– Cô cảm thấy thế nào?.
– Tôi đã ổn định hơn, còn thấy rất thoải mái, cơ thể như tràn ngập năng lượng.
Vị nam tử miệng kéo ra một nụ cười, tự hào nói.
– Phải thế rồi. Không bõ công tôi vì cô tốn một Phục Hồn Phù.
– Đa tạ đạo sư.
Bóng hình ảo ảnh in trên tấm phù toan cúi đầu cảm kích người nam nhân từng cứu mạng mình thì anh ta xua xua tay ngăn lại.
– Thôi nào!. Tôi còn trẻ, không cần thiết phải xưng hô máy móc như vậy.
– Tôi biết rồi, Tiêu huynh.
Cô gái uỷ mị ngự trên tấm phù hơi cúi đầu cười nhẹ đáp lời. Bấy giờ vị nam tử mới tiếp.
– Lê cô nương, thời gian để cô trú trong Phục Hồn Phù đã xong, hiện tại tình hình của cô rất tốt, có thể xuất ra ngoài, không cần trú trong lá phù kia nữa.
– Vâng. Tôi đã rõ, cảm ơn Tiêu huynh.
– Không có chi!. Việc trước mắt cho cô còn nhiều, nên bảo dưỡng cho thật tốt.
Người nam nhân khoát tay hào sảng nói, rồi lại nói.
– Như lần trước cô nói không cảm nhận được tu vi của nữ quỷ đã ra tay sát hại mình, tôi thực đã suy nghĩ về điều này. Tuy cô và ả ta cùng một giới, thế nhưng về tu vi thì có thể nói là một trời một vực. Đối với một hồn ma mới yếu ớt như cô, cũng khó để đánh giá được năng lực của đối phương đi. Hơn nữa còn là một kẻ bí ẩn như vậy. Theo tôi, nếu cô ta tu luyện chưa đến một trăm năm thì âm lực đó chắc chắn có ngoại giới can dự vào. Đêm hôm đó, tôi vì cứu thoát cô mà không thể chuyên tâm quan sát nữ quỷ đó từ xa, cũng thật là tài hèn sức mọn.
– Sao có thể nói như vậy. Huynh không sai cứu thoát tôi ngoạn mục từ bầy âm hồn nơi nghĩa địa… Tiêu huynh, tôi khoẻ rồi, có thể tự mình đi thu thập tin tức, có gì sẽ nói cho anh, chớ lo.
Lê Vi vội vàng nói, cô thực cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây đi tìm hiểu tình hình của Hiểu Vương và Huyền Trúc. Không biết bọn họ giờ thế nào. Nam nhân lại cười nhẹ trấn an.
– Không cần vội. Cô tạm thời cứ ổn định cho thật tốt. Nói không chừng, ả nữ quỷ kia là đang ráo riết truy tìm cô.
Lê Vi thoáng cả kinh, mặt thất sắc. Bảo Bình đang không tự nhiên để vuột mất con mồi ả phải một tay dày công dựng bẫy, ắt sẽ vô cùng tức giận. Rất có thể lời vị thiếu đạo sĩ nói là đúng. Cô ấp úng.
– Vậy… vậy tôi phải làm sao?. Tôi thực rất lo cho hai người bọn họ…
– Ý cô là anh chàng họ Trần kia và người yêu của anh ta?.
– Vâng. Bảo Bình nhất định có âm mưu nguy hiểm, vì…vì cô ta cũng yêu Hiểu Vương…
Câu nói thoát ra khỏi miệng Lê Vi quả thực rất khó khăn, cô thoáng nhăn mặt. Không ngờ vị đạo sĩ trẻ tuổi ở đối diện lại lắc lắc đầu cười phào.
– Tôi khá là tò mò về tay nam tử họ Trần kia a, một lúc thu hút tận ba vị nữ tú, người có, mà ma cũng có!. Bách nan na khán nhiệm, haizz!!!. ( thực khó để mà tin được). Tuy nhiên, cũng không cần lo cho nam nhân họ Trần đó quá, nữ quỷ đó yêu hắn, đương nhiên sẽ không làm gì tổn hại hắn. Nếu lo, thì cô và nữ tử họ Lâm kia mới là đáng lo đó.
Vị thiếu đạo sĩ khoanh tay híp mắt cảm thán, cái đầu lắc khẽ như phụ hoạ theo. Câu chuyện này nói là tình án cũng không sai. Hắn quả thật rất có hứng thú. Hơn nữa, việc khu tà trừ ma vốn là chuyện hắn quản, nếu quỷ nữ tên Bảo Bình kia có vấn đề như vậy, một đạo sĩ như hắn lại càng không thể bỏ qua. Suy nghĩ giây lát, bèn lấy lại nghiêm túc mà nói với Lê Vi.
– Trước mắt cô cứ cư lại Liên Hoa Tự này, chớ nên hành sự nhất thời, tránh rút dây động rừng. Tôi bàn bạc thêm với sư bá rồi sẽ nói với cô.
Lê Vi mím môi khiên cưỡng.
– Vậy được.
Chàng thanh niên híp mắt nói tiếp.
– Nhờ Phục Hồn Phù của tôi năng lực hiên thời của cô cũng không tồi đâu nha. Có thể thi triển một số phép thay hình đổi dạng, tỷ như hoá thành trùng tử ( côn trùng) chẳng hạn.
Lê Vi tròn mắt thắc mắc.
– Tôi biến thành trùng tử để làm gì?.
– Ây da, vậy là cô thực quá đơn thuần rồi. Việc này rất hữu ích đó. Nếu cô cứ giữ nguyên hình thái mà đi tìm hai con người kia, cô không sợ bị ả nữ quỷ kia phát hiện ra sao?. Bấy giờ, ai mới là kẻ theo dõi ai đây?. Hành động phải có tính toán một chút chứ.
– A!. Tôi không phải không nghĩ ra chuyện đó, bổn lai khi mới nhập giới, tôi lang thang vất vưởng đói rét triền miên, âm lực thực không có đủ, cho nên…
– Tôi hiểu. Thoát ra khỏi Phục Hồn Phù rồi, ở lại Liên Hoa Tự, cô tuỳ ý. Dẫu sao, cả tôi lẫn sư bá đều có thể nhận ra cô dẫu ở hình thái nào.
Chàng đạo sĩ trẻ tuổi lại nói.
– Thôi cô nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm sư bá nói chuyện một lát.
– Được.
Lê Vi gật đầu, sau đó liền rùng mình hoá thành làn sương mỏng chờn vờn bay ra khỏi cửa. Chẳng biết định đi đâu, nhưng là vẫn ở trong Liên Hoa Tự mà thôi.
Vị thiếu đạo sĩ nhìn hồn ma Lê Vi rời đi, khuôn mặt vẫn giữ nét khí khái, rồi hắn cũng chống đùi đứng lên rời khỏi căn phòng.
– Sư bá, người lại cô luyện Ưu Đàm Thủy ư?.
Chàng trai tiêu sái bước ra Liên Hoa Đàm, liền thấy sư bá mình đang chèo thuyền ra giữa hồ, liền hồ hởi cất tiếng gọi lớn. Sư Hạnh Duyên nghe tiếng cậu ta thì quay đầu lại, nheo mắt đáp.
– Đúng vậy. Hôm nay là mồng một đầu tháng, ta cần đặt Ưu Đàm Thủy lên tối thái Hà Diệp.
Chàng trai trẻ bước tới, ngồi trên bậc thềm đá trước hồ, khoanh tay ngồi đợi sư bá của hắn xong việc trở vào, lại cao hứng cất tiếng.
– Lục liên diệp tri chì Ưu Đàm Thủy hình thành thiên địa trân bảo, khi nào cô luyện xong, người hãy cho con thêm một ít nữa nhé!.
Đạo sư cười khà khà phóng khoáng không trả lời hắn, xong việc liền chèo thuyền trở vào.
– Sư bá, để con đỡ người.
Chàng trai nhanh chóng rời chỗ, cước bộ ngay ngắn đi tới đỡ đại sư từ trên thuyền bước lên bờ. Ngài đưa tay phẩy phẩy tà áo.
– Ai dà, số nước lần trước đưa cho con đi cứu Lê cô nương đã hết rồi ư?.
Hắn lém lỉnh liếc mắt nhìn sư bá, cong môi cười tà.
– Đã hết rồi. Mỗi lần con sử dụng định vị nơi chốn đều dùng nó, tất nhiên đã sớm hết.
– Được rồi.
Sư Hạnh Duyên gật đầu, người cũng ngồi xuống cạnh bậc thềm đá, thong thả nói.
– Sắp tới con định sẽ thế nào?.
– Còn thế nào nữa, con sẽ theo vụ này. Nhất định phải bắt được ả nữ quỷ bí ẩn đó. Bằng không, đợi ả tu luyện thành tựu, không những khó đối phó mà còn ra tay hãm hại rất nhiều người. Sự việc e rằng khó kiểm soát.
– Hành tung của vị nữ quỷ đó chúng ta căn bản không nắm bắt.
– Con biết, nhưng con đã có cách.
– Nói ta nghe thử xem.
– Thế này, con sẽ hỗ trợ để Lê Vi tiếp cận sào huyệt của cô ta, khi có Lê Vi chỉ điểm, con sẽ đích thân tới đó.
– Làm thế, e rằng sẽ khiến Lê cô nương gặp nguy hiểm. Lê cô nương nói, vị quỷ nữ ấy rất xảo quyệt, khó đối phó. Con hãy suy nghĩ cho thật kĩ.
Vị cao tăng lắc lắc đầu e ngại nói, chòm râu khẽ rung rinh. Người thanh niên vẫn giữ thế quyết đoán, hắn lại nói.
– Con đã lường trước vấn đề này, thế nên mới xin thêm Ưu Đàm Tịnh Thủy của người dùng tạm. Hơn nữa, có Phục Hồn Phù của con tương trợ, vị cô nương đó sẽ làm được việc. Con có lòng tin vào cô gái này.
– Ừm. Trước mắt cần phải ngăn chặn nữ quỷ ra tay hãm hại đôi nam nữ họ Trần kia đã. Con nên trù bị kĩ lưỡng.
– Con biết rồi, thưa sư bá.
Người nam nhân trẻ tuổi quả quyết gật đầu, đôi mắt tinh tường như ưng nhãn sâu xa nhìn ra mặt hồ xanh thẫm phủ đầy lá sen. Hắn trầm ngâm.
– Tỷ dụ như đối phương tu vi quá cao, con liệu có thể dùng bí truyền năm xưa của sư phụ hay không?.
– Tiểu tử thối, sao con lại nói thế?. Không giống con chút nào. Những vụ khu tà tróc quỷ như thế này, đâu phải con chưa từng kinh qua, cũng chưa từng phải dùng tới bí thuật ấy của Tiêu sư đệ.
Đại sư thoáng ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của tiểu điệt tử ( người cháu trai) vốn khí khái ngút trời này. Hắn băng lãnh suy nghĩ giây lát rồi đáp lời.
– Con cảm giác vụ này có nhiều uẩn khúc chưa thể tinh tường, hơn nữa, có nhiều điểm kì lạ. Xưa nay, yêu quỷ con từng tróc có nhiều hạng, cũng muôn vàn trường hợp, nhưng đó đều là đồng giới, hiển nhiên cứ thế mà dùng tới những biện pháp đơn thuần đã được học để thu phục. So với vụ này, con đồ rằng còn có ngoại giới hậu thuẫn, e rằng không thể dùng những phương pháp thông thường. Mặt khác, con chính là muốn nhân cơ hội này thi triển bí thuật của sư phụ một lần. Thành hay bại cũng đều muốn thử.
Đại sư híp mắt âm trầm, ngài nghiêng đầu nhìn ra hồ nước thanh triệt, lại vuốt chòm râu bạc phơ, lên tiếng khuyên nhủ người cháu.
– Đừng nóng vội, tôi luyện chưa đủ chưa thể phát uy. Ta tuy không thể trực tiếp giúp con, thế nhưng cũng sẽ cố sức hậu thuẫn hết mức có thể. Dẫu sao cũng là cứu người hành độ. Là việc nên làm. Lại nói tiếp, Lê cô nương kia tuy phạm vào giới luật, thế nhưng tâm can thanh sạch, một lòng hướng thiện, nếu an yên qua khỏi khổ nạn này, con nên giúp cô ta được hưởng khoan hồng dưới âm giới một chút.
Vị thiếu đạo sĩ nhếch môi cười chất vấn ngược lại sư bá của mình.
– Tại sao người không tụng kinh siêu độ cho cô ta mà lại là con?.
– Đều làm, đều làm.
Vị cao tăng khoát khoát tay nói nhanh, tên tiểu tử này tuy rằng tư chất thông minh nhưng cũng rất láu cá, người đã từng nuôi dưỡng hắn một thời gian đủ dài khi hắn còn nhỏ, sau khi sư phụ hắn, cũng là sư đệ kết nghĩa của ngài – Tiêu Khiêm, rời khỏi Liên Hoa Sơn chu du thiên hạ mà không thể đem theo môn đồ của mình. Hắn năm ấy đã mười sáu tuổi, đành cư lại Liên Hoa Tự cùng vị sư già, chờ ngày sư phụ hắn quay trở về. Thế nhưng ròng rã bốn năm, vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiêu Khiêm trở lại, cậu bé năm nào sư Hạnh Duyên nhận nuôi đã sớm trở thành một trang nam tử, lại thông thạo đạo pháp trừ yêu diệt ma hắn một thân khổ luyện từ thư tịch sư phụ trao lại trước khi rời đi. Hắn cũng vì nóng lòng muốn xuất sơn đi tìm sư phụ mình mà từ giã Liên Hoa Tự khi tròn hai mươi tuổi. Năm ấy có nói với sư bá rằng, nếu không thể tìm ra sư phụ, hắn sẽ quay trở lại gặp người, không ngờ hắn quay lại thật, khi hắn đã hai sáu tuổi. Lại nói về lai lịch của hắn, mẫu thân hắn tử ngay sau khi sinh hắn trong rừng chẳng rõ nguyên căn. Tiêu Khiêm vô tình nhặt được, đem hắn về nuôi dưỡng, cũng không biết tên họ hắn là gì, đành lấy họ của mình đặt cho hắn, gọi là Yến Thanh, nghĩa là đẹp đẽ, trong sạch.
Tiêu Yến Thanh, sư phụ hắn chính là muốn sau này khi lớn lên, hắn sẽ trở thành một nam tử khí khái, hành hiệp trượng nghĩa, ưu ưu tự tại trong thiên hạ, như ông vậy. Tiêu Khiêm theo một chính tông đạo phái, không thể nhận hắn làm con, đành thu nạp hắn làm môn đồ duy nhất của mình, trong lòng cũng đã sớm coi hắn như con đẻ rồi. Tiêu Yến Thanh lúc này đã cùng sư bá của mình trở vào thư phòng. Trời cũng đã tối, bọn họ chuẩn bị ăn cơm. Tiểu Tâm từ nhà bếp chạy vào, tay bưng một khay bánh bao trắng nóng hổi, còn có cơm rau thanh đạm. Ba người nhanh chóng tề tựu quanh bàn nhỏ. Tiểu Tâm hai má đỏ bừng nhanh nhảu nói.
– Tiêu đại ca, hôm nào quay trở lại huynh lại mua bim bim nữa nhé!.
Đại sư ngồi kế bên liền chỉnh đốn người đệ tử ngốc ngếch này.
– Con có muốn ta phạt?.
– Không, không!. Tiêu đại ca, huynh đừng mua nữa!.
Tiểu Tâm hốt hoảng xua xua tay nói với Tiêu Yến Thanh đang ngoạc mồm cười ha ha, gắp rau trong đĩa cắm cúi ăn cơm.
– Sư thúc, thứ đó căn bản có thể xem như đồ chay chế biến từ thố đậu ( khoai tây) thôi mà. Tiểu Tâm, mặc kệ sư phụ ngươi, lần sau nhất định sẽ mua cho đệ nhiều loại thú vị hơn nữa.
Tiểu Tâm liếc nhìn sư phụ, không dám đường hoàng cảm kích hảo đại ca, bất quá chỉ dám lén lút cười ý tứ với hắn, thích thú phồng má ngoạm bánh bao. Đại sư nhìn hai tên tiểu tử láu cá này bèn lắc đầu bất lực. Ai bảo chúng quá thông minh đi. Lợi mà cũng là phiền toái.
Đêm tĩnh mịch, có tiếng trường địch ( cây sáo) thanh tiếu nổi lên ở Liên Hoa Đàm. Gio hây hây thổi trên mặt hồ phẳng lặng, liền gợn lên mấy gợn sóng lăn tăn. Tiêu Yến Thanh nho nhã, tự tại ngồi trên bậc thềm đá trước hồ thổi sáo.
” Trường địch chi dạ
Trường địch thế nhân thuyết na khỏa tâm
Viễn xứ hựu nhân khả đáo thính
Ngã đích trường địch tại hoán nhân “.
” Tiếng sáo trong đêm
Nói thay nỗi lòng ta
Người phương xa có nghe thấy
Tiếng sáo của ta đang gọi người “.
Thanh âm da diết vừa ngừng lại, Tiêu Yến Thanh đem cây sáo rời khỏi môi, dắt trở lại thắt lưng, đoạn ngồi trầm tư như thế, ánh mắt xa xăm ngấm đẫm bóng đêm. Hắn đan tay, bóng lưng băng lãnh phả lên sự cô tịch. Bỗng từ đâu có một hoa hồ điệp rất lớn rập rờn bay tới đậu lên cành liễu rũ xuống mặt hồ ở gần đó. Đáy mắt Tiêu Yến Thanh rất nhanh sáng lên, hắn nhoẻn miệng cười nhạt.
– Lê cô nương, cô cư nhiên đã hiểu cách tôi bày cho cô.
Con bướm lại rời nhành liễu, phấp phới đôi cánh bay lên trước mặt hắn, thoáng chốc đã biến thành dánh hình mềm mại, không sai chính là Lê Vi với tà váy đỏ. Cô nhẹ nhàng tới ngồi xuống trên bậc thềm, cách người thiếu đạo sĩ một khoảng, rồi nói.
– Tôi bị tiếng sáo của anh thu hút rồi. Nhưng sao nghe nó buồn quá vậy?.
– Ây dà, nhân vị do cô nhạy cảm quá chăng?. Tiếng sáo bao giờ cũng da diết, da diết, sâu lắng mới là sáo. Tôi ngẫu hứng thổi chơi một khúc vô đề mà thôi.
Yến Thanh lắc đầu khoát tay, xưa nay hắn chưa từng đem chuyện ẩn trong lòng mình thổ lộ dễ dàng với người xa lạ. Lê Vi hẳn là xa lạ chăng?. Yến Thanh mơ hồ trong lòng, cũng vô thức nhìn về phía Lê Vi đang ngồi với ánh mắt khó hiểu, bất quá làm cho cô cảm thấy khó chịu đành nhăn mặt nhắc nhở hắn.
– Mặt tôi có gì hay sao anh nhìn ghê vậy?.
Yến Thanh thoáng giật mình, vội vội vàng vàng đánh mặt đi chỗ khác, đằng hắng lấp liếm.
– Đúng là như vậy. Tôi đang đánh giá khả năng bồi trợ của Phục Hồn Phù. Sắc mặt cô rất là tốt a!. Đồ xịn mà lại!.
Hắn cười tà, hướng suy nghĩ của Lê Vi sang chỗ khác. Lê Vi đúng là như vậy, vui vẻ ca phục hắn.
– Đồ xịn!. Tôi không chỉ bình phục mà còn gia tăng âm lực, hy vọng lần khởi sự này có thể đem về chút tin tức cho anh.
Yến Thanh cúi đầu liếm môi, hắn nghĩ nên bàn bạc rõ với Lê Vi.
– Ừm. Như tôi đã gợi ý, cô có thể mượn thân xác bọn trùng tử để tránh bị Bảo Bình kia phát giác, bất quá chỉ cần một hồn phách của cô nhập vào, cô ta sẽ không nhận ra được. Tuy nhiên, đấy là trong trường hợp tu vi chưa phải đắc đạo, nếu không, tôi cần phải bỏ chút thời gian tạo Ẩn Khí Phù, theo cô nên thế nào?.
– Tôi cũng không biết. Khả năng của Bảo Bình đến đâu tôi thực chưa thể xác định được. Nhưng cô ta giết tôi lại không thể tự mình ra tay, phải dày công dựng bẫy mượn tay kẻ khác, e rằng có nguyên do. Hơn nữa, còn nhờ một hình nhân nhỏ bằng giấy thay cô ta hành động.
Lê Vi chau mày, đôi mắt ảo não nhìn ra hồ nước mà hồi tưởng lại sự việc. Yến Thanh nghe xong điềm tĩnh hỏi thêm.
– Cô ta có tay sai sao?.
– Đúng vậy. Cô ta nói với tôi nó là Khỗi Lỗi Hắc Chỉ gì đó. Dáng hình thực rất đơn giản. nhưng trong nó lại chứa một lượng tà thuật rất lớn, còn có tánh linh.
– Tà linh ư?.
Yến Thanh chau chân mày, không sai, ả nữ quỷ đó có kẻ hậu thuẫn, tu luyện chưa đến trăm năm, không tránh khỏi ” tá đao sát nhân “. Nghĩa là tu vi chưa đạt thành tựu, ả lại không thể tự mình hành sự, e là có kiêng cữ. Vậy thì chưa cần dùng tới Ẩn Khí Phù. Yến Thanh suy nghĩ xong xuôi, quyết đoán quay sang nói với Lê Vi.
– Từ mấy lời của cô, tôi có thể nương theo đó đánh giá tình hình một chút. Trước mắt, tạm thời chưa cần dùng đến Ẩn Khí Phù, cô hãy theo cách tôi nói mà hành động. Trong thời gian ấy, tôi đi chuẩn bị một số việc, nếu có bất cứ vấn đề gì nguy cấp, đừng mạo hiểm.
– Tôi hiểu. Hơn nữa, anh có Ưu Đàm lưu phách của tôi, tôi gặp chuyện gì hẳn anh sẽ biết mà tới ứng cứu, phải không?.
Lê Vi cười cười, định đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng, cũng là rất tin tưởng vào khả năng tróc quỷ yêu của vị thiếu đạo sĩ kia. Không ngờ, chỉ thấy mặt hắn đen lại, cứng nhắc vẽ ra một nụ cười ẩn ẩn. Hắn lướt mắt nhìn thẳng ra mặt hồ phẳng lặng yên tĩnh trong đêm, giọng nói bỗng chốc nhẹ bẫng, mất đi một phần cứng rắn.
– Tôi còn rất kém cỏi trong mắt sư phụ mình. Ông ấy hẳn rất thất vọng, cho nên mới không quay trở lại.
Lê Vi ngẩn ra, thoáng kinh ngạc. Những lời mềm yếu kia thế lại có thể xuất phát từ miệng một nam nhân cường hạo như hắn. Xem ra, ai rồi cũng có những nỗi niềm riêng. Cô cũng vậy. Lê Vi không lên tiếng, sợ sẽ làm kinh động tới tâm tình của hắn, chỉ yên lặng ngồi như vậy. Hai người cùng nhìn ra hồ nước mênh mông có muôn nghìn chiếc lá sen tròn trịa nổi trên mặt nước. Một người lấy chuyện trừ yêu diệt ma làm tiên quyết, một người thì đã sớm biến thành hồn ma. Đáng lý ra là không thể ngồi cùng với nhau, nay lại hiện lên một cảnh ngược lý như vậy, âu cũng thực là kì lạ.