• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày chuẩn bị chu đáo, cuối cùng cũng đến lúc Hồ Tiểu Điệp chính thức khoác lên mình chiếc áo long bào màu vàng, đội mũ dành cho vua. Tiểu Điệp tự xưng Hồ Chính Vương, không dám động chạm đến chữ "đế" trong thụy hiệu của thái thượng hoàng đế. Bệ hạ tên thật là Lý Thiên Hương, xưng Lý Hy Mẫu Đế. Cái tên này đã từng oai phong lẫm liệt vang danh khắp thiên hạ mấy năm trời rồi.

Người sánh bước cùng Hồ Chính Vương là Lý Bình Ngọc, cũng chính là đích phu, Lý hoàng hậu của cô. Những người thiếp thất khác phong làm phi tần, có phong hiệu riêng.

Để có thể viết một thánh chỉ phong hiệu, ân xá cho lê dân bá tánh, Tiểu Điệp đã phải cùng thái thượng hoàng đế suy nghĩ rất nhiều.

Chu Mộc Nan, trước là trắc quận phu của cô, giờ phong làm Tuệ Tĩnh quý phi, ban Duệ Hữu cung làm nơi ở.

Trần Mặc Uyên, xuất thân dù thấp và chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi, nhưng được cô cho đứng ngang hàng với Mộc Nan, phong là Giai quý phi, sống ở Xuân Hành cung.

Kiều Vũ, Hạ Cầm sau khi thêm họ vợ thì tên đầy đủ là Hồ Kiều Vũ và Hồ Hạ Cầm. Kiều Vũ phong làm Nghiên phi, ban nơi ở là Chu Túy cung. Hạ Cầm phong làm Minh phi, quản lí Quảng Trường cung.

Hoàng Dĩ phong làm Dĩnh phi, ở Từ Vỹ cung. Đình Uyển phong làm Khánh phi, ở Hoàng Hải cung.

Nhị quý phi và cả tứ phi đều đã đủ. Ngọa Thừa Lãng đành ngậm ngùi làm Ngọa chiêu nghi. Tước vị sau hoàng hậu, quý phi và cả phi. Tuy nhiên vẫn được bố trí sống ở cung riêng là Vực Kính cung.

Còn hoàng đế vừa hoàng hậu thì lần lượt sống ở Thanh Thiên cung và Ngọc Phượng Cung.



Phong hiệu đã xong, lễ sắc phong cũng đã hoàn thành. Tiểu Điệp ngồi trên ngai vàng mà nghe các quan thần bên dưới tấu lên. Cảm giác khi ngồi trên đây rồi để cho người ta quỳ lạy mình cứ ngượng nghịu thế nào ấy. Áo bào thì vừa nặng vừa dày, mão vua thì vướng víu khó đội. Mới ngày đầu làm vua mà cô đã thấy trang phục không ổn rồi đó.

Hơn nữa, khoảng thời gian này nhà nước đang để tang, phát sinh thêm nhiều chuyện liên quan đến quốc khố khiến Tiểu Điệp hết sức đau đầu.

- Bệ hạ, mấy ngày nay không có vua quản lí triều chính nên An Tiệp đã xảy ra một vấn đề lớn.

- Trẫm đã đọc tấu chương của khanh rồi. Sau cuộc chiến đó cả hai bền đều tổn thất nặng nề. Nhưng An Tiệp còn thua trận nên buộc phải bồi thường cho nước ta. Bên đó dân nghèo đói khốn khổ, lang thang khắp nơi, dĩ nhiên không thể lấy thêm của họ được nữa. Trẫm hạ chỉ phong nhất phẩm quan Trịnh Y Sở làm Bắc hầu gia, đến An Tiệp quản lí.

- Thần tuân chỉ!

- Trẫm cần một người vẽ lại bản đồ. Trương Hạ Thủy!

- Thần sẽ vẽ lại bản đồ trong thời gian nhanh nhất có thể ạ.

- Tốt! Chuyện xây đập sao rồi?

- Bẩm bệ hạ, vẫn đang tiến hành thi công ạ.

- Trẫm hiểu rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì bãi triều!

- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Sau khi bãi triều, cũng đã đến giờ dùng cơm trưa luôn rồi. Nguyên một buổi sáng bận bịu làm đủ thứ việc, khiến Tiểu Điệp mệt mỏi, đổ nhiều mồ hôi. Các phi tần trong cung chắc đã thỉnh an hoàng hậu xong rồi, nghĩ thầm trong lòng là vậy nên Hồ Chính Vương bước nhanh đến chốn hậu cung.

Ngự hoa viên mát mẻ, trăm hoa đua nở, tô sắc cho hoàng cung rộng lớn. Chim ở trên trời thì cứ bay tới bay lui, rồi đậu trên cành, hót líu lo.



Tiểu Điệp chậm rãi bước ngắn bước dài, không ngờ lại chạm mặt các phi tần và hoàng hậu đang đi tản bộ. Hoàng hậu và phi tần vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Điệp liền hành lễ.

- Tham kiến bệ hạ.

- Miễn lễ. Hoàng hậu đang đi đâu vậy?

- Phu tế chỉ đang cùng các phi tần đi dạo trong vườn thôi ạ.

Nhìn bọn họ ai nấy đều cười tươi như hoa, y phục, tóc tai đều trông sang trọng hơn trước đây rất nhiều. Đặc biệt là Mặc Uyên, sau khi được phong làm Giai quý phi thì liền có khí chất hoàng tộc.

- Cũng đến giờ dùng thiện rồi. Có muốn cùng trẫm đến thiện phòng không?

- Tạ bệ hạ.

Mọi người lũ lượt cùng nhau kéo đến thiện phòng. Khung cảnh này thật quen mắt làm sao. Nhưng thay vì tất cả cùng nhau ngồi chung một chiếc bàn lớn thì giờ đây mỗi người đều có một cái bàn riêng để dùng thiện.

Vua ngồi chính giữa, hoàng hậu và các phi tần theo tước vị mà ngồi ở hai bên cho đồng đều.

- Mọi người mau ăn đi.

- Vâng.

Khác với lần ăn chung khi còn ở Hồ quận phủ kia, Tiểu Điệp giờ đã trở thành người đứng đầu một nước nên buộc phải ăn uống một cách từ tốn và thanh cao nhất có thể. Đang ăn ngon lành thì bỗng hoàng hậu ngồi bên cạnh khẽ giọng:

- Tối nay bệ hạ định lật thẻ bài ai thế ạ?

- Khụ khụ! Trẫm đang mang thai mà? - Tiểu Điệp xém nữa thì sặc.

- Thai nhi hơn một tháng là có thể vận động bình thường được rồi ạ.

- Không phải ba tháng sao? Cái này... Ơ... - Tiểu Điệp nhận ra mình đang bị nhiễm chút kiến thức sinh học từ Hồ Yên Chi nên đâm ra bị hoảng.

- Là một tháng. - Hoàng hậu trả lời chắc nịch.

Ở đây là thế giới truyện tranh, đâu cần phải giống hết y xì đúc như ngoài đời. Nhưng phải công nhận, có một số thứ ngoài thực tế vẫn tốt hơn trong thế giới ảo. Giả sử như chế độ đa phu đa thê này, và hôn nhân đồng giới chẳng hạn.

Nghĩ ngợi một lúc, Tiểu Điệp mới có thể trả lời được:

- Vừa mới đăng cơ, trẫm vẫn là nên đến chỗ hoàng hậu.

- Tạ bệ hạ. - Bình Ngọc liền đứng lên hành lễ, miệng còn nở một nụ cười đắc ý.

Chúng phi tần ngồi bên cạnh không nghe rõ hai người nói gì, nhưng cũng phải theo hoàng hậu mà đứng dậy hành lễ. Tiểu Điệp chỉ cười gượng rồi bảo mọi người tiếp tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK