Hai người đi tản bộ một vòng, thấy quán xá ở đây chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khách điếm thì nhỏ hẹp, quán ăn lại chỉ có vài món đơn giản. Đúng là khác xa với kinh thành phồn hoa.
- Chúng ta có nên nghe ngóng gì không? - Yên Chi hỏi nhỏ.
- Nàng định hỏi gì?
- Sơn tặc đang ở đâu.
- Câu đó có vẻ không ổn. Để ta hỏi lão bà này xem.
Hai người nhanh chân đi đến bên một bà lão đang chống gậy di chuyển đi đâu đó. Mộc Nan và Yên Chi lẽo đẽo đi theo phía sau bà ấy, không to không nhỏ giọng lên tiếng hỏi:
- Lão bà bà. Lão bà bà ơi.
- À à, hả? - Bà lão quay người lại nhìn hai người. - Công tử, ngài hỏi gì ạ?
- Nghe nói ở đây có sơn tặc đang hoành hành đúng không ạ?
- Sơn tặc? Không phải, mà là các đại đương gia cứu rỗi dân làng. Những năm trước triều đình có gửi người đến tiếp tế, nhưng bọn tham quan đó không những không phân phát lương thực mà còn bắt dân đóng thêm cho chúng. Sau này, đại đương gia xuất hiện đi trừng phạt các tham quan, đem lương thực chia cho dân làng, dân làng mới được cứu sống. Bằng không, giờ công tử đi đến đâu cũng đều thấy xác người nằm khắp nơi.
Mộc Nan và Yên Chi nhìn nhau. Không ngờ còn có cả chuyện này. Chuyện quan lại tham nhũng trong triều có thể xử lí sau, giờ chuyện quan trọng cần xử lí trước là bọn sơn tặc mê hoặc lòng dân.
- Đa tạ lão bà bà. Thật không ngờ triều đình lại làm ăn cẩu thả như vậy.
- Mà vị cô nương xinh đẹp này là ai vậy?
- À, nàng ấy là thê...
- Ta là muội muội của huynh ấy.
- Thế cô nương vẫn chưa thành thân sao?
Yên Chi nghe vậy thì không biết nên nói gì. Mộc Nan lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy phán xét. Bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng thì một thanh niên mặt mày lấm lem chạy từ đâu ra đỡ tay lão bà bà.
- Ngoại, sao ngoại ra đây?
- À, cháu trai của bà đấy à.
- Mà... bọn họ là ai thế ạ?
- Là người mới đến đây. Họ hỏi đường thôi. Hai người có muốn đến nhà bà lão này chơi không?
- À dạ... - Yên Chi nhìn Mộc Nan.
- Vậy phiền bà rồi ạ. Hai huynh đệ nhà ta còn có vài chuyện muốn hỏi.
Cậu thanh niên kia không nói gì, chỉ lo đỡ bà mình về nhà.
- Hai người đi theo ta. - Lão bà bà cười nói.
- Vâng.
Đi được mấy bước là đến một căn nhà nhỏ hẹp. Nơi đây bố trí đơn giản, có ghế ngồi và ly sứ để uống nước. Dù nhìn hơi hoang sơ, nhưng cũng đủ sống. Yên Chi và Mộc Nan hơi e dè, đợi chủ nhà ngồi trước rồi mới ngồi xuống theo.
- Hai vị thứ lỗi, nhà ta không có trà. - Cậu thanh niên kia lên tiếng.
- Không sao. Không sao! Ta chỉ muốn hỏi đến chuyện của sơn tặc thôi. - Yên Chi cuống cuồng.
- Cô nương hỏi đến các vị đại đương gia làm gì?
- Nghe bảo bọn họ cưu mang dân làng, bọn ta cũng là những người khốn khổ nên mới đến đây. Là vậy đó. - Cô lúng vừa nhìn Mộc Nan vừa trả lời.
Mộc Nan thì chỉ ho vài cái. Gã ngạc nhiên vì trình độ bịa chuyện của cô. Không ngờ từ phu thê lại biến thành huynh muội, từ thương nhân biến thành những người khốn khổ. Quận chúa có khác.
Cậu thanh niên đó nghe vậy thì liền mỉm cười.
- Vậy thì hai người tìm đến đúng nơi. Đại đương gia nhất định sẽ cứu giúp hai người. À mà vẫn chưa hỏi quý danh, ta họ Dương, tên Nhã. Cứ gọi ta là A Nhã.
- Cứ gọi ta là Yên Chi.
- Mộc Mộc. - Mộc Nan khó chịu trả lời.
- Không biết nên xưng hô thế nào cho phải phép. Ta năm nay đã hai mươi mốt rồi, nhưng vẫn chưa thành thân. - Cậu ta ngại ngùng.
- Ta hai lăm. - Mộc Nan trả lời to rõ. - Cứ gọi Mộc huynh.
- Ta hai hai. - Yên Chi cười nói. - Cứ gọi Yên Chi tỷ tỷ.
Mộc Nan nghe thế liền chớp mắt nhìn cô rồi cũng vội thôi. Dù sao khai gian tuổi cũng không vấn đề gì. Nghe ai cũng lớn hơn mình, Dương Nhã càng thêm bối rối.
- Hoá ra mọi người đều lớn hơn ta à. Ta còn tưởng mình lớn nhất ở đây chứ. Thành thật xin lỗi.
- Bọn họ là huynh muội đấy! Con cứ tự nhiên đi. - Lão bà bà ngồi bên cạnh liền lên tiếng.
Bỗng dưng bà ấy nói thế, làm Mộc Nan cảm thấy bất an. Gã dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu thiếu niên mới qua tuổi đôi mươi kia.
- Xin lỗi. Bà ấy cứ thấy cô nương nào chưa thành thân là lại như vậy.
- Không sao. Mà cho hỏi, đại đương gia sống ở đâu vậy?
- Ở trên đỉnh ngọn núi Nhũ Miêu. Cứ lên đó là sẽ đến doanh trại. Mỗi buổi sáng hoặc chiều tối ngài sẽ phân phát lương thực cho mọi người. À, ban nãy hai người bảo không nơi nương tựa nên mới đến đây phải không? Chỗ ta dù hơi nhỏ hẹp, nếu không chê thì...
- Không cần đâu, bọn ta vẫn còn ít ngân lượng.
- À, vậy hả? - Giọng cậu hơi buồn. - Tại khách điếm ở đây hơi đắc, một đêm tận một lượng vàng.
- Một lượng vàng? - Mộc Nan kinh ngạc. Gã suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định. - Thế xin nhờ công tử đây vậy.
- Không có gì.