"Vừa rồi đều là tôi bịa."
Dường như lời giải thích của Kinh Nhiên không hề có tác dụng, Cảnh Lỵ vẫn khóc không ngừng.
"Lỵ Lỵ, đừng khóc."
Kinh Nhiên luống cuống tay chân không biết phải dỗ người khác thế nào.
Bạn gái khóc, phải dỗ thế nào đây?
Kinh Nhiên thật sự muốn lấy di động tra baidu để tìm đáp án, nhưng mà tình hình này...
Có thể lấy di động ra tra ngay tại hiện trường sao?
Kinh Nhiên nhớ tới khi còn nhỏ có xem qua một bộ phim thần tượng với bà ngoại, thời điểm nữ chính khóc, nam chính liền ôm cô ấy vào trong ngực...
Giây tiếp theo, Kinh Nhiên kéo lấy cổ tay Cảnh Lỵ, khiến cô ngã vào trong ngực của mình.
Đầu óc Cảnh Lỵ lập tức trở nên trống rỗng, cậu ta đang làm gì vậy???
Kinh Nhiên chỉ ôm cô như vậy, không nói lời nào cũng không có động tác nào khác, bầu không khí lâm vào tình trạng xấu hổ.
Bình thường quần áo của Kinh Nhiên có một mùi hương bột giặt nhàn nhạt, hiện tại cả người Cảnh Lỵ đều kề sát vào người anh, mùi hương lại càng đậm hơn một chút. Cảnh Lỵ có hơi lạc đề, rốt cuộc là dùng nhãn hiệu bột giặt nào mà có thể giữ quần áo thơm ngát cả một ngày vậy?
Qua hồi lâu, Kinh Nhiên không còn nghe thấy tiếng khóc của Cảnh Lỵ nữa mới buông cô ra. Anh cúi đầu xuống, nhìn nữ sinh nhỏ nhắn trước mắt, đã không còn khóc nhưng trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Kinh Nhiên lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, vừa bắt đầu Cảnh Lỵ cũng không để ý, đến khi nhận ra được thì cũng đã quá muộn ——
Bây giờ anh đang dùng sức cầm khăn giấy lau xung quanh đôi mắt của cô.
Nương theo ánh đèn của ký túc xá, Cảnh Lỵ nhìn thấy trên khăn giấy có vết bẩn màu cà phê và màu đen, cảm giác như muốn chết đi vậy.
Mascara và phấn mắt đều bị anh lau sạch!
Bỏ đi, cô cũng sắp trở về ký túc xá rồi, không so đo với anh nữa.
Cảnh Lỵ nhìn lại ký túc xá số 5 sau lưng, còn có khu nghệ thuật bên cạnh. Mặc dù Kinh Nhiên đã giải thích đó chỉ là chuyện bịa, nhưng cô vẫn thấy nó rất u ám. Nếu ký túc xá còn mấy chị em để làm bạn thì coi như may mắn, nhưng tối nay chỉ có một mình cô ở ký túc xá mà thôi!!!
Kinh Nhiên thấy đã qua một lúc lâu rồi mà Cảnh Lỵ vẫn chưa đi vào ký túc xá, anh cho rằng Cảnh Lỵ không bỏ được mình, liền nói: "Thời gian không còn sớm nữa, vào đi."
Cảnh Lỵ cúi đầu đứng tại chỗ, không biết phải làm thế nào.
Kinh Nhiên lại hỏi: "Có phải muốn ôm thêm một cái không?"
Cảnh Lỵ nghe lời anh nói như sấm đánh bên tai, thiếu chút nữa là đứng không vững.
Ôm... Ôm em gái cậu...
Bộ nhìn cô đói khát lắm hả?
Còn nữa, vừa rồi anh ôm cô làm gì vậy?
"Không ôm!" Cảnh Lỵ lạnh nhạt nói: "Cậu về đi."
"Ờ!" Kinh Nhiên trả lời xong thì xoay người rời đi.
Tên khốn kiếp, kể chuyện ma xong thì coi như không liên quan gì tới mình mà rời đi, đây là rất muốn hù doạ cô phải không?
Cảnh Lỵ chạy nhanh về phía trước một bước, kéo lấy góc áo khoác thể thao của anh.
Kinh Nhiên quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô.
"Tôi sợ..."
*
Hơn mười phút sau, Cảnh Lỵ cầm quần áo bỏ vào túi bảo vệ môi trường, ngồi xe taxi đến nội thành cùng với Kinh Nhiên.
Ký túc xá nữ trông coi rất nghiêm, người khác phái không được phép đi vào ký túc xá, nhưng ký túc xá nam thì có thể. Đương nhiên Cảnh Lỵ sẽ không qua đêm ở ký túc xá nam, nếu không cô sẽ trở thành cái gì? Cô cũng sẽ không chạy ra ngoài thuê một phòng khách sạn với Kinh Nhiên, nếu như bị người khác biết cô với Kinh Nhiên ra bên ngoài thuê phòng khách sạn ở một đêm, vậy thì trong sạch của cô cũng không còn.
Sau đó, Kinh Nhiên đề nghị Cảnh Lỵ qua đêm ở nhà bà ngoại của anh.
Lúc lên xe, Kinh Nhiên nói với tài xế đến đường Ân Ninh quận Lệ Loan*. Cảnh Lỵ không phải người địa phương, cũng không biết đó là nơi nào. Mãi đến khi tài xế lái vào đường Ân Ninh, Cảnh Lỵ mới biết đây là một khu phố cũ, từng dãy nhà được lưu lại từ thời dân quốc, một con đường mang phong cách dân quốc rất đặc biệt.
(Đường Ân Ninh, quận Lệ Loan, nằm ở phía tây thành phố Quảng Châu, Trung Quốc.)
Sau khi Kinh Nhiên trả tiền cho tài xế thì hai người xuống xe. Lúc này đã là đêm khuya 11 giờ, các cửa hàng trên phố đã đóng cửa, trên đường chỉ còn ít ỏi vài người.
"Đi bên này." Kinh Nhiên nói xong, đi về phía trước.
Cảnh Lỵ nhớ tới chuyện ma vừa rồi chợt có chút sợ hãi, đi nhanh về phía trước một bước, hai tay nắm lấy cánh tay Kinh Nhiên cùng nhau bước đi. Đi về phía trước đại khái hơn mười mét, Kinh Nhiên dừng lại trước một cửa hàng có tên gọi "Tiệm bánh Hân Vinh", chỉ vào một cầu thang đen nhánh bên cạnh tiệm bánh, nói: "Từ nơi này đi lên chính là nhà bà ngoại của tôi."
Kinh Nhiên đi đến cửa cầu thang, chạm vào công tắc ở ven tường, đèn ở cầu thang liền sáng lên.
Cầu thang rất hẹp, độ rộng chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Kinh Nhiên kéo tay Cảnh Lỵ, anh đi ở phía trước, cô theo ở phía sau. Lên lầu hai, Kinh Nhiên ấn chuông cửa bên cạnh cửa sắt.
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai ra mở cửa.
Kinh Nhiên lại ấn thêm một lần.
Cảnh Lỵ hỏi: "Có phải bà ngoại đã ngủ rồi không?"
Kinh Nhiên gật đầu: "Ừ, chín giờ bà ngoại đã ngủ rồi,"
Cảnh Lỵ: "..."
Biết rõ bà ngoại ngủ mà còn tới quấy rầy, đúng là "cháu ngoan"!
Kinh Nhiên ấn vài lần, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh. Cửa gỗ phía sau cửa sắt mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là ánh đèn trắng sáng trong phòng, sau đó là một bà lão gần bảy mươi tuổi.
"Bà ngoại." Kinh Nhiên kêu một tiếng.
Bà ngoại cảm thấy rất bất ngờ, cách cửa sắt hỏi: "Nhiên Nhiên, trễ như vậy tới nhà bà làm gì thế? Không phải đã nói sáng sớm ngày mai mới lại đây sao?"
Vốn dĩ Kinh Nhiên đã hẹn với bà ngoại chủ nhật mới tới đây.
Kinh Nhiên giải thích: "Lỵ Lỵ nói không dám ở ký túc xá một mình."
Lúc này bà ngoại mới phát hiện bên cạnh Kinh Nhiên cao 1m85 là một nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn.
Cảnh Lỵ lễ phép chào một tiếng: "Con chào bà ngoại."
Bà ngoại mở cửa sắt ra, cười nhìn Cảnh Lỵ, hỏi: "Con là bạn gái của Nhiên Nhiên à?"
Cảnh Lỵ hơi chần chờ, gật đầu một cái.
"Nào, mau vào đây." Bà ngoại cười tủm tỉm kéo Cảnh Lỵ vào nhà, không thể ngờ được thằng cháu ngốc trong nhà đã có bạn gái, lại còn rất xinh xắn.
Sau khi Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ vào phòng, bà ngoại nhìn thấy Cảnh Lỵ cầm một túi quần áo, rồi nhìn lại bóng người mềm mại của cô, hỏi: "Lỵ Lỵ nhát gan không dám ở ký túc xá một mình à?"
Cảnh Lỵ lắc lắc đầu.
Kinh Nhiên hơi ngượng ngùng nói cho bà ngoại: "Vừa rồi con kể chuyện ma cho Lỵ Lỵ, cô ấy là người thành phố D, cuối tuần đều ở ký túc xá một mình. Cho nên, bây giờ cô ấy không dám ở lại ký túc xá."
Bà ngoại quả thật là bị thằng cháu ngốc của mình chọc cho tức chết, khó lắm mới có bạn gái xinh xắn đến vậy, thế mà lại đi doạ con gái nhà người ta?
Vẻ mặt bà ngoại như hận không thể rèn sắt thành thép, hơi dùng sức đánh ra sau lưng Kinh Nhiên một cái: "Kinh Nhiên, con có bị ngốc không hả?"
Vẻ mặt Kinh Nhiên oan ức nhìn bà ngoại, nội tâm lại đang nói thầm: Bà ngoại, con thi đại học được trạng nguyên, sao có thể ngốc được?
Bà ngoại kéo tay Cảnh Lỵ, sờ sờ an ủi: "Lỵ Lỵ, con đừng chê nhé, Nhiên Nhiên nhà bà thiếu một dây thần kinh, nên con không cần phải so đo với nó."
Cảnh Lỵ nhìn bộ mặt oan ức của Kinh Nhiên, cố nhịn cười, gật đầu.