– Trong ngũ hành, Hoả khắc Kim. Thế nhưng, cũng còn tuỳ vào nạp âm của hai hành ấy cụ thể thế nào mới có thể phân tích và đánh giá đúng đắn được. Hành Kim có sáu nạp âm, trong đó Kiếm Phong Kim là hành Kim mạnh nhất, kim hội đế vượng, chính là thời điểm kim loại biến thành hảo khí, rất vững chắc, cứng cỏi, ít gì khắc lại được nó. Lại xét về hành Hoả, tương tự như vậy, cũng có sáu nạp âm, bao gồm: Lư Trung Hoả, Sơn Đầu Hoả, Tích Lịch Hoả, Sơn Hạ Hoả, Phú Đăng Hoả và Thiên Thượng Hoả. Trong sáu hành Hoả này, Tích Lịch Hoả, Phú Đăng Hoả, Sơn Hạ Hoả, Sơn Đầu Hoả và Thiên Thượng Hoả đều là những thứ Hoả không đủ mạnh để khắc chế được Kiếm Phong Kim, hoặc là bản chất của hành Hoả ấy vốn không có tương tác khắc chế với hành Kim này, ví dụ như Tích Lịch Hoả hay Thiên Thượng Hoả. Lại nói về hành Hoả thuần tuý mạnh nhất là Lư Trung Hoả. Đây là thứ lửa có thể thiêu cháy tất cả, đốt cháy tất cả thành tro bụi. Nhưng lửa cũng lại là yếu tố để tạo dựng và cải tạo vạn vật. Cho nên, Lư Trung Hoả ngược lại còn mang ý nghĩa là sự tạo dựng, sự tôi luyện. Có câu, “Lư Trung Hoả giả, thiên địa vi lô, âm dương vi thán, quang huy ưu vũ trụ, đào dã ưu càn khôn”. Lư Trung Hoả có tượng thiên địa là lò, âm dương là than, được hun đúc trong Càn Khôn. Chính vì có tính chất tạo dựng vạn vật như vậy, cho nên Lư Trung Hoả lại ưa gặp Kiếm Phong Kim, để rèn đúc lên những kim khí tốt. Lại nói, trong sáu Kim nạp âm, hai hành, Kiếm Phong Kim và Sa Trung Kim, nếu không có Lư Trung Hoả, sẽ không thành vật dụng. Thậm chí, chính nhờ sự tôi luyện trong lò lửa như vậy, mà chúng mới trở nên quá độ, đạt được đế vượng. Vậy nên, đừng nghĩ, cứ Hoả là sẽ khắc Kim. Trong trận đấu này, nếu tôi dùng Lư Trung Hoả khai trên Cung Mệnh Phù yểm vào người ông, cũng không phải là bất khả quan, thế nhưng mà, vì nó là lửa của vũ trụ, của vạn vật, cho nên sẽ tương tác với cả tên Kim sĩ kia, nó giúp ông bền bỉ hơn thì tên Kim sĩ cũng như vậy. Hơn nữa, giả sử lửa này nung chảy được y, thì đương nhiên cũng sẽ thiêu đốt cả linh thể đang bị phong ấn trong bộ thiết giáp. Ta không muốn như thế, cho nên mới dùng cách an toàn cho cả đôi bên. Chính là dụng ra Kim, để củng cố Kim thay cho Hoả.
– Ra là vậy. Ngũ hành cũng phải tuân theo sự tương tác và vận động của vũ trụ này. Thế ra, cậu là vì muốn nhắm tới linh hồn trú trong bộ thiết giáp kia?.
Phùng Hưng nãy giờ khoanh tay yên lặng nghe chủ công mình giải thích, bấy giờ mới từ tốn lên tiếng. Yến Thanh cười cười nói tiếp.
– Đúng vậy. Ngay từ khi một mình giao đấu với y, tôi đã có nhận định này rồi. Xem ra, tay Kim sĩ này cũng như ông, là một anh linh…
Hắn bước tới khom người nhặt cái mũ giáp nằm trỏng trơ nên nền đất, vừa ngắm nghía vừa đánh giá.
– …Có lẽ cũng bị mụ nữ nhân xảo quyệt kia khống chế, bắt nhốt trong bộ thiết giáp này để trấn giữ cửa Kim trong Ngũ Tử Đạo. Khi ông dùng Ngoạ Hổ Đao chém bay đầu Kim sĩ, cũng đúng lúc phá giải được trấn yểm đó, Kim sĩ đương nhiên chỉ còn là cái xác thiết giáp trống không.
– Vậy, còn anh linh kia thì…
Phùng Hơn nhớn mày đang định hỏi, chợt trong không trung nổi lên một giọng nói trầm trầm, vang vọng.
– Ta ở đây…
Phùng Hưng Lão chưa kịp nhìn ra, phía trước mặt hai bọn họ đã hiện lên một linh ảnh to lớn hội tụ lại. Toàn thân một màu lam tuyền dạ sắc, tại xuống trước mặt Tiêu Yến Thanh. Phùng Hưng nhớn mày cảm thán.
– Thì ra, các hạ chính là kẻ ngự trong bộ thiết giáp kia!.
Tiêu Yến Thanh như đã đoán được mọi chuyện, hắn bình thản chắp tay tại tại đi lại trước linh ảnh kia, miệng nói.
– Ông đã được phá giải trấn yểm, giờ thì trình bày đi.
Linh ảnh tại trước mặt hai kẻ bọn họ vẫn yên lặng nhìn qua hai bọn họ một lượt. Lúc này mới mở lời trầm lắng hỏi một câu lạ lụng.
– Ta không nhớ lắm tại sao lại xuất hiện ở nơi này… Chỉ mơ hồ lưu lại trong mục thức một biến cố…
– Như thế nào, ông cứ từ từ kể, bọn ta cũng muốn tìm hiểu về lai lịch của ông một chút.
Tiêu Yến Thanh nhanh chóng hỏi. Anh linh kia trầm ngâm hồi tưởng lại mà kể.
– Ta chỉ nhớ, khi có kết giới mở ra thông tới nhân giới, rõ ràng ở đó đang có một vị pháp sư muốn tìm Vệ Hộ Linh. Ta muốn tới tìm hiểu một chuyến, nếu hợp, sẽ tôn người đó làm Chủ công. Khi hiện thân của ta xuất hiện trong kết giới ấy, đột nhiên bị một pháp ấn mạnh mẽ nhốt lại. Còn bị nó trấn áp sức mạnh, sau đó anh linh cũng bị thu vào một bộ thiết giáp. Bộ thiết giáp ấy chứa một luồng tà thuật ám muội, anh linh của ta bị giam nhốt trong nó liền bị xâm lấn, trở nên cuồng tính, cũng mất dần kiểm soát và nhận thức. Thần trí của ta như chìm dần vào giấc ngủ, kì thực cũng không rõ đoạn sau của mình thế nào. Ban nãy nhờ thủ cấp của thiết giáp bị chặt hạ, anh linh ta mới bừng tỉnh, phong ấn cũng mất đi, liền thoát ra ngoài.
Tiêu Yến Thanh im lặng nghe anh linh kia thuật lại, hắn trong bụng thầm than, lại thắc mắc.
– Ông mà ngủ cái gì!. Hại bọn ta một phen khốn đốn đến đầu đến đuôi!. Mà, người phương nào nói năng nghe kì vậy….
Thế nhưng đấy là hắn nghĩ một mình thôi, hắn đằng hắng, ho khan vài cái rồi nói.
– E hèm. Vậy ra ông là bị người ta tập kích, lừa đến nhân giới rồi giam nhốt lại để hại người. Tạm thời bỏ qua chuyện này, vậy ông còn nhớ lai lịch của mình hay không?.
– Đương nhiên là có. Tuy nhiên, ta không phải người nước Nam…
Yến Thanh lúc này mới “ ồ “ lên một tiếng cảm thán, thảo nào hắn nghe giọng nói kì cục như vậy.
– Thảo nào, giọng nói ông có phần không rõ như người bản địa.
Phùng Hưng nãy giờ đứng sau, lúc này mới lên tiếng.
– Nhìn các hạ thân thủ phi thường, ban nãy giao đấu tuy có hơi phách lối, trịch thượng, thế nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Xin hỏi quý danh là gì?.
Vị anh linh nghe Phùng Hưng hỏi tới, dùng tôn sưng nghiêm túc, cũng thoải mái cười cười mà trả lời.
– Ta tên Đồ Thư.
Tiêu Yến Thanh nghe thấy một cái tên, hắn lầm rầm nơi cửa miệng.
– Đồ Thư…
Rồi chau mày suy nghĩ, mấy khắc sau, như tìm ra điều gì đó, hắn tròn mắt nói tới thân ảnh vị anh linh.
– Lẽ nào, nếu ta không nhầm, ông chính là lão tướng dưới trướng Tần Thuỷ Hoàng???.
Tiêu Yến Thanh tròn mắt hỏi tới, giọng điệu có chút khó tin. Thật ra đối với định đoán kia của mình cũng không dám chắc chắn lắm, chẳng qua cái tên Đồ Thư này hắn thấy quen quen một chút mà thôi. Theo như trí nhớ và hiểu biết của hắn, thì đây là tên một vị tướng dưới thời nhà Tần thuộc Trung Quốc. Một anh linh ngoại quốc hà cớ gì lại xuất hiện tại nơi này, cho nên hắn mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy. Vị anh linh nghe hắn nói, thì hơi gật gật đầu, hỏi ngược lại.
– Ngươi biết?. Đúng vậy, ta là mạc tướng thời Tần, huý Đồ Tuy, thường gọi Đồ Thư.
– Ồ!.
Tiêu Yến Thanh chắp tay sau lưng, đối với sự xác nhận kia thì càng tỏ ra sửng sốt hơn khi đoán định của mình lại chính xác như vậy. Hắn thoáng xoay đầu lại đánh mắt nhìn tới Phùng Hưng, ngụ ý xem biểu hiện của ông thế nào. Phùng Hưng thì còn thế nào nữa, lão vương này trước nay vẫn vậy, bình chân như vại, cũng chẳng có cái gì làm ông ta kinh động quá mức lên được. Phùng Hưng đối với chuyện này, cũng chỉ nhếch khoé môi cười nhẹ mà nói.
– Thì ra cũng là một võ tướng. Chỉ là khác giang san mà thôi…
Tiêu Yến Thanh xoay đầu nghe chút đánh giá của Vệ Hộ Linh, cũng phải cong môi cười, Phùng Hưng lão vốn lời lẽ thâm thuý, sâu xa, nguyên hai chữ “ giang san “ kia cũng đã ngầm chứa một bụng ý tứ trong nó rồi. Vị anh linh kia lại nói.
– Giang san gì chứ, đối với họ, ta vẫn chỉ là một bại tướng trong dòng lịch sử mà thôi…
Vị anh linh lắc lắc đầu cười lạnh, ẩn chứa nét buồn sau nụ cười cùng câu nói ấy. Tiêu Yến Thanh cũng gật gật đầu tỏ ra cảm thông. Bởi lẽ, đối với cái tên Đồ Thư này, hắn cũng có vài phần hiểu biết, thông tin cũng nắm được chút ít. Đồ Thư vốn là một vị tướng dưới thời Tần Thuỷ Hoàng, nắm đến chức Lâu thuyền tướng quân. Năm 218 TCN, Tần Thuỷ Hoàng lệnh cho Đồ Thư đem năm mươi vạn quân chinh phục Bách Việt. Năm 214 TCN, Đồ Thư trên đà thắng lợi cùng quân chinh phạt tiếp tục thúc quân về phía nam, đi theo sông Tả Giang và Kì Cùng tiến vào vùng đất của người Âu Việt. Lúc bấy giờ, Thục Phán vốn là thủ lĩnh của người Âu Việt, đã vạch ra kế sách chống lại đạo quân của Đồ Thư, cho người rút sâu vào rừng, cầm cự đánh giặc. Cứ như vậy, cuộc chiến chống Tần của người Việt diễn ra trong nhiều năm, theo lối đánh du kích, ròng rã trải qua một thập kỉ. Quân binh của Đồ Thư nhiều lần tấn công không hiệu quả, số lượng ngày một giảm sút, lương thực dần kiệt quệ, còn bị mẫu quốc cắt viện trợ, tuyệt đường ứng cứu. Cuối cùng, Đồ Thư bại trận trong một lần giao chiến, bỏ mạng tại xứ người. Đồ Thư bị giết, quân Tần thây phơi máu chảy vài mươi vạn. Có lẽ bởi vậy, cho nên anh linh của ông ta mới có thể xuất hiện tại đây. Tiêu Yến Thanh đành nói.
– Sao ông không trở về cố quốc?.
Vị anh linh trầm ngâm giải thích.
– Ta còn có thể trở về đó nữa hay sao?. Người đương thời chỉ xem ta như một bại tướng, công lao, công trạng hiển hách cũng không có, đế vương bất sủng, lịch sử không ca tụng. Lại vong mạng tại Bách Việt, cho nên linh hồn cũng cứ quanh quẩn tại nơi đây. Dù gì, ta cũng gắn bó nơi xứ người này mười năm, mẫu quốc đã sớm đoạn tuyệt, vậy ta hà cớ gì còn lưu luyến chốn ấy?.
Tiêu Yến Thanh nghe có lý, lại gật gật đầu. Hắn nhân tiện bèn nghị luận về sự kiện lịch sử này, cũng là muốn an ủi vị anh linh kia một chút.
– Thực ra, cái thất bại này của ông cũng không hẳn là do ông, mà phải trách mẫu quốc của ông đó. Mang tiếng cầm năm mươi vạn quân đi chinh phạt phương nam, nhưng thực chất đâu phải quân tinh nhuệ, là binh lính thực thụ, thực chất chỉ là đám người tù binh đói khổ mà Tần Đế nhà ông đem bổ sung vào cho đủ quân số mà thôi. Đúng là có tiếng mà không có miếng. Cái này không trách ông, không trách ông được!.
Tiêu Yến Thanh liến thoắng, xua xua tay cảm thán. Đồ Thư cũng gật gật đầu trầm buồn xác thực.
– Đúng là vậy. Nguyên do cũng bởi vì, mẫu quốc ta lúc đó đang tập trung dựng Vạn Lý Trường Thành, cái trường thành đó đã ngốn vô số kể sức người sức của, trong khi phương bắc lại đụng hoạ binh đao với nhà Hồ, thế cho nên, đạo quân đem xuống chinh phạt phương Nam của ta mới thiếu xót. Nhưng thực ra, ta cũng biết, là do Tần Đế không tin tưởng ở ta, ta cũng chỉ là một viên võ tướng hiệu uý nhỏ nhoi mà thôi, làm sao người có thể giao năm mươi vạn quân tinh nhuệ cho ta nắm được chứ?.
Đồ Thư nói xong, khẽ thở dài. Phùng Hưng cười hắt ra, nhếch khoé môi phản bác.
– Cái gì tin tưởng với không tin tưởng!. Chẳng qua là do bản chất y quá đa nghi mà thôi. Dụng tướng, không có chuyện thử hay không thử, đã không tin, tốt nhất nên dẹp đi!.
Phùng Hưng phất tay bất bình, dù gì ông cũng là một lão vương, chuyện nhà binh, chiến sự cũng hiểu rõ không ít. Tiêu Yến Thanh mới lên tiếng.
– Thôi vậy, chuyện dẫu sao cũng chỉ còn là dấu vết lịch sử. Ông xem ra cũng có phần khiêm tốn, chẳng hiểu vì sao ban nãy giao đấu lại hoá phách lối, ngạo manh đến thế, có lẽ là do bị tà khí thâm nhập. Nhìn thân ảnh huy hoàng lúc sinh thời này của ông, hẳn cũng không tồi đâu!.
Hắn vừa nói vừa giơ ngón cái lên, Đồ Thư bình hoà đáp.
– Ta quả thực không nhớ mình đã làm gì. Còn sinh thời, ta tuy tướng võ, nhưng cũng biết phép tắc trên dưới, nhún nhường, khiêm tốn. Chính vì có tài dụng binh khí mới lọt vào mắt thừa tướng, từ đó được đề đạt lên trên.
– À à, nhắc tới vụ này…
Tiêu Yến Thanh hắng giọng, loay hoay nhìn tới hai món bảo khí dắt bên mình là Uyển Kiếm và Thiết Tiên. Đồ Thư nhìn tới một chút, cũng chẳng biểu ý gì, lại hỏi.
– Sao vậy?.
Tiêu Yến Thanh trợn mắt, ngạc nhiên đáp.
– Chúng không phải là bảo khí của ông sao?.
– Không phải. Ta sống ở thời lâu như vậy, dẫu có bảo khí đem theo bên mình, cũng đã sớm thất lạc mất rồi, khó có thể ở tại đây được. Hơn nữa, bảo khí khi sống của ta là một cây thương. Nhìn hai món kia, có vẻ không phải đồ kim khí thời nhà Tần chúng ta, mặc dù, chất lượng cũng thuộc hàng cực phẩm. Có lẽ chúng có niên đại thấp hơn.
– Ta cũng nghĩ vậy, nếu là đồ thời Tần, thì có mà là hàng siêu cổ rồi, bán chác thì giàu to. Bởi nhà Tần vốn nổi tiếng với trình độ luyện kim khí đến độ chuẩn mực. Mụ nữ nhân kia dẫu không tham tiền thì cũng không thể trưng một món đồ cổ của quốc gia khác ra đây tuỳ tiện như vậy được. Vậy thì ta không cần khách sáo rồi. Hì hì.
Hắn cười tà, híp cả mắt, lại dắt hai món bảo khí vào lại thắt lưng. Xong rồi phủi phủi tay nói.
– Đồ lão tướng, thực ra việc ông bị dụ yểm trong cỗ thiết giáp kia không phải vô duyên vô cớ. Ông thấy nơi này không?. Vị chủ nhân của ngôi nhà này, cũng là một nữ nhân tà ác, chính bà ta là kẻ đã bắt anh linh ông lại đó. Nhằm phục vụ cho mục đích cá nhân xấu xa, bất chính của mụ. Nhờ vị lão tướng kia giải được phong ấn, mà ông mới ra ngoài được. Giờ thì ông được tự do rồi, cũng đừng tự trách mình chuyện cũ nữa, nó đã là chuyện của mấy ngàn năm về trước rồi, dẫu cho là một bại tướng, cũng đã vì giang sơn xã tắc mà bỏ mạng, hà cớ gì lại cho đó là sỉ nhục? Ở đây chúng ta không làm thế!. Cho nên, hãy thoải mái đi, trở về cố quốc của ông và bình thản ngự toạ.
Nói đoạn, hắn chắp tay hơi cúi đầu thay cho lời từ biệt, tỏ sự tôn trọng với một con người sống trước hắn cả mấy ngàn năm. Cho dù không phải một lão tướng thì một đại đại lão tử như thế, cũng rất đáng kính lễ. Hắn xoay người định cùng Phùng Hưng rời đi tìm cửa ra, thì Đồ Thư lên tiếng chặn lại.
– Khoan đã, ngươi vội đi đâu vậy?. Ngươi nói nơi đây chính là nhà của kẻ đã giam nhốt ta?. Vậy ắt hẳn mụ cũng đang ở đây. Ta muốn tìm mụ hỏi cho ra nhẽ!.
Tiêu Yến Thanh trân mắt xoay người lại. Hắn đằng hắng.
– Kì thực chúng ta cũng đang đi tìm mụ đây. Bọn ta cũng có chuyện cần tính sổ với mụ!.
– Vậy xem như là có duyên, tiểu thiếu niên tử, chi bằng ngươi thu nhận ta làm Vệ Hộ Linh của ngươi. Từ nay về sau, Đồ Thư này, tuy khác quốc tịch, dòng máu, cũng không nề hà sống chết, quyết bảo vệ ngươi tới cùng. Cùng ngươi tìm mụ nữ nhân kia tính sổ!.
Đồ Thư nói chắc nịch, cũng chắp hai tay trước ngực nghiêm túc. Tiêu Yến Thanh trợn mắt, đối với việc này hắn quả thực không hề nghĩ tới, rằng mình lại có lúc tuỳ tiện mà thu nạp thêm một Vệ Hộ Linh nữa, nhất thời cũng chưa biết trả lời thế nào. Phùng Hưng ở phía sau khoanh tay lại cười cười thoải mái mà nói.
– Kìa tiểu chủ công, càng nhiều vệ sĩ càng vui mà. Cậu không phải là câu nệ nước này nước kia đấy chứ?.
– Ông nói gì vậy?. Đây là lúc đùa được sao?. Ta không phải là câu nệ, thế nhưng nó không có đúng quy cách. Dẫu sao việc tìm kiếm, kết nối giữa Triệu Linh Nhân và Vệ Hộ Linh cũng cần phải có trình tự mà.
Hắn khoanh tay nhăn trán phân trần, giọng điệu có chút khó xử. Đồ Thư lại lên tiếng thuyết phục.
– Tiểu niên tử, tuy lần này chúng ta xác lập kết nối không có theo trình tự, thế nhưng những thủ tục bắt buộc thì vẫn sẽ được thực hiện, ngươi lo cái gì chứ. Lão tướng ta đã lạc lõng mấy nghìn năm, quả thực chỉ muốn tìm được một vị chủ công xứng đáng.
– Lão yên tâm, vị tiểu chủ công này không có đa nghi như lão Đế vương kia của lão đâu. Hà hà.
Phùng Hưng vẫn không thôi trêu đùa Tiêu Yến Thanh. Yến Thanh hết nhìn Vệ Hộ Linh của mình lại chau mày nhìn tới vị anh linh kia. Cuối cùng hắn đành nói.
– Đồ lão tướng, Yến Thanh ta chưa có nghĩ tới việc tìm thêm Vệ Hộ Linh, tuy nhiên ông ta đã có ý, ta cũng không tiện cự tuyệt. Hơn nữa, cũng rất muốn ông góp sức giúp đỡ đánh bại mụ nữ nhân trong ngôi nhà này. Thế cho nên, chúng ta xác lập giao kết!.
Đồ Thư yên lặng nghe vị thiến niên tử trình bày, cuối cùng cũng nở nụ cười mãn nguyện, lập tức gật đầu. Hai kẻ bọn họ nhanh chóng tiến hành thủ tục xác lập kết giao, thu nhận Vệ Hộ Linh và chấp nhận Triệu Linh Nhân ngay trong Kim đạo vừa nổ ra oanh tạc, đả chiến giữa đôi bên.