– Sắp tới rồi. Hai anh chuẩn bị đi. Bao quanh khắp ngôi nhà có một hàng rào thực vật biết quan sát. Hai người nên có dự tính trước.
Hiểu Vương dừng lại, suốt quãng đường ban nãy cũng không nói gì, bởi lẽ đang băn khoăn một điều, lúc này mới đem thắc mắc trong lòng ra hỏi. Anh hỏi Yến Thanh.
– Tiêu huynh đệ, tôi đang tự hỏi, không biết quỷ nữ kia muốn thu thập dương khí để làm gì?. Hơn nữa, bên cạnh cô ta còn có dã thú yểm trợ.
Không cần phải đánh giá, ba kẻ bọn họ đều tám, chín phần nhận định kẻ đứng sau vụ thảm sát đồng ông kia không ai khác ngoài ả quỷ nữ đang tìm kiếm. Nếu nói là con người thì lại khác. Huồng hồ còn nằm ngay gần sào huyệt của ả đến vậy. Tuyệt đối không thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Yến Thanh vừa đi vừa ngoảnh đầu lại mà trả lời.
– Đương nhiên là để bồi trợ tu vi, tu luyện thành đắc đạo. Âm hồn, ngạ quỷ, oán linh hay tà linh, đều muốn có thể tu luyện đạt được thành tựu. Âm dương tuy xung khắc, thế nhưng đối với âm hồn, dương khí giống như một loại khí dưỡng vượng tiễn, ấm áp, chứa đựng sinh lực bổ sung vào chân thể vốn khuyết dương của chúng. Hấp thụ được nó, âm hồn có thể mạnh hơn đó. Nói ra thì dài dòng lắm, anh cứ hiểu đại khái như vậy là được.
Yến Thanh khoát tay, hắn đi tới một mỏm đá lồi lên dưới đất mà ngồi xuống, chống tay xoa cằm, nheo mắt tính toán.
– Cũng gần đến sào huyệt của bọn chúng rồi. Chúng ta phải nguỵ trang tiếp cận thôi. Không nên để địch phát hiện ra từ vòng gửi xe, không thì còn đánh đấm gì nữa. Đây chính là đánh du kích đấy. Khi địch không phòng bị mà tấn công vào. Yếu tố bất ngờ là tối quan trọng.
Lê Vi nghe xong lại bụm miệng cười, cô đùa hắn.
– Anh làm như chúng ta đi đánh giặc cứu quốc không bằng?.
– Ồ, lại không à!. Tuy kém về tầm vĩ mô nhưng xét về giá trị nhân đạo thì quả thực chuyến đi này của chúng ta rất cao cả và ý nghĩa đấy chứ. Không phải là không thể so sánh với công cuộc cứu quốc!.
Hắn nhớn mắt cao giọng tại tại lý giải. Hai người kia lại chỉ im lặng. Hắn đành phất tay cho qua chuyện.
– Thôi, cũng sắp tới đích rồi. Các người tranh thủ nghỉ ngơi đi. À, trước tiên phải dùng Ẩn Khí Phù cái đã.
Đoạn, hắn lấy trong tay nải ra một bình xịt cỡ vừa, trông như mấy bình xịt người ta hay dùng để lau kính. Lê Vi nhìn tới thì tròn mắt, hỏi hắn.
– Ồ, thứ nước này chính là Ẩn Khí Phù hôm nọ anh dùng đấy à?. Có thể tạo ra nhiều như vậy ư?. Chắc tốn nhiều tiền lắm!.
Ánh mắt Lê Vi tò mò nhìn tới cái bình trong suốt trên tay Yến Thanh, làm cho hắn nhép miệng, hai mắt liếc ngang dọc muốn che đậy đi vẻ lưu manh của mình. Lần trước chỉ là hắn nói đùa, không ngờ tiểu ma nữ này lại coi đó là thật. Thứ phù này có gì mà tốn kém, bất quá là tốn pháp lực sên phép và sắc lệnh cho nó kia kìa. Hắn gãi gãi tai cười trừ.
– Ừ thì cũng tốn một chút, không đáng kể. Nào, hai người mau xịt lên. Mấy phút sau sẽ từ từ có tác dụng. Dùng nó chúng ta có thể vượt qua hàng giám thị mộc của bọn chúng mà không kinh động bên trong.
Nói xong đưa cho Hiểu Vương, anh đón lấy bình từ Yến Thanh, thật thà hỏi.
– Nước này dùng để nguỵ trang sao?. Vậy nó biến chúng ta thành cái gì?.
– Thành hư không.
– Cậu nghiêm túc đấy chứ?.
Anh nhếch khoé môi, cũng chỉ cho rằng hắn lại nói đùa. Thế nhưng Yến Thanh không cười nữa, hắn hất mắt nhìn cái bình xác nhận.
– Không đùa. Loại Sát phù ẩn thân này chính là để che đậy đi các nguồn khí chân thể. Làm cho kẻ khác không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng. Đối với âm hồn vốn không có thực thể cố định, nhập loại phù này vào sẽ trở nên vô hình vô ảnh, còn đối với tôi và anh, bất quá vẫn có thể nhìn thấy nhau, tuy nhiên cũng không có rõ ràng như bình thường đâu, cố gắng mà quan sát nhau nhé.
– Vậy lát nữa, làm sao để nhìn thấy Lê Vi?.
– Tôi có trù bị trước, yên tâm. Lê Vi, cô lại đây.
Lê Vi nghe hắn nói, lại gọi mình tới, không biết để làm gì, cô tròn mắt bước đến.
– Anh làm gì vậy?.
– Làm gì biết ngay bây giờ đây, cứ gì phải hỏi nhiều như vậy!.
Hắn nhớn mắt càu nhàu, đoạn lấy bút chu sa điểm một điểm lên giữa mi tâm của Lê Vi. Đoạn lầm rầm đọc một loại chú, chĩa ngón thực chỉ vào viên điểm mới vẽ, chỉ thấy “ chíu “ một tiếng rất nhỏ, luồng sáng mảnh dẻ xuất phát từ đầu tay hắn phóng tới thân thể Lê Vi chớp nhoáng lan khắp toàn thân cô rồi biến mất. Lê Vi không cảm thấy đau đớn mà ngược lại thấy bao bọc xung quanh mình một luồng khí ấm nóng, có phần áp chế, hốt hoảng hỏi.
– Anh làm gì vậy?.
– Haizz, không lẽ là hại cô?. Tôi vừa đánh dấu cô thôi, hơn nữa, tầng khí này cũng là lớp bảo bọc cho cô khi vào sào huyệt của quỷ nữ. Không phải siêu hạng nhưng cũng có thể xem như bảo vệ được một phần. Lát nữa, cho dù cô có ẩn thân thì tôi và Hiểu Vương đây cũng sẽ cảm nhận được sự tồn tại của cô. Chúng ta căn bản vẫn có thể cảm nhận sự tồn tại của nhau, đơn giản vì những phù và pháp chú này đều là từ pháp lực của tôi mà tạo ra, đương nhiên có cùng khởi nguyên và đặc tính.
– Hiểu rồi. Vậy để tôi dùng trước.
Hiểu Vương nhanh chóng xịt một lớp nước lên khắp thân thể mình rồi lại đưa cho Yến Thanh. Yến Thanh giúp Lê Vi xịt lên. Sau đó, tự hắn ta xịt cho mình. Đặng mấy phút sau, cả ba kẻ bọn họ đối với mắt thường hoàn toàn đã trở nên vô hình như không khí. Chỉ có bọn họ là cảm nhận được sự tồn tại của nhau mà thôi. Yến Thanh nói.
– Phải đi thôi, loại phù này chỉ có công hiệu nội trong một tuần nhang, đó là điểm yếu duy nhất của nó cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm được cách khắc phục. Cho nên trong hành sự có phần bị hạn chế.
Nói đoạn, cả ba lập tức rời chỗ. Một lát sau, Lê Vi quay đầu lại thông báo.
– Kia rồi!. Cẩn thận đấy.
Yến Thanh và Hiểu Vương rẽ nhánh lá cây nhìn tới, phía trước không xa hiện ra một ngôi nhà bằng gỗ vuông vắn ẩn mình trong đêm tối, kiến trúc khá phức tạp, bao gồm nhiều phòng nhỏ ghép lại. Hắn chau mày.
– Gọi là bản doanh cũng không quá!. Xem ra vòng ngoài không chỉ có mỗi hàng giám thị quỷ mộc thôi đâu.
Bọn họ nhìn tới, trung tâm giữa rừng cây là một khoảng đất trống, ở chính giữa là ngôi nhà bằng gỗ quái dị kia. Yến Thanh bước lên xem xét một lượt, hắn quay lại nghiêm nghị nói.
– Hai người có biết tại sao ngôi nhà này ở giữa rừng cây mà không một ai phát hiện ra không?.
– Đúng vậy, tôi cũng đang thắc mắc chuyện đó!.
Lê Vi nhanh chóng đáp. Nếu nói là khó tìm thì cũng không phải, ấy vậy mà ngôi nhà cổ quái này không biết đã yên vị giữa rừng cây này bao nhiêu lâu rồi vẫn không bị một ai phát giác. Yến Thanh nghiêm túc giải thích.
– Bởi vì nó nằm trên một trận đồ đặc biệt, toàn bộ khoảnh đất này, cũng là tâm của khu rừng, chính là một trận pháp. Chủ nhân ngôi nhà đã phong ấn toàn bộ khu vực này trên một pháp trận. Vì thế, người bình thường không thể nhìn ra. Chính là bị che mắt đấy!.
– Còn có năng lực như vậy nữa sao?.
Hiểu Vương khoanh tay ngạc nhiên. Nhìn tới ngôi nhà rõ ràng nằm đằng kia, không hiểu làm cách nào nó ẩn đi khỏi tầm nhìn của mắt người thường.
– Có chứ!. Đối với giới pháp sư, tu luyện pháp thuật như bọn tôi, thì kiến thức về nó rất rộng lớn, cũng giống như hiểu biết của chúng ta đối với vũ trụ này vậy, chỉ biết được một phần rất nhỏ. Thế nên, những kẻ tu luyện pháp thuật, luôn muốn khai phá, tìm kiếm được những loại năng lực nguyên thuỷ, cổ xưa và cao siêu để mà tranh đoạt sức mạnh. Chỉ tiếc rằng, đều là vọng tưởng cả thôi.
Tiêu Yến Thanh khoanh tay thâm trầm giải bày, trong thế giới pháp sư, không riêng gì đạo gia, đều tồn tại những kẻ lòng đầy tham vọng như vậy. Thậm chí dùng những pháp thuật chân chính vào mục đích tà đạo, cuối cùng cũng chuốc lấy thảm bại. Hắn khẽ thở dài rồi lại tiếp.
– Con người mới không thấy được ngôi nhà, còn âm giới hay như tôi và anh thì đều có khả năng. Do anh đã sử dụng Ngật phù thấu thị, còn tôi, không cần phải giải thích nhiều. Nãy tôi có tới đánh giá một chút, pháp trận phong ấn kia không mang tính sát thương đâu, nó thiên về thủ là chính, thế nên chúng ta có thể bước vào, hơn nữa đã dùng Ẩn Khí Phù rồi. Hành lí đều để lại chỗ này hết đi, Hiểu Vương.
Yến Thanh nói xong, hắn lấy trong tay nải ra những đồ môn khí cần thiết nhét vào túi áo ngực. Lại sờ tới kỷ vật sư bá trao cho hắn, hắn trầm ngâm một khắc, sau đó rất nhanh chóng xốc lại tinh thần.
– Đi thôi!.
Ba kẻ bọn họ lẳng lặng lần dò nhìn nóc ngôi nhà mà đi. Đèn pin cũng không thể bật lên. Cũng may Hiểu Vương đã được uống Ngật phù thấu thị, mới có thể phân định hình dạng sự vật trong đêm tối thế này. Anh bất giác trên trán rịn ra chút mồ hôi, trong lòng cảm thấy căng thẳng, trong đầu xoáy lên câu hỏi.
– Huyền Trúc đang ở trong ngôi nhà kia ư?.
Bọn họ tới trước cổng ngôi nhà, ban nãy đi vào pháp trận hoàn toàn bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì, càng làm Yến Thanh tăng thêm lòng tin vào nhận định ban đầu của mình. Lúc này cả ba chính là đứng trước hàng giám thị quỷ mộc kia. Lê Vi khẩn trương nói.
– Để tôi dùng mắt hồn xem xét trong nhà một phen.
Nói đoạn, điền lực vào mắt hồn quét tới. Mắt hồn Lê Vi xuyên qua nhiều phòng tối, lúc ấy cấp bách, cũng không có thời gian đánh giá xem trong những phòng ấy có gì. Trực tiếp quét tới gian phòng có Huyền Trúc, cũng là nơi đặt hắc thể bí ẩn không thể nhìn rõ kia.
– Thế nào, có thấy gì không?.
Yến Thanh bình tĩnh hỏi, Lê Vi lại chau mày đáp.
– Có Bảo Bình ở đó cùng với Huyền Trúc. Còn, nữ nhân kia tôi không thấy.
Lê Vi khó khăn lắc đầu, Bảo Bình xem ra còn ám ảnh tâm trí cô rất lớn. Phải đối mặt với ả ta là một áp lực không nhỏ đối với cô trong lúc này. Yến Thanh nhớn mày gật đầu.
– Ừm, cũng may ả ta có nhà, tôi đỡ mất công chờ đợi. Vào thôi!. Ấy!.
Yến Thanh ngẩng đầu lên, còn chưa kịp thả ra hết câu nói kia, không sai đã thấy bóng áo trắng cao lớn bên cạnh mình từ lúc nào đã nhảy qua hành rào quỷ mộc không cao lắm tiến vào sân nhà. Hắn thoáng giật mình định ngăn lại nhưng đã muộn, bèn nhăn mặt nói.
– Trần huynh à, anh cần gì gấp gáp như vậy. Lỡ như trong sân địch là còn có cạm bẫy, anh có phải là nguy rồi không.
Hiểu Vương xoay người lại, ái ngại nói.
– Xin lỗi, tôi… nóng lòng muốn gặp Trúc. Chỉ sợ nữ quỷ kia trong nhà đang khi dễ cô ấy…
Anh trầm mặc nói ra, nét mặt thoáng nhăn lại. Yến Thanh chỉ biết lắc đầu thở dài rồi cũng ẩn nhẫn bước vào, Lê Vi bên cạnh cũng lướt tới. Thế nhưng, hai kẻ bọn họ vừa chạm tới hàng quỷ mộc thì kì lạ thay bị bật ngược trở lại. Yến Thanh giật mình bị lùi lại mấy bước, hắn thoáng kinh ngạc, toàn bộ sắc khí trên mặt đều đen lại, cắn răng thầm than.
– Trò quỷ gì thế này??!.
Lê Vi cũng chung kết quả, đối với Yến Thanh là còn bị đẩy đi xa hơn mấy mét. Cô sửng sốt.
– Yến Thanh, đó là cái gì?.
Yến Thanh nhất thời chưa thể trả lời, hắn khẩn trương đảo mắt quan sát hàng rào kì quái. Bên trong sân, Hiểu Vương cũng đã nhìn thấy việc kì lạ, cứng mặt vội vã bước tới, vừa định nhảy qua hàng rào vừa cất tiếng hỏi han.
– Hai người không sao chứ?!.
Thế nhưng, khi mũi giày của Hiểu Vương vừa nâng lên, đột nhiên bị một lực vô hình dội tới khiến cho cả thân thủ đều bật ngã ra phía sau. Ba kẻ bọn họ giờ đây chính xác là đã bị chia cắt bởi hàng quỷ mộc kia rồi.