh ra ngoài không an toàn, để các cô ở lại chờ tin tức, anh dẫn theo mấy người bạn cùng phòng của mình đi tìm Cảnh Lỵ.
Di động của Cảnh Lỵ gọi thông, nhưng không nhận điện thoại. Vừa rồi Cảnh Lỵ ném túi của mình vào Kinh Nhiên, bên trong có giấy chứng nhận và ví tiền, còn có thẻ xe buýt, có lẽ cô không đi xa được, nói không chừng vẫn còn ở trong trường học.
Kinh Nhiên và các bạn cùng phòng vừa xuống lầu, Cảnh Lỵ đã gọi điện thoại tới.
Kinh Nhiên vội vàng nhấn nghe: “Lỵ Lỵ, em đang ở đâu?”
“Ha ha… Lại gọi tôi là Lỵ Lỵ… Không phải muốn phân rõ giới hạn, gọi tôi là Cảnh Lỵ sao?” Cảnh Lỵ giận dỗi nói, cô nói chuyện hơi đứt quãng, giống như đang say.
Kinh Nhiên lo lắng hỏi: “Lỵ Lỵ, em uống rượu?”
“Ha ha, tôi uống rượu thì liên quan gì đến anh chứ, không phải nói muốn chia tay à?”
Kinh Nhiên vội vàng trả lời: “Không chia tay, chúng ta không chia tay!”
“Kinh Nhiên, tôi nói cho anh biết, toàn bộ thế giới này, ngoại trừ tôi ra, anh cũng sẽ không tìm được cô gái thứ hai thích anh đâu! Toàn thế giới này chỉ có tôi là ngu nhất, đi thích anh ngu như vậy…”
Kinh Nhiên: “…”
“Lỵ Lỵ, em đang ở đâu, anh đi tìm em.”
“Tôi sẽ không nói cho anh biết là tôi đang ở hồ tình nhân đâu, hừ!”
Kinh Nhiên để bạn cùng phòng về ký túc xá, còn mình thì chạy tới hồ tình nhân.
Hồ tình nhân ở bên ngoài Đại học J, Kinh Nhiên cần phải đi từ cổng trường ra ngoài, nhưng đúng lúc đến thời gian giới nghiêm, bảo vệ trường không cho anh đi ra ngoài. Kinh Nhiên sợ ban đêm Cảnh Lỵ ở hồ tình nhân sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói dối trong nhà mình có việc gấp phải về một chuyến. Bảo vệ muốn anh phải tìm giảng viên hướng dẫn kí giấy xác nhận mới có thể ra ngoài, nếu kí giấy phải tốn ít nhất hơn mười mấy hai chục phút, hiện tại Cảnh Lỵ lại đang một mình uống say ở bên hồ tình nhân, Kinh Nhiên sợ cô gặp người xấu hoặc không cẩn thận rơi vào trong hồ. Anh ném thẻ sinh viên của mình lên mặt bàn của bảo vệ nói: “Giữ cái này trước đi ạ, ngày mai em đi tìm giảng viên hướng dẫn bổ sung giấy xác nhận sau.”
Kinh Nhiên chạy về phía hồ tình nhân…
*
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng, tiếng ve kêu vang.
Đầu Cảnh Lỵ đau nhức, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, nghiêng người chuẩn bị ngủ tiếp, thì phát hiện bên cạnh cô có một nam sinh đang ngủ.
Nam sinh động động môi, không mở mắt, tiếp tục ngủ. Anh vươn tay, ôm Cảnh Lỵ bên cạnh vào trong ngực.
Cảnh Lỵ cảm thấy xúc giác có gì đó không đúng, xốc chăn lên, cô và nam sinh trước mắt này đang trần trụi ôm nhau.
Buổi sáng ít nhiều nam sinh đều có phản ứng sinh lí, vật thể không tiện miêu tả kia của anh đang chống trên cơ thể của cô…
Đầu óc Cảnh Lỵ “Rầm” một tiếng, chết máy vài giây. Đến lúc phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận, đạp nam sinh một cước, ngấn nước mắt, rống to: “Kinh Nhiên, tên khốn kiếp này!”