- Thế hai người có dự định gì không ạ?
- Như đã nói, bọn ta không nhà không cửa, cần nơi nương tựa. Nên chắc sẽ ở lại đây luôn. - Mộc Nan không kiêng dè gì mà thẳng thắn trả lời.
Dương Nhã nghe thế chỉ đành cười trừ, cậu vẫn từ tốn lên tiếng:
- Huynh đúng là biết nói đùa mà.
- Không, ta nói thật.
Câu này làm cho cuộc trò chuyện bỗng trở nên ngượng ngùng. Yên Chi bèn lên tiếng giải vây:
- Ca ca ta đang đùa thôi. A Nhã đừng để ý.
- Không sao, ta biết mà. Yên Chi tỷ tỷ này, tỷ... thật sự vẫn chưa thành thân sao ạ? - Dưỡng Nhã ấp úng.
- Ta ấy hả... Ta... ờm ừm. - Yên Chi cười gượng khẽ gật đầu.
- Thế tỷ thấy ta thế nào? - Dưỡng Nhã phấn khởi.
Mộc Nan nghe có người sắp cướp thê tử mình liền hậm hực lên tiếng.
- Ta sẽ không gả muội ấy cho ngươi đâu!
- Đệ đừng để ý huynh ấy, nhưng đệ cũng không nên vừa gặp mà đã...
- Tỷ không thích ta sao? Ta vừa gặp đã thích tỷ.
Bị Dương Nhã nói chen vào thế này, cô bối rối không biết nên giải quyết làm sao, bèn nhìn sang Mộc Nan cầu cứu. Gã dù rất tức giận nhưng vẫn không để lộ ra sơ hở gì.
- Đa tạ ý tốt của đệ. Nhưng đệ không nhìn ra ý của ta là thế nào sao?
Dương Nhã suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đáp lại:
- Ta biết là Mộc huynh đang lo cho muội muội của mình. Ta đã vội vã rồi. Xin huynh thứ lỗi.
- Không sao. Ta quen rồi. Vì muội muội sở hữu nhan sắc khuynh thành nên nam nhân nào vừa gặp cũng đều muốn hỏi cưới muội ấy.
- Chắc huynh vất vả lắm.
- Cũng không vất vả. Ta rất cảm kích đệ đã cưu mang hai bọn ta. Nhưng về chuyện thành thân của muội muội, thứ lỗi cho ta không thể làm thế.
- Ta mới là người có lỗi. - Dương Nhã cúi đầu - Nhà hết gạo rồi, ta phải lên núi xin đại đương gia cho lãnh lương thực trước. Hai người cứ tự nhiên.
- Thế thì để ta khiêng về cho. - Mộc Nan đứng dậy, định đi theo.
- Không cần đâu! Đại đương gia sẽ phái người giúp ta mang về. Hai người chỉ việc chờ thôi.
Dương Nhã nhanh chóng rời đi. Cậu ta vừa đi xong, Mộc Nan đã liền dùng ánh mắt khó chịu nhìn cô. Gã đi đến đến gần, thủ thỉ mấy câu:
- Muội muội quả nhiên có số đào hoa, không làm gì cũng có ong bướm vây đầy.
- Ca ca thật biết đùa. Ong bướm nào chứ? Ta chẳng biết gì cả.
- Vâng. Muội muội ngây thơ vô số tội. Ta không nên trách muội như vậy. Mà bà lão ấy đi vào trong phòng ngủ rồi sao? - Mộc Nan tò mò nhìn vào bên trong.
- Chắc là vậy. Huynh đừng có nhìn vào trong nhà người ta thế, thật bất lịch sự. Ra ngoài đây chờ đi. - Yên Chi kéo tay gã ra trước cửa.
Bên ngoài, chẳng biết từ bao giờ mà nắng đã gắt thế này rồi. Nóng bức như vậy, hèn gì chẳng có ai đi lang thang bên ngoài nữa. Quan sát mọi thứ xung quanh một lúc, Mộc Nan cũng thấy chán nản.
- Sao phải đợi tên đó?
- Không đợi chứ chẳng lẽ đi lung tung phá nhà người ta?
Mộc Nan không thèm nói nữa, Yên Chi cũng không lên tiếng. Cứ như vậy mà hai người đã thành công chờ Dương Nhã trở về trong yên lặng. Từ xa xa, cậu ta cùng một ông chú khác đang đẩy một cái xe chở đồ nhỏ. Bên trên là một bao gạo, và vài cái giỏ rau củ quả các loại. Đẩy đến trước cửa, ông chú kia còn niềm nở vác bao gạo vào trong nhà cho cậu.
Đối diện trước cảnh tượng đó, hai người chỉ biết đứng nhìn trong bối rối. Yên Chi chủ động cầm theo một cái giỏ mang vào trong giúp Dương Nhã, lúc này, Mộc Nan mới bắt chước làm theo.
Sau khi đã di chuyển hết đống đó, ông chú kia vui vẻ vẫy tay chào mọi người rồi đẩy chiếc xe kia về. Dương Nhã trở vào trong, cười dịu dàng hỏi hai người:
- Chắc Mộc huynh và Yên Chi tỷ đói lắm rồi có phải không? Đợi ta một lát, ta sẽ nấu vài món cho hai người ăn.
- Có cần ta giúp gì không? - Yên Chi hớn hở.
- Không cần đâu. Hai người là khách mà!
- Cứ để cho hắn tự làm đi.
Mộc Nan kéo tay cô lại đứng về phía mình. Có cần tỏ rõ thái độ chán ghét như vậy không. Yên Chi khó chịu nhìn gã, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời đứng một góc ở cửa tiếp tục chờ đợi. Dù sao thì cô vốn cũng không giỏi nấu ăn.
Hôm nay cứ sao ấy, ngoài chán ra thì chẳng thu hoạch được gì cả. Đợi tầm hơn một canh giờ sau, cô cùng Mộc Nan đã ngửi thấy mùi thơm của cơm chín hoà quyện cùng với mùi của món gì đó.
Dưỡng Nhã đi từ trong nhà ra, tay bưng bê bát đĩa đựng thức ăn. Tiếng cậu đặt bát sứ lên bàn làm Yên Chi chú ý quay lại nhìn.
- A Nhã nấu xong rồi sao?
- Phải. Hai người mau ngồi đi. Ta phải dắt bà ra ngoài nữa.
Yên Chi cũng thấy hơi đói bụng rồi nên đi lại gần trước. Mộc Nan thì vẫn trưng ra cái bộ dạng khó chịu đó mà ngồi xuống trước. Một lúc sau, Dưỡng Nhã đỡ bà mình đi ra ngồi cùng hai người. Cậu sau đó lại chạy vào trong bếp lấy một bát cháo khá ra, bắt đầu ngồi xuống đút cho bà ăn trước.
- Hai người ăn đi, ta sẽ ăn sau rồi rửa bát luôn.
- Ờ. - Yên Chi hơi e dè mà cầm bát đũa lên ăn trước. - Vậy ta ăn trước.
Mộc Nan vẫn rất tự nhiên thoải mái như nhà mình từ bao giờ, múc cả đống thứ bỏ vào cái chén nhỏ xíu đó rồi ăn như heo đói. Yên Chi thấy thế chỉ biết cười gượng. Người ta nói đúng, nếu bạn không thấy xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thay cho bạn.
Dưỡng Nhã vẫn không hề chê bai gì, vẫn còn lo đút từng li từng tí cho bà ngoại mình. Vừa đút, cậu vừa hỏi:
- Cháo ngon không ạ?
- Ngon. Ngon lắm.
- Thế bà mau ăn nhiều vào.
- Con cứ ăn đi, bà tự ăn được.
- Không sao, hiếu kính ông bà cha mẹ là việc con cháu nên làm mà.