-“Nga a a a a”
-“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
-“Nga a a a! Nga a a a …đúng rồi Tiểu Lục, hộp gỗ đâu?”
-“Hộp gỗ cái gì?”
-“Chính là buổi tối ngày nào đó, Hiên Viên Triệt tặng cho ta a!”
-“Tam vương gia…tặng….hộp gỗ…” Chỉ thấy Tiểu Lục tại hộp trang sức sờ soạng –“Có phải là cái này?”
Ta không nói gì, lấy hộp gỗ mở ra, sách sách sách! Tiểu tử kia cũng rất có ý tứ a! Trong hòm chính là khế ước thư hoa lệ tràn ngập phong cách của Hiên Viên Triệt. Nhàn Khách điếm! Nhàn Khách điếm có tấm biển làm bằng vàng tựa khách sạn năm sao kia, cư nhiên là lễ vật tân hôn của ta, Hiên Viên Triệt này thật đúng là hào phóng a. Nga a a a,Ta bỗng nhiên thành tiểu phú bà! Nga a a a, vì sao ta lại có tiềm chất không mất sức mà lại có thu vào a? nga a a a!
Người nào đó tiến môn liền thấy nữ nhân của chính mình đối với lễ vật cuồng tiếu, đôi mắt linh động cười đến thành trăng khuyết.
-“Xem ra ái phi của bôn vương tâm tình thập phần vui vẻ”
Hiên Viên Ảnh khi nào thì vào phòng, ta như thế nào không biết vậy?
-“Thế nào, vừa lòng sao?”
-“Vừa lòng, vừa lòng, Thật muốn kết hôn thêm mấy lần nha!”
Gặp nam nhân nào đó sắc mặt khó xem, ta vội vàng che miệng.
-“Nàng nói cái gì?” đáng tiếc ta chậm một bước.
-“A a a a! Cho dù ta có kết hôn một trăm lần, Ảnh cũng là chú rể duy nhất a!” Ta cười vẻ mặt siểm nịnh.
-“Nàng rõ ràng liền được” Hiên Viên Ảnh dùng giọng điệu tràn ngập nhu tình bá đạo nói. Để làm chi đột nhiên ôn nhu như vậy, người ta thực không thói quen a.
-“Một ngày không thấy, như cách ba thu!” Không đầu không đuôi nói ra một câu.
-“Ân!” để làm chi nhìn người ta như vậy.
-“ Đêm đã khuya, nến đỏ cũng mau tắt”
-“Ân?” Ân xong ta thấy trên trán nam nhân nào đó đã ẩn ẩn có gân xanh nổi lên. Hắn rốt cuộc khí cái gì a?
-“Nữ nhân, ngươi là giả ngốc sao? Như vậy để vi phu nhắc nhở ngươi, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”
-“Nga aaaa” Ta cười đáp, ta biết a, ngươi làm chi nói ra, như vậy thực xấu hổ.
-“Cái khăn che mặt cũng kéo xuống, đai lưng cũng tháo. Xem ra là bổn vương không đúng a, để ái phi chờ lâu.” Hiên Viên Ảnh tà mị nở nụ cười, xong rồi, xong rồi.
-“Không…không…không có đợi lâu, chàng hiểu lầm” A phi, Thật sự là mất mặt nữ nhân hiện đại.
-“Mịch nhi”
-“Ân”
Một nụ hôn lãng mạn bắt đầu.
…..
-“Hiên Viên Ảnh…có thể không làm sao?” Tình cảnh trước mắt, tuyệt đối là một cái thiên lôi, ta thề ta tuyệt đối có cảm giác bị sét đánh. Ta không tự chủ lui về phía sau, một mực thối lui đến bên trong giường lớn. Buồn cười, ngươi gặp qua tàu lửa tiến vào hang con dế chưa? ( hahahaha, cái này ta hiểu, không biết mọi người hiểu không?)
-“Ngươi, ngươi bình tĩnh, sự thật chúng ta căn bản không phải cùng dạng…”
Hiên Viên Ảnh thực sự muốn điên, lúc này còn muốn hắn bình tĩnh, nữ nhân này thực biết tra tấn người ta!
-“Ta không cần!” Nhìn thấy cự vật giữa hai chân của hắn, ta rung mình một cái.
-“Hư! Không được nói bậy!” Hắn ôn nhu hôn ta, ta tại trong ngực hắn khóc rống.
-“Ảnh, ta thực sợ hãi”
-“Sẽ không đau, ta sẽ ôn nhu”
………
-“Bên trong thế nào?”
-“Ngươi đừng nói, ta nghe không thấy” Hiên Viên Liễu thực không kiên nhẫn xoay người.
-“Ngươi bảo ta đừng nói? Ta là đại ca ngươi a!”
-“Bằng không, ngươi đến nghe! Ta nhưng là dấn thân vào nguy hiểm không sợ bị Thất ca đánh đến nghe lén a!”
-“A!” Trong phòng truyền đến một tiếng kêu to –“Là ai nói sẽ không đau?”
-“A a a a!” Hiên Viên Táp cười –“Xem ra chúng ta không cần nghe lén”
-“Hư! Còn nói”
-“Hiên Viên Ảnh, ngươi là kẻ lừa đảo”
_________________