-‘Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu”
-“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu” Hoàng hậu mặc phượng bào màu đỏ hoa lệ, trên mặt lạnh như băng.
-“Hừ! bổn cung thực không nhận nổi đại lễ của ngươi. Ngươi mau đứng lên đi, nếu không phu quân ngươi đem bổn cung trừng đến chết” Ta cười cười, mặc Ảnh đem ta kéo lên.
Tuy nàng đối ta chưa bao giờ khách khí, nhưng ta chưa bao giờ chân chính chán ghét nàng. Không vì gì khác, vì nàng là mẫu thân của Ảnh.
Hiện tại ta có chút điểm hiểu nàng, thậm chí thấy nàng có chút giống đứa nhỏ tức giận. Có lẽ, nàng chính là ăn dấm chua vì con nàng tốt với ta hơn với nàng đi.
-“Mấy tháng?” Nàng lạnh lùng hỏi, biểu tình có chút mất tự nhiên.
-‘Năm tháng”
-“Đi tới trước trẫm…” Hoàng thượng vẻ mặt từ ái cười.
-“Mịch nhi, đã bị Ảnh bắt trở lại a!” Người tới áo trắng phiên phiên, phong thần tuấn lãng.
-“Đại ca, không cần chọc ta” Hiên Viên Ảnh vừa thấy Hiên Viên Táp gần sát, liền tràn ngập giữ lấy đem ta ôm vào trong ngực.
-“Táp nhi, có thấy Tú Nga không? Nha đầu kia từ trưa đến giờ không thấy bóng người.”
-“Không thấy, hành tung của nàng mẫu hậu hẳn tối rõ ràng chứ” Hiên Viên Táp vẻ mặt rạng ngời cười –“Thất đệ, ngươi tới đúng thời điểm, ta có chuyện quan trọng tìm ngươi”
-“Chuyện gì?” Hiên Viên Ảnh nhíu mày không vui nói.
-“Chàng đi đi, ta ở trong này chờ chàng” Hắn lung lay đầu,cố chấp không chịu buông tay –“Cùng đi”
Ta nhìn về phía Hiên Viên Táp, hắn có chút khó xử, hiển nhiên nội dung bọn họ muốn nói không thích hợp cho ta nghe.
-“Thất đệ…” Hiên Viên Táp đối Hiên Viên Ảnh thì thầm.
Vẻ mặt của Ảnh trở nên nghiêm túc, hắn mềm nhẹ ôm lấy ta, không để ý phụ hoàng mẫu hậu cùng văn võ bá quan ấn một nụ hôn trên tóc ta –“Ngoan ngoãn ở trong này chờ ta trở lại”
Ta không tự giác gật đầu.
Nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi, cảm thấy có chút bất an. Chẳng lẽ là do quá hạnh phúc?
Vừa nãy thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ảnh, xem ra có chuyện đã xảy ra.
Ai da! Hiên Viên Thổ Phỉ đá ta làm chi? Ngươi cứ yên tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì lão nương đều sẽ bảo hộ ngươi!
-“Vương phi! Ngài là Thất vương phi sao?” Một nữ tử mặc cung trang hướng ta đi tới –“Thất vương gia phái nô tì tới đón ngài!”
-“Hắn không phải cùng Thái tử đàm chuyện sao?”
-“Đã nói xong, thỉnh ngài cùng nô tì đi” Nói không không hề dừng lại.
Do dự hai giây, ta quyết định cùng đi.
Nhưng là như thế nào càng đi càng tối, càng đi càng không đúng.
Ảnh nói ta phải chờ hắn tại chỗ, vì sao lại phái người tới đón ta đi. Nhìn thấy cung nữ kia càng đi càng nhanh,thế nhưng làm ra có chút thấy không rõ, trong lòng lập tức có chút không yên. Người này khẳng định không phải lả Ảnh phái tới, xem ra…
-“A!Người như thế nào đột nhiên dừng lại?”
-“Đến!”
-“Đến cái gì?”
-“Người không phải biết sao chứ? Vương phi nương nương, người rất thông minh” Dựa theo ánh trăng, ta thấy nàng ta cười đến hở ra hàm răng trắng, sách sách. Tiểu cung nữ phấn nộn này, vừa mới dịu dàng nay lại thành dạ xoa giương nanh múa vuốt.
“hô lạp” Tiếng vang của roi vải sắc bén.
-“Chớ có trách ta, muốn trách liền trách ngươi rất đáng tiền” Nàng ta kiệt kiệt cười quái dị.
Ta phi thường buồn bực. Không phải muốn tìm sát thủ sao, tốt xấu cũng tìm một cái dễ nhìn nha, chính là cái gọi”chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu” a! Như thế nào tìm cho ta một cái quái già, cười rộ lên rất khó nghe thì thôi, còn lộ ra khuôn mặt đỏ như gan heo. Ta bạo hãn!
-“Đại tỷ, tính ta cầu ngươi. Đừng cười, được sao?” Thật sự là quá khó xem.
Nàng ta từng bước ép sát, mắt thấy ta sắp rơi vào trong hồ.
-“Ngươi đừng loạn đến nga. Ta cầu ngươi, mỹ nữ tỷ tỷ buông tha ta đi!”
Nàng ta lại càng cười đến dũng cảm, tử biến thái này.
-“Ngươi không cần bức ta”
Một mùi thơm thát khuếch tán trong không khí.