• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bãi triều, cô cùng vương tử hồi phủ. Ngồi trên xe ngựa, Yên Chi cảm thấy xấu hổ vô cùng vì chuyện lúc đó.

- Ban nãy ta nói nghe tức cười lắm phải không? - Cô nhỏ giọng hỏi.

- Không có đâu. Nàng nói đúng mà. - Vương tử nắm lấy tay cô.

- Ý ta không phải chuyện địa vị nam nữ mà là chuyện hôn nhân một vợ một chồng. Bản thân thì nạp nhiều phu thiếp như vậy mà lại muốn... Ta...

- Ta cũng muốn cả đời chung thủy với một người. Nhưng có vẻ chuyện này khá khó. Bệ hạ nói đúng, con người vốn dĩ rất tham lam.

Cô ngước mắt lên nhìn nam nhân cao to dịu dàng trước mặt, dáng vẻ điển trai vẫn cứ hớp hồn người khác như vậy.

- Quả thật nếu chỉ được phép lấy một người, tình trạng ngoại tình và ly hôn, kết hôn nhiều lần sẽ diễn ra. Nhưng mà ta vẫn thấy nó tốt hơn chế độ bây giờ. Ly hôn thôi mà, người dân nên có quyền được tự do ly hôn rồi tái hôn chứ? Còn chuyện ngoại tình là do ý thức mỗi người.

- Không đâu, chuyện thành thân thì dễ nói. Nhưng hoà ly và tái giá thì khác. Nếu đã có con cái lại càng khó hoà ly. - Bình Ngọc vuốt ve bàn tay mịn màng của cô.



- Ta biết người ở thời đại này xem trọng chuyện duy trì hôn nhân và có con cái nên mới làm khó nhau như vậy. Nhưng mà chúng ta sống thoải mái một chút có sao đâu.

Vương tử im lặng. Hiển nhiên cũng có nhiều người suy nghĩ giống cô, nhưng cũng có nhiều người khác vẫn giữ nguyên tư tưởng xưa cũ đó. Muốn thay đổi ngay bây giờ thật sự rất khó. Mà vì sao Phù Hoa Quốc lại xuất hiện tư tưởng trọng nữ khinh nam, trong khi các nước láng giềng là trọng nam khinh nữ.

- Tư tưởng trọng nam khinh nữ đều bắt nguồn từ Nho giáo. Còn tư tưởng trọng nữ khinh nam này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu vậy? - Yên Chi bỗng dưng lên tiếng.

Không để cô đợi lâu, Bình Ngọc liền trả lời:

- Từ truyền thuyết Thánh cổ đại đế. Tương truyền rằng Thánh đế là nữ nhân đầu tiên tạo lập ra trời đất, tạo ra con người, trong đó có nam nhân và nữ nhân. Một nữ nhân đã tạo ra nam nhân, hiển nhiên nữ nhân phải có địa vị cao hơn nam nhân.

- Thánh cổ đại đế? Còn có cả truyền thuyết này sao?

- Phải, còn có cả truyền thuyết về bạch liên, một đoá hoa sen trắng ở vườn nhà thánh đế nữa. Thánh đế là nữ nhân nhưng lại yêu một nữ nhân khác. Thiên đế và hắc đế là con trai nuôi của người cũng yêu nam nhân. Ta chỉ biết như vậy, còn cụ thể thế nào thì không rõ.

- Oh my god! Thế ở đây có cho kết hôn đồng giới không? - Cô mặt mày hớn hở.

- Kết hôn đồng giới? Ý nàng là nam lấy nam, nữ lấy nữ sao? Vậy thì không có đâu.

- Tại sao? - Yên Chi thất vọng.

- Vì chỉ có thần tiên như các vị đại đế mới được làm vậy. Còn chúng ta là người phàm nhân, không được phép bắt chước thần tiên. Nam nữ được thánh đế tạo ra chẳng phải là để đến với nhau sao?



- Thế huynh còn biết gì nữa không kể ta nghe đi. Mà thánh cổ đại đế yêu nữ nhân nhưng có nhiều chồng hay sao mà phụ nữ ở đây được nạp nhiều phu thiếp vậy?

- Cũng có thể nói vậy.

- Gì? - Cô trợn tròn mắt.

- Thánh đế quả thật rất đào hoa. Sau khi người tình của mình mất, mấy vạn năm sau, thánh đế mới bắt đầu có người mới. Thê thiếp của thánh đế nam nữ có đủ. Phải nói là song hỷ cát tường. Người phàm mắt thịt thì chỉ có thể đa phu hoặc đa thê, không thể giống như thánh đế được.

- Ha ha... Vãi chưởng thật. - Cô đưa tay còn lại lên mặt mình. - Nhưng tại sao người tình của thánh đế lại mất? Nàng ta không phải thần tiên à?

- Nàng ta là thần tiên. Nhưng nghe nói bị hắc đế lợi dụng rồi giết chết.

- Không phải hắc đế là con trai nuôi của thánh đế sao?

- Phải. Vì muốn tạo phản nên mới làm vậy. Nhưng sau khi bị trừng phạt xong thì hắc đế vẫn hạnh phúc bên cạnh người mình yêu.

- Thánh đế không giết hắc đế sao?

- Không giết được. Chỉ phế tước vị rồi đầy xuống làm yêu quái thôi.

- Nhiều chuyện xảy ra thật đấy.

Cô cùng vương tử say sưa nói về truyền thuyết mà không nghe thấy nô tài đứng ở bên ngoài kêu từ nãy đến giờ. Cho đến khi hai người tự nhận ra xe ngựa đã ngừng hẳn, mới lật đật leo xuống.

Các vị thiếp thất như mọi khi vẫn đứng trước cửa lớn hành lễ. Quận chúa vui vẻ trò chuyện cùng với vương tử như vậy, làm họ không khỏi ghen tị.

...

Mọi thứ đều thật tẻ nhạt. Sau khi được các vị thiếp trong phủ thỉnh an, vương tử liền phải tiếp tục cùng quận chúa bàn việc nước việc dân, viết tấu chương dâng lên vua.

Hai người ngồi trong thư phòng bàn từ trưa đến tối, thiện đem lên thì ăn chút rồi lại tiếp tục bàn. Sách lược trong phủ nhiều vô số kể. Một nước phát triển thịnh vượng thì dân sống thế nào, tình hình kinh tế, tình hình xã hội ra sao,...

- Quan huyện tri phủ ở Nhũ Miêu dâng tấu chương, bảo rằng trên núi xuất hiện nhiều thổ phỉ cướp bóc của cải của người dân. Muốn xin thêm viện binh. Nàng nghĩ nên đề cử ai?

- Trong triều có nhiều nhân tài. Binh mã hùng mạnh, cử ai đi cũng được.

- Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chúng chỉ cướp của người giàu rồi chia cho người nghèo. Nhũ Miêu là vùng núi hoang vu, nên dân số ít. Bởi thế các thương nhân lên đó trao đổi buôn bán đã hiếm rồi, giờ gặp thổ phỉ cướp bóc thế này lại càng hiếm hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK