- Không! Không thể nào! Ta là người dưng, sao bệ hạ có thể truyền ngôi cho ta được! Dù cho thái nữ thật sự không còn nhiều thời gian thì vẫn còn nhị công chúa đấy thôi!
- Nhị công chúa sẽ không thể nào ngồi lên ngai vàng được đâu. Nàng ta vốn dĩ không thích làm vua, càng không thích chuyện nạp nhiều phu thiếp. Đầu óc thì suốt ngày chỉ toàn nghĩ cách để lấy lòng quận chúa. Nàng ta sao có thể lên làm vua được?
- Ngươi đang nói gì vậy chứ?
- Nhị công chúa nạp nhiều phu thiếp như vậy, tất cả đều là để che mặt người ngoài chuyện nàng ta thích nữ nhân thôi. Sao nước của người mà người chẳng biết gì hết vậy?
Dương tướng quân nói bằng giọng mỉa mai. Cậu ta hài lòng nhìn sắc mặt đầy khó coi của cô mà không kiềm được liền nựng một cái. Yên Chi tức lắm nhưng giờ chẳng thể nói thêm được câu nào nữa.
- Quận chúa nổi giận thật là đáng yêu làm sao. Quả nhiên, xinh đẹp mỹ miều như vậy hèn gì thái tử điện hạ lại tiếc cho mạng sống của người. Đổi lại là ta, ta vẫn sẽ giết không tha!
Vừa dứt câu, liền phủi y phục rồi xoay người bỏ đi. Mấy tên lính nhanh chân đóng khoá cửa lại. Nhìn hai cái bánh bao vẫn còn ấm trên đùi mình, Yên Chi khó chịu quay sang Mộc Nan. Gã đó vẫn ung dung ngồi dựa tường, mắt nhắm chặt.
- Sao nãy giờ ngươi không lên tiếng?
Nghe thấy tiếng chất vấn từ quận chúa, Mộc Nan lúc này mới mở mắt ra nhìn cô.
- Ta không thích phí lời với hắn. Mà nàng đói không? Để ta đút nàng ăn bánh bao.
- Đồ hắn cho mà ngươi dám ăn à?
- Quận chúa cũng biết hắn sẽ không giết chúng ta vì chúng ta là con tin mà.
Mộc Nan dần dần đưa hai tay lên đằng trước rồi bắt chước Dương tướng quân phủi phủi y phục. Dây thừng trói chặt hai tay của gã đã bị đứt từ bao giờ. Yên Chi nhìn thấy cảnh này mà hú hồn một phen.
- Ngươi...
- Để ta đút cho nàng ăn. - Gã cầm một cái bánh bao lên.
- Nếu ngươi đã tự thoát ra được sao không cởi trói cho ta?
- Không được. Cởi trói cho nàng thì lát nữa phải trói lại nữa.
- Sao phải trói lại chứ?
- Vì để cho bọn chúng khỏi nghi ngờ.
- Ngươi đừng giỡn mặt với ta! Lúc này mà còn đùa nữa! - Yên Chi giẫy giụa.
- E hèm! Nàng muốn ta cởi trói cho nàng mà lại nói như thế sao? Thê tử thì phải nói với phu quân như nào chứ?
- Cái tên điên này! Biết ngay là ngươi đang giỡn mặt với ta mà!
- Ta giỡn với nàng đấy rồi sao?
- Ngươi muốn chọc ta tức chết à?
- Không có. Nhưng nàng không thể đối xử với ta dịu dàng chút sao?
- Ta không thích!
- Vậy ta cũng không thích cởi trói cho nàng đấy! - Mộc Nan cầm cái bánh bao đưa vào miệng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
- Ngươi?! Ngươi có phải là phu quân của ta không vậy?
- Không. Ta là trắc phu của nàng thôi.
- Chu Mộc Nan! Đừng giỡn nữa, tay ta thật sự rất đau, ta... ta như vậy không phải cũng vì ngươi sao?
- Ta thế nào?
- Ngươi cứ trêu ta, nên ta ghét ngươi thôi. Những người khác đều không dám làm vậy với ta, luôn nghe theo lời ta. Ngươi thì lại suốt ngày bế ta như bế em bé vậy.
Mộc Nan nhìn cô đang lúng túng tránh né ánh mắt từ gã mà không khỏi thấy buồn ở trong lòng. Gã thở dài, cố nuốt hết cái bánh bao đó rồi cởi trói cho cô.
- Bánh bao hơi khó nuốt, nhưng nàng cố ăn hết đi, đừng để bị đói.
- Ta biết rồi.
Sau khi được cởi trói, cô cũng cầm lấy cái bánh bao lên cắn một miếng lớn. Bánh bao nhân thịt, có trứng cút ở trong nữa. Ăn cái này làm cô nhớ đến bánh bao khoai môn mình từng làm. Yên Chi thích ăn nhân ngọt hơn, đậu xanh đậu đỏ vẫn hơn cái nhân thịt này nhiều.
- Dở thật, nhưng đối với người dân ở đây là ngon rồi.
- Người dân ở đây? - Mộc Nan cười trong bất lực. - Ở ngọn núi này, làm gì còn người dân nào nữa? Bọn họ chắc đều bị chúng giết hại hết rồi.
- Ngươi nói gì? - Yên Chi kinh ngạc nhìn gã. - Sao ngươi lại nói thế? Lão bà bà đó...
- Lúc mới đến đây quận chúa có ngửi thấy mùi khét không?
- Đó không phải mùi khi đốt cây cỏ còn xanh à?
- Là mùi của thi thể đốt chung với thảo dược. - Mộc Nan nhắm mắt lại, tay phải đặt lên trước ngực như đang tưởng niệm người đã khuất.
- Cái... gì? Ý ngươi là sao? Ta không hiểu... Ta...
Mộc Nan im lặng, để cho Yên Chi tự mình suy nghĩ. Cô hiểu gã đang nói gì, chỉ là không dám tin vào sự tàn nhẫn của bọn giặc. Tay chân cô bất giác run lên vì sợ, nhưng rồi sau đó là vì giận dữ.
- Bọn chúng đã giết hết tất cả người dân ở đây, rồi bảo một vài tên lính đi giả dạng thành dân thường để đánh lừa ta. Vốn dĩ không hề có sơn tặc nào cả, đều là tin giả. Mục đích thật sự là để bắt ta làm con tin. Là vậy sao? - Quận chúa nói trong nghẹn ngào.
- Phải.
- Ngươi đã biết chuyện này từ bao giờ? - Yên Chi gằn giọng tức giận với Mộc Nan.
Gã mở mắt ra, thôi tưởng niệm những người đã khuất, nhưng vẫn không dám nhìn trực diện với cô.
- Bệ hạ đã biết núi Nhũ Miêu bị bọn giặc đánh chiếm. Ngài phái ta và quận chúa đến đây là để làm mồi nhử. Chỉ là không ngờ, bọn chúng lại tàn ác như vậy.
- Thế là ngươi đã biết chuyện này ngay từ đầu?
Mộc Nan im lặng, dùng một cái gật đầu để xác nhận với cô. Yên Chi như sắp phát điên đến nơi rồi. Dù cô là vai chính, nhưng bản thân lại vô dụng chẳng biết gì cả.
- Thế còn vương tử, huynh ấy đi cùng tam hoàng tử mà?
- Đích quận phu chắc cũng bị tam hoàng tử bắt rồi. Nhưng nàng yên tâm, mọi thứ đều nằm trong dự tính của bệ hạ.