Mộc Nan giờ mới chạy xuống kịp, tức tốc đi đến chém bay đầu tên lính kia rồi quỳ xuống ngay chỗ cô.
Bình Ngọc vừa xử lí xong bọn lính thì đã nghe thấy tiếng khóc khan từ ai đó, quay đầu lại nhìn thì liền trợn tròn mắt vì người đang nằm ngã dưới đất chẳng phải quận chúa sao. Hắn buông kiếm chạy đến đẩy Mộc Nan ra một bên rồi nắm chặt lấy tay cô.
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Nàng sao vậy?
- Đại... Đại công chúa sao rồi? - Yên Chi khó khăn lên tiếng.
Nhị công chúa hét lên trong đau khổ. Lý Gia Kỳ liên tục lắc đầu một cách đầy bi thương, nước mắt cứ vậy mà thi nhau trượt dài trên má.
- Đại tỷ chỉ mới vừa nhắm mắt xuôi tay, nàng lại... Tiểu Điệp à...
Mộc Nan tự trách mình đã không giữ cô chặt hơn. Tại sao cô có thể chạy nhanh đến vậy chứ? Nếu cô chạy chậm hơn thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Bình Ngọc cố gắng cầm máu cho cô, cố đến nổi tay chân run rẩy, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào.
- Nàng sẽ không sao đâu... Nhất định... Nhất định là không sao... Đây chỉ là vết thương nhẹ thôi.
Nhìn mọi người xung quanh đều đang khóc thương cho mình, đến cả tam hoàng tử cũng nhìn cô bằng gương mặt đầy nước mắt đó khiến Yên Chi phải phì cười.
- Đại công chúa... đâu rồi? - Yên Chi nhẹ giọng hỏi.
- Tỷ ấy đây!
Nhị công chúa liền đưa tay của thái nữ cho cô nắm lấy. Yên Chi cảm nhận được chút hơi ấm cuối cùng còn xót lại của nàng ta mà không khỏi đau xót. Cô cũng bắt đầu rơi lệ.
- Chắc ta... ta sẽ cùng thái nữ nắm tay nhau đến suối vàng... Ta có ích mà phải không? Ta không vô dụng...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Đừng Cắn Em Mà
3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân
=====================================
- Nàng vốn dĩ đâu có vô dụng! Đều tại ta! Tất cả đều tại ta! Ta mới là kẻ vô dụng... - Mộc Nan nắm lấy tay cô, hai mắt đã đẫm lệ từ bao giờ.
Lúc này Mặc Uyên, Đình Uyển, Kiều Vũ, Hạ Cầm, Hoàng Dĩ, Thừa lãng, và cả A Manh cùng Hoàng Ân từ trong thành chạy đến. Bọn họ mặt mày lấm lem nhọ nồi, quỳ xuống ngay chỗ của cô.
- Quận chúa! Quận chúa! Người sao vậy?
Thấy cảnh cô nằm dưới đất, trên người có một thanh kiếm cấm ngay giữa, máu me thì be bét, hỏi sao ai vừa nhìn cũng đều kinh hãi rồi đến khóc lóc thảm thiết.
- Mọi người đều đến đây... Hay thật... Vậy nghĩa là cốt truyện sắp kết rồi sao? Ta sắp chết thật rồi...
- Quận chúa, người sẽ bình an vô sự thôi! Thái y! Thái y đâu hết rồi! - A Manh cố gắng la hét.
- Không kịp đâu... Dù ta không giỏi y thuật như nữ chính... nhưng đâm xuyên người thế này... Không cứu nổi đâu... Chẳng thà là thời hiện đại thì còn có thể... ta bắt đầu thấy chóng mặt buồn ngủ rồi...
- Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! - Bình Ngọc vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Yên Chi cố gắng nở một nụ cười cuối cùng. Nghĩ lại những gì mình đã trải qua, cô cảm thấy thời gian trôi đi nhanh thật. Đặc biệt là trận chiến này, thoáng cái đã kết thúc rồi. Do tác giả lười vẽ cảnh đánh nhau sao? Không biết nữa.
Mà nãy giờ cô nói nhiều thật. Ban nãy thái nữ chỉ nói được mấy câu mà đã ra đi rồi. Còn cô, nói cả chục câu rồi giờ mới thấy buồn ngủ. Đây quả là đặc ân cuối cùng của nhân vật chính mà.
Những âm thanh xung quanh cô ngày một nhỏ lại, rồi dần dà cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, không nhìn thấy gì nữa, không còn... cảm nhận được bất kì thứ gì nữa...
...
"Cậu là nhành hoa, còn tớ là con sâu ăn lá,
Hoa nở rực rỡ, sâu lại thèm thuồng muốn ăn.
Cậu là mật ngọt, còn tớ là con ong,
Ong ngày ngày tìm mật, nhưng chưa bao giờ thấy đủ.
Cậu là tia nắng, còn tớ như một cái cây,
Nắng chiếu đến đâu, cây lo hứng trọn đến đó.
Cậu là biển cả, và tớ như một cơn gió,
Gió cứ mãi thổi, nhưng chẳng kéo theo nổi biển cả mênh mông.
Nếu cậu là mặt trời, vậy tớ sẽ là mặt trăng,
Ngày đêm xuyên suốt ấy vậy mà chẳng bao giờ gặp nhau."
"Tớ thích cậu! Tặng cậu đấy!"
"Làm thơ đồ ghê ta! Yên Chi, Hồ Yên Chi! Tớ và cậu sẽ mãi mãi bên nhau nhé?"
Một âm thanh ngọt ngào dịu dàng vang lên trong đầu cô. Là giọng của Triệu Khả Như sao? Không phải... không phải!
Hồ Yên Chi bất chợt bừng tỉnh. Cô giật mình mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh. Trước mặt là hình ảnh hai người con gái đang đứng trên sân thượng nói chuyện với nhau.
Cứ ngỡ mình đã quay trở về với thế giới cũ chứ, nhưng nhìn kĩ lại, cô mới nhận ra hai người đó là ai. Một người là Hồ Yên Chi, là chính bản thân cô. Người còn lại... chẳng phải là Triệu Khả Như sao?
Hai người nắm tay nhau trông rất tình cảm, cả hai mặc một bộ đồ đôi cứ như một cặp bạn thân thật sự.
- Chẳng phải Triệu Khả Như và mình không quen biết gì nhau sao? Cô ta còn làm mình té xuống mất mạng mà?
Nhưng nhìn hai người con gái này đi, họ đang ôm chầm lấy nhau, an ủi vỗ về nhau tựa như thân thiết lắm.
"Sẽ không sao đâu mà." Hồ Yên Chi vuốt ve lưng Khả Như.
"Nhỡ mẹ cậu biết chuyện hai chúng ta vẫn còn dây dưa với nhau, bà ấy có nổi giận không?" Khả Như sợ sệt.
"Tớ sẽ cố gắng thuyết phục bà ấy."
"Thế còn những người khác?"
"Mặc kệ họ đi."
Sau khi ôm nhau, nói đủ lời mật ngọt rồi, hai người đó mới chịu buông ra. Trước khi chào tạm biệt còn trao cho nhau một cái hôn môi làm Yên Chi đang đứng xem sốc một phen.
- Cái... cái quái gì vậy? Chẳng lẽ mình và Triệu Khả Như yêu nhau? Không thể nào? Sao mình chẳng có chút kí ức nào chứ?
Điều khiến cô sốc hơn là Triệu Khả Như đi xuyên qua người cô, cứ như Yên Chi này là một linh hồn đang đi lang thang vậy.
Yên Chi kia ở lại, ánh mắt trìu mến nhìn Khả Như rời đi. Sau đó cô ấy liền rút điện thoại từ trong túi ra bấm bấm cái gì đó. Quận chúa hiển nhiên tò mò, cô di chuyển như một hồn ma tiến lại định xem bản thân trong quá khứ đang làm gì. Chưa kịp xem cái gì hết thì Yên Chi trong quá khứ kia liền buông điện thoại xuống, ngã khụy xuống rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Quận chúa kinh ngạc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cô chỉ có thể đứng nhìn Yên Chi trong quá khứ khóc lóc đầy thương tâm.
"Tại sao chứ? Tại sao mẹ lại không chấp nhận con? Người khác có thể không chấp nhận, nhưng mẹ phải chấp nhận chứ! Mẹ còn lấy con làm hình mẫu để đi vẽ thể loại truyện tranh ghê rợn đó... Ha ha ha ha! Mẹ muốn con có bạn trai đến mức đó sao? Điên mất thôi mà! Thật kinh tởm! Kinh tởm..."
Yên Chi nghe xong thì liền đần mặt ra đó. Cô sốc đến nỗi chẳng biết nên làm gì nữa. Rốt cuộc thì, những kí ức này từ đâu mà có? Là kí ức cô bị mất đi?
Yên Chi cuống cuồng nhòm vào điện thoại của bản thân trong quá khứ thì vô tình xem được các bình luận khen bộ truyện tranh harem ngược mười tám cộng đó ở trên mạng. Còn có người nhận ra, nữ chính trong truyện rất giống Hồ Yên Chi. Mà cái chương đó, đó chẳng lẽ là chương mới nhất của truyện?
Dù không nhìn ra được hết nội dung của một chap, nhưng hình ảnh một nữ nhiều nam đang nằm ở trên giường thỏa thân kia đã đủ khiến quận chúa hiểu ra. Yên Chi trong quá khứ thì đang không ngừng suy sụp tinh thần.
Chẳng thà là một nhân vật giả tưởng nào đó thì viết harem hay harem ngược đồi trụy thế nào cũng được. Tại sao phải lấy người có thật ở ngoài đời để làm hình mẫu nhân vật chính trong mấy bộ truyện đen tối kiểu đó chứ? Thật là kinh khủng mà.
Yên Chi nhìn cô ấy đang khóc một cách đau khổ như vậy mà cũng cảm thấy nhói lòng theo. Cô ấy bỗng dưng nắm chặt cổ áo của mình rồi liên tục lẩm bẩm:
"Không được... Mình không thể về nhà bây giờ... Mẹ nhất định sẽ lại thuê người đến trị bệnh đồng tính của mình! Không! Không!"
- Trị bệnh đồng tính? Bệnh? - Yên Chi ngớ người ra.