– Như thế nào?.
– Thế này, ta giúp ông gia tăng tương tác giữa hồn khí và bản thể, y là kim đúng không, vậy chúng ta dùng kim mà đánh lại y một trận!.
– Nghe cũng thú vị đấy!. Ta không vấn đề gì, cậu có gì cứ hành sự tuỳ ý đi!.
– Được!. Khi phù có tác dụng, ông sẽ cảm nhận được cung mệnh áp trên thân thể cũng như Ngoạ Hổ Đao kia, cứ dùng nó mà đánh thôi. Còn lại, tuỳ cơ ứng biến vậy.
– Đã hiểu!.
Phùng Hưng ngắn gọn đáp. Tiêu Yến Thanh ở đằng sau lưng Phùng Hưng, không chậm trễ ngay lập tức hành động. Hắn lôi trong túi áo ra một lá phù, nhanh chóng tuần tự các bước: hoạ chú, điểm máu triện ấn, đoạn, bắt ấn niệm chú, sắc lệnh vào tấm phù ấy. Xong xuôi, hắn phất lá phù bay tới linh ảnh của Phùng Hưng, lá phù phấp phới liền dính vào giữa vai ông. Yến Thanh lại nặn quyết chú, dùng pháp lực phóng tới, chỉ thấy lá phù liền phát sáng, nhấp nhoáng một quầng khí hoàng phát rực rỡ như ánh vàng. Tiêu Yến Thanh rút tay đồng thời hô lên.
– Kiếm Phong Kim Nạp Âm, Kim Cung Mệnh, hồi phù!. Triệu!.
Sau khi Tiêu Yến Thanh thu tay trở về, lá Cung Mệnh Phù dính trên lưng Phùng Hưng cũng đồng thời phát điển quang, đem quầng hoàng quang mạnh mẽ ấy bao phủ khắp cơ thể ông, truyền sang cả thanh Ngoạ Hổ Đao đang cầm trên tay. Phùng Hưng uy lãnh đứng đó, chỉ thấy người ông đột nhiên toả sáng, phát ra nộ khí ngút trời. Kim sĩ thu kiếm chờ đợi, y cười khà khà.
– Lại trò gì nữa đây. Tên nhãi nhà ngươi tuy thế cũng lắm trò lắm. Không sao, bản vương không vội… Hà hà.
– Cứ cười đi, tuy nhiên, tôn trọng hàm răng của nhà ngươi đấy!.
Tiêu Yến Thanh gằm mặt chỉnh y, vừa nói hắn vừa giương cây Tiên lên chỉ vào mặt Kim sĩ. Phùng Hưng nhếch môi hỏi.
– Cậu thấy gã có răng phỏng?.
– Đủ rồi!. Các ngươi hỗn láo quá rồi đấy!. Tới đi!.
Kim sĩ thu lại nụ cười, y gầm lên cắt ngang. Yến Thanh cười khẩy quệt mũi, hắn hất hàm đáp.
– Nhà ngươi mới nói không vội mà!. Cứ bình tĩnh!.
Hắn liếc mắt tới Phùng Hưng, hỏi.
– Ông cảm thấy thế nào?.
– Ta thấy luồng khí này rất áp bức, cơ thể nóng lên rồi. Hơn nữa…
“Vù”.
Phùng Hưng giương cây đao lên múa một đường. Ngoạ Hổ Đao có quầng khí lạ quần tụ, như được bồi trợ thêm kim tính, trở nên uy lực bội phần. Đường đao vừa múa ra, tạo thành một kim đạo đẹp mắt. Cả hai đều thoáng nghe thấy tiếng hổ gầm trầm bổng dội tới trong căn phòng. Tiêu Yến Thanh gấp gáp giải thích.
– Kim khí từ Kim cung mệnh ta yểm trên người ông, đã đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong Ngoạ Hổ Đao, cũng chính là hồn khí của nó. Còn ông, trấn giữ kim mệnh, sẽ gia tăng được tương tác với hồn khí của thanh đao, từ đó sở hữu luôn nội tại của nó. Lại nói, xét về hành Kim, vốn có sáu nạp âm, phân thành: Hải Trung Kim, Kiếm Phong Kim, Bạch Lạp Kim, Sa Trung Kim, Kim Bạc Kim và Thoa Xuyến Kim. Trong đó, Kiếm Phong Kim là hành Kim mạnh nhất, toạ chính vị của Kim. Gọi là vị trí của Lâm Quan và Đế Vượng, bởi vậy mới được ví như mũi nhọn của lưỡi gươm. Xét trong thực tế, dẫu cho bất kì loại kim khí nào thì tinh hoa cũng đều hội tụ ở đầu mũi và phần lưỡi cả. Kim đã sinh vượng thì thành cương, chính là thép tốt, cương thì đỉnh nhất lại là ở kiếm phong. Chung quy lại, hành Kim ở Kiếm Phong Kim, không chỉ thể hiện được bản chất đặc trưng của Kim, còn là đế vượng của nó, mà thanh kiếm chính là đại diện bậc nhất trong số đó. Vì những mối tương đồng như vậy, ta mới chọn Kiếm Phong Kim để khai trên Cung Mệnh Phù, giúp ông cùng Ngoạ Hổ Đao đánh bại tên thiết giáp đầu sắt kia.
– Hiểu rồi!. Thảo nào lão vương thấy Ngoạ Hổ Đao có chút khác thường.
– Dĩ nhiên rồi. Hổ phách tỉnh giấc rồi, ông tuỳ cơ mà dụng!.
Tiêu Yến Thanh cười cười giải thích. Phùng Hưng cầm chắc thanh đao, gằn giọng nói tới Kim sĩ.
– Tới lúc rồi!. Để Ngoạ Hổ Đao của ta gặm nát thanh kiếm tàu của nhà ngươi thành sắt vụn!.
– Xàm ngôn!. Hà hà!. Tới đi!.
Kim sĩ nghênh nghênh đầu tự đắc, xoay lưỡi kiếm sẵn sàng nghênh chiến. Hai bóng người to lớn lại uỳnh uỳnh lao vào nhau. Tiêu Yến Thanh lui vào một chỗ, nghiêm túc phân tích tình hình. Hắn lẩm bẩm.
– Hy vọng là mình dụng đúng cách…
Ở giữa sàn đấu rộng rãi, Kim sĩ đã bắt đầu múa kiếm chủ động tấn công. Vẫn là những đường kiếm linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện. Lại nhờ sức dẻo dai vốn có cùng với Bạch Lân Giáp tương trợ, nó thành công tránh được những nhát chém đầy cuồng lực từ Ngoạ Hổ Đao. Ngược lại, Phùng Hưng cũng không chịu thua, đem đao oanh tạc Uyển Kiếm lẫn Bạch Lân Giáp, tuy nhiên, vẫn chưa tìm ra điểm yếu trên những món bảo khí của đối thủ. Phùng Hưng có chút nóng giận, gằn giọng nói.
– Khá khen cho Bạch Lân Giáp của ngươi, cũng là một bảo khí đáng giá, tuy nhiên, vận trên người ngươi bản vương thấy khó coi vô cùng. Ta đành phải dùng vuốt hổ gỡ từng cái vảy trên người ngươi ra vậy. Hổ Trảo Tróc Long Lân!!!.
Phùng Hưng nói xong, liền vận nộ lực dồn vào hai tay, vung Ngoạ Hổ Đao xoay một vòng tròn. Thanh đại đao vẽ thành một kim đạo hoàng phát trong không khí, lại có tiếng hổ gầm lên vang dội, dũng mãnh. Phùng Hưng vận ra đao thức kì lạ, tay cầm cán đao xoay chuyển linh hoạt mà múa đảo, không ngừng vẽ ra trong không trung những kim đạo tựa hồ như móng vuốt của hổ vương. Tiêu Yến Thanh mím môi quan sát một màn ấy, trong mắt hắn thoáng nhìn thấy ảo ảnh của thanh đao vụt hoá ra làm ba, đáy mắt cũng in bóng những đường kim đạo hiện lên như vuốt hổ, đến độ cũng phải thốt lên.
– Ảo diệu!.
Trên sàn đấu, Phùng Hưng vẫn không ngừng múa chiêu thức, đồng thời di chuyển thân thủ nhằm hướng Kim sĩ phóng tới. Lưỡi đao quay liên hồi xé gió tạo thành những tiếng “ vút”, “vút” dồn dập. Những đường kim đạo hoàng phát cũng ngày một nhiều lên. Hướng đối diện, Kim sĩ đã nhanh chóng thu về thế thủ, giương mũi kiếm chuẩn bị đối phó. Ngay khi chạm mặt Kim sĩ, Phùng Hưng gầm lên, đột ngột tung cước nhảy bật lên cao, giáng đao đánh xuống, đem theo toàn bộ Hổ Trảo Kim Quang phóng về phía đối thủ. Chỉ nghe giữa sàn đấu ngoài những tiếng uỳnh uỳnh còn có những tiếng rít chói tai hiện lên. Tiêu Yến Thanh trân mắt nhìn tới, khi cả thân thể Phùng Hưng nhảy lên cao, quầng kiếm phong kim cung mệnh yểm quanh người ông như tụ hội về mũi thanh Ngoạ Hổ Đao, ngay tức khắc từ thân đao hình thành một khí ảnh như bóng một con hổ đang ngạo nghễ gầm lên, thu mình phóng ra ngoài. Hắn lại lẩm bẩm.
– Hồn đao thức tỉnh rồi!. Hay lắm.
“Uỳnh”.
Sàn đấu hình tròn thoáng chốc rung chuyển vì nộ lực kinh thiên. Hổ Trảo Kim Quang sáng chói phóng xuống bao trùm lên người tên Kim sĩ, ngay lập tức công phá, uỳnh uỳnh dữ dội. Lần này, Kim sĩ có dụng ra mười thanh Uyển Kiếm, có lẽ cũng khó mà chống đỡ lại ngàn vạn đạo hổ trảo giáng xuống như mưa tên vũ bão. Phùng Hưng đáp xuống mặt đất, khi ông ngẩng đầu lên, lấp loáng trong đáy mắt là thứ ánh sáng hoàng phát như vàng. So với hốc mắt không tròng luôn phả ra sát khí bàng bạc của Kim sĩ, còn lãnh áp hơn vài phần. Lúc này Tiêu Yến Thanh mới nhìn rõ được bộ dạng của y sau khi luồng Hổ Trảo Kim Quang tan biến hết. Kim sĩ trong tư thế một chân khuỵ, một chân chống, một tay cầm Uyển Kiếm chống mũi kiếm xuống đất. Trên người y, lớp Bạch Lân Giáp tơi tả, từng lá, từng lá Kim Diệp đang rụng xuống. Số còn lại dính trên người y nham nhở hệt như lớp vảy cá bị người ta cạo lên không thương tiếc. Phùng Hưng thu lại đại đao, gườm mắt bình phẩm.
– Đây mà là giáp rồng sao?. Gọi thế có vẻ hơi quá!. Ta thấy nó là vảy cá thì đúng hơn!. Hừ!.
Kim sĩ thân thủ bất động, có lẽ y vẫn còn chưa hết trấn động khi chịu một chiêu từ Hổ Trảo Tróc Long Lân của Phùng Hưng vừa rồi. Trên thân Uyển Kiếm, lớp Bạch Lân Giáp cũng đã không cầm cự nổi, kiếm thân một màu đen tuyền vì thế không còn gì chống đỡ, liền bị Hổ Trảo Kim Quang oanh tạc ngang dọc. Lúc này hằn lên một vài vết xước rất rõ ràng. Yến Thanh đánh giá trong bụng.
– Uy lực của Hổ Trảo Kim Quang lớn như vậy, thanh kiếm kia mảnh dẻ là thế mà cũng chỉ bị vài vết xước, cũng không tầm thường chút nào. Quả không hổ danh là bảo kiếm.
Đoạn, hắn lại quay sang tranh thủ nói với Phùng Hưng.
– Nhờ đòn Hổ Trảo Tróc Long Lân của ông mà ta mới nhìn ra điểm yểu của Bạch Lân Giáp, nó chuyên để trị những luồng ngoại lực tác động trực tiếp tới bản thể được nó bảo vệ. Còn lại, thì không. Hổ Trảo Kim Quang vốn không phải là nguồn lực trực tiếp gây ra từ va chạm binh khí hay bản thể khác tới bản thể được nó bảo vệ, mà chỉ là một nguồn Kim Khí đơn thuần, thế nên Bạch Lân Giáp đương nhiên không thể phát huy được thế mạnh của nó. Đen đủi thay, còn bị công phá toàn bộ.
– Ta đã nói rồi, phàm là đấu, dẫu cho có ưu điểm siêu việt đến đâu, cũng đều tồn tại nhược điểm. Cái quan trọng là có tìm ra nhược điểm ấy của đối phương hay không mà thôi!. Lão Vương đã kinh qua cả ngàn trận đánh, lẽ nào đạo lý ấy lại không hiểu.
Yến Thanh nhếch môi cười tán thưởng Vệ hộ linh, rồi nói.
– Lão Vương, Kim sĩ đang thất thủ, ông nhân cơ hội này end game luôn đi!. Thời gian tốn tại cửa này ắt hẳn không ít rồi, ta còn việc phải làm!.
– Được!.
Phùng Hưng gật đầu quả quyết, ánh mắt hãy còn hoàng quang đọng lại bắt đầu liếc nhìn về phía Kim sĩ. Về phần Kim sĩ, sau khi trúng một chiêu Hổ Trảo, vì Bạch Lân Giáp không chống đỡ được uy lực từ đòn đánh đó, y liền bị đả thương nghiêm trọng. Lúc này mới chống chân đứng dậy, trên thân mình, từng mảnh Kim Diệp lại lã chã rơi khỏi người. Kim sĩ vẫn cứng giọng, y âm trầm nói.
– Khá lắm. Còn chiêu gì nữa cứ tung hết ra đây, để xem các ngươi có giết nổi bản vương hay không.
– Còn bạo miệng, nhà ngươi cũng phách lối lắm!
Phùng Hưng trừng mắt, trỏ tay trấn chỉnh. Lại trưng ra thân thủ tấn công, chuẩn bị lao tới.
– Ta không dư dả thì giờ ở đây dây dưa với nhà ngươi, lão vương sẽ không khoan nhượng đâu!.
– Ha ha ha…
Kim sĩ ngửa cổ cười rống. Phùng Hưng không đợi y cười hết đã tung mình nhảy vào, vung đao lên. Kim sĩ dùng Uyển Kiếm chống đỡ, đường kiếm vẫn còn khá nhanh nhẹn. Hai bên trao đổi qua lại một vài chiêu thức, có thể thấy, cú Hổ Trảo ban nãy từ Ngoạ Hổ Đao đã tước đi sức lực của Kim sĩ không ít. Phùng Hưng cũng rất lão luyện, tuy dụng cây đao phải gọi là trọng thiết, thế nhưng vẫn vô cùng linh hoạt, tựa nhẹ như gió. Âu cũng nhờ vào mấy phần Kim Cung Mệnh được yểm trên người kia.
– Hổ Vương Đoạt Thủ!!!.
Phùng Hưng gầm lên, một cánh tay vươn cao, bàn tay năm ngón choãi ra cứng rắn như vuốt hổ nhằm đầu Kim sĩ đánh tới. Tay còn lại giữ thanh đao cũng không thừa, ngay lập tức vung lên định chém vào bả vai y. Kim sĩ giương kiếm lên chặn, nhưng mé đầu bị Phùng Hưng đánh một chưởng, liền lảo đảo nghiêng đi lùi lại mấy nhịp. Chớp lấy cơ hội, Phùng Hưng xoay thân mình tung cước đá văng thanh kiếm khỏi tay Kim sĩ. Lại thuận đà chém tới, lưỡi đao xoay mấy vòng, càng gia tăng thêm cuồng lực, đồng thời hiện lên một ảo ảnh hổ vương hoàng phát bay xung quanh thân mình Phùng Hưng. Hai mắt ông phả ra tia hoàng quang lạ lẫm, giương đao lên uy vang hô lớn.
– Mãnh Hổ Phi Vân!!!.
“Choang”.
Đứng ở một góc quan sát, Tiêu Yến Thanh thoáng kinh động, trân mắt nhìn một màn đao thức áp đảo mà Vệ hộ linh của hắn mới thi triển ra.
“Rầm”.
Hắn chỉ thấy thanh đao từ trên cao phóng xuống, một nhát, chém bay đầu Kim sĩ nhẹ như không. Thủ cấp của Kim sĩ văng ra một đoạn, rơi xuống sàn đấu đánh “ rầm “ một tiếng khô khốc. Hốc mắt luôn phả ra ánh bạc loang loáng của y đã tắt lịm. Cũng chỉ còn trơ lại một cái mũ giáp trống không. Sau đó, cả thân thể đồ sộ bất động của y, từ từ tiêu lực mà đổ rầm về phía trước. Thanh Uyển Kiếm lúc này đang cắm trên một mặt tường. Phùng Hưng thu lại cước bộ, lạnh lùng nhìn một cỗ thiết giáp lạnh lẽo nằm trên mặt đất kia như đống sắt vụn, cũng không có hứng thú nhìn ngắm, bèn đi lại rút thanh kiếm ra, xem xét một chút.
– Cũng không hề hấn gì mấy, chủ công, cầm lấy đi, xem như chiến lợi phẩm!.
Nói xong, bèn quăng thanh kiếm về phía Tiêu Yến Thanh. Yến Thanh đành bắt lấy, hắn nhăn mặt ca thán.
– Bố này trông thế mà nặng ngang Thiết Tiên!. Lão Vương, ông có cần mạnh bạo như vậy không?. Làm tên Kim sĩ chết không kịp ngáp thế kia…
Hắn hất hàm về cái xác Kim sĩ, khoé môi vừa nói còn hơi giật giật. Chính hắn cũng không ngờ hổ vương phách ngự trong Ngoạ Hổ Đao thức tỉnh lại mạnh tới như vậy. Hồn khí tác động lên Phùng Hưng, làm cho vị dũng tướng này vốn đã uy phong lại càng ngấm thêm uy lực bội phần. Một chiêu chí mạng liền kết thúc được đối thủ.
– Chẳng qua, y ỷ vào bản thân có nhiều món bảo khí mà bất cẩn. Thất bại này của y, là do ngu ngốc chuốc lấy mà thôi. Dẫu có ngàn món binh đao hỗ trợ, vẫn nên dựa vào chính mình là hơn. Với lại, hổ xưa nay trong giao chiến, hoàn toàn đơn thương độc mã. Nếu cho mãnh sư đấu hổ, một chọi một, cậu nghĩ con nào sẽ thắng?.
Yến Thanh khoanh tay híp mắt suy đoán rồi nói.
– Ta đoán hổ. Sư tử luôn sống theo bầy đàn, còn hổ thì luôn đơn độc. Dĩ ngẫu sự dũng mãnh và thiện chiến cũng như kỹ năng của nó sẽ vượt trội hơn sư tử, vốn dựa vào sức mạnh tập thể là chủ yếu. Tóm lại, hổ của ông là nhất!.
Nói rồi, hắn giương ngón cái lên, tấm tắc khen ngợi.
Phùng Hưng trầm hoà không biểu lộ gì mấy, tất cả suy nghĩ của ông, đều thâm thuý, thể hiện sự từng trải dày dặn của một vị đại vương uy danh lừng lẫy một thời. Tiêu Yến Thanh loay hoay tìm cách cất bảo kiếm cùng Thiết Tiên vào bên mình. Bỗng Phùng Hưng lại hỏi.
– Ta có điều này còn thắc mắc…
– Ồ!. Ông cứ nói đi.
– Ừm!. Theo như cậu nói, tay Kim sĩ trấn cửa bản mệnh, nghĩa là hành Kim, vậy tại sao cậu không dùng Hoả để đối phó?.
Yến Thanh dắt đồ xong xuôi, hắn nghe câu hỏi của Lão Đại Vương thì cười cười, bấy giờ mới rảnh tay mà giải thích.
– À!. Dĩ nhiên tôi không dùng Hoả cũng là có nguyên cớ!.