-“Nàng nói nếu không đi thư giãn, nàng sắp muốn điên. Đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ không giữ được, cho nên…ngươi yên tâm, ta chính là liều mạng cũng sẽ bảo hộ nàng!”
-“Vương phi đi ra mới muốn điên, tiểu thư tính tình điên điên như vậy, ngươi lại cũng theo nàng. Nếu có gì…phi phi phi…”
Nghe nghe! Đó là nha hoàn a! Qủa thực chính là mẹ già a!
-“Các ngươi cho ta không tồn tại sao?” Hai người đồng loạt cho ta bốn con mắt trắng. Ai! Ta thật sự là càng ngày càng không địa vị. Ta rốt cuộc như thế nào sống a, tốt xấu ta cũng là vương phi nha! Không để ý tới ta? Ta ai oán liếc mắt bọn họ một cái.
-“Ta đi cứu người!” Ai! Cũng không ai giúp ta mang hòm thuốc đặc chế.
-“Còn có thể làm cho người một mình ra ngoài điên sao chứ? Hay là đi theo yên tâm” Tiểu Lục đoạt lấy hòm thuốc trong tay ta, cũng không thèm nhìn tới ta, phảng phất như nói chuyện với không khí. Kinh Dao cũng yên lặng theo phía sau ta, khuôn mặt kia, quả thực là xú đến cực điểm. Hiển nhiên thực không thích ta hạ dược với nàng.
Nhịn không được ta cười ra tiếng, hai người kia thật là đáng yêu a!
-“Ngươi nói vương phi đang vui cái gì?”
-“Không biết!” Kinh Dao nói ra đáp án tiêu chuẩn, không tin thử hỏi nàng một vấn đề, nàng nhất định nói cho ngươi”không biết”
Trong hòm thuốc đặc chế của ta, có các loại dược vật, ngân châm. Quan trọng hơn là còn có dao giải phẫu ta đặc biệt làm.
Bệnh chứng kia ta gặp qua trong Hồi xuân lục, là một một loại kí sinh trùng gọi là Thịt Nang, người cùng động vật đều là kí chủ của nó. Nó lấy máu làm thức ăn, lây nhiễm qua nguồn nước, không lây bệnh từ người qua người, dùng nước nấu sôi có thể phòng bệnh này. Nhưng đã thành kí chủ của nó, chỉ có một biện pháp có thể cứu—mổ bụng lấy trùng. Kĩ thuật này không thông dụng trong cổ đại, xác suất thành công tương đối thấp. Cơ bản người mắc bệnh này, chỉ có thể chờ chết. Nhưng ta học chính là ngoại khoa, loại tiểu phẫu này đối với bổn tiểu thư mà nói, căn bản chính là một ít điểm tâm cho bữa sáng.
-“Ân. Oa!”
-“Ngươi ói đủ không đó?” Ta xem thường một cái.
-“Rốt cuộc ngươi là dựng phụ*( người phụ nữ có thai) hay ta là dựng phụ a! Lau mồ hôi!” Tiểu Lục nhanh tay lau mồ hôi cho ta.
-“Đúng vậy, tiểu thư nhà ta là dựng phụ a! ngươi một người tập võ suốt ngày đánh đánh giết giết cư nhiên ói thành như vậy” Tiểu Lục một bộ nhìn không nổi Kinh Dao hiện tại. Phải biết rằng cô gái này xem lúc ta mổ bụng cho Nguyệt nhi liền ngất xỉu. Ta làm xong cho người thứ năm, nàng đã ngất xỉu đến lần thứ sáu. Hiện tại thích ứng, nhưng lại ói đến mức này.
“oa oa” Kinh Dao hộc ra dịch vị màu xanh, một cỗ hương vị vừa chua xót vừa đắng trong không khí truyền ra. Xem hình dáng hiện tại của nàng, ai dám tin đây chính là một vị võ tướng tứ phẩm của Đông Phương quốc a?
-“Ai! Không được, phải nghỉ ngơi một chút” Tiểu lục nhanh giúp ta ngồi xuống, đưa cánh tay cho ta nắm bắt. Này cũng không biện pháp nha! Bên trong còn có mấy chục người a! Ta không ăn không uống cũng phải làm một tuần. Nhưng bọn họ có còn mệnh trong một tuần hay không a.Nói sau, người sau khi được phẫu thuật cũng cần chăm sóc, mà người trong thành đều đã đi gần hết. Ngay cả mấy trợ thủ cũng tìm không thấy.
-“Tiểu Lục”
-“Lực quá lớn sao?”
-“Không phải, không bằng miệng vết thương của những người này ngươi đến khâu”
-“Cái gì?” Ta nhu nhu lỗ tai
-“Ngươi không thể nói nhỏ sao? Lỗ tai ta không có vấn đề a!”
-“Ta như thế nào có thể, không được”
-“Cái gì không được, coi như là thêu hoa thôi không phải là xong”
-“Nhưng đó là thịt người sống a, như thế nào có thể coi như thêu hoa. Hơn nữa kim kia ta không biết dùng” Dù sao chính là không được.
-“Nga! Kia ngươi liền trơ mắt nhìn một cái dựng phụ làm việc thao lao như vậy?”
-“Này…”
-“Có lẽ tại hạ có thể giúp một chút sức” Một nam thanh trầm thấp, chính là thanh âm này sao có chút quen tai –“Kim tiểu thư, lại gặp”
-“Ngươi là ai a! Một bộ rất quen thuộc, ta nhận thức ngươi sao?” Bộ dáng người này như thế nào quen như vậy a.
-“Ta..” Vẻ mặt của hắn tựa như bị sét đánh.
-“Mặc kệ ngươi là ai, không phải nói muốn giúp sức sao chứ? Trước tiên khâu lại cho hắn đi”
Chỉ thấy hắn động tác nhàn thục, đường khâu chỉnh tề, vừa thấy tựa như đã luyện qua. Mạt, sau khi xong còn buộc thành một nơ con bướm. Hắc, tiểu tử này xem ra thật là nhận thức ta a.
-“Hắn là ai vậy a?” Ta hướng Tiểu Lục hỏi.
-‘Tiểu thư, người thật sự không biết hắn sao?” Ta lắc lắc đầu, Tiểu Lục một bộ biểu tình không phục nói –“Hắn chính là Địch Lưu quỳ trước vương phủ ba ngày ba đem nhất định muốn bái người làm sư phụ a!”
-‘Nga!” Ta giật mình hiểu ra, là có có chuyện như vậy. Ngượng ngùng thật sự, dung lượng não của ta có hạn,đối với người không hứng thú không nghĩ lập tức quên. Cái tên Địch Lưu này chưa từng tồn tại trong đầu ta, nhưng thật ra thanh âm của hắn làm ta có chút nhớ tới.
-“Nga, nguyên lại là Địch tiên sinh”
-“Không dám, chúng ta nguyên lai là đến Tuyết Khê trấn này cứu người, không nghĩ tới Kim tiểu thư cũng đến đây, hơn nữa đã sớm tìm ra phương pháp.” Nói như thế nào đây, hắn có vẻ hưng phấn lại ngại ngùng. Biểu tình muốn nói lại thôi thập phần rõ ràng.
-“Sư phụ, thỉnh ngài thu đệ tử chỉ dạy phương pháp mổ bụng đi”
-“Ta vựng, ta lúc nào thành sư phụ ngươi?” Bái sư này thật là. Chính là, nhìn thấy mấy chục người trong phòng, ta đảo đảo con mắt.
-“Lên đến đi! Ngươi xem cẩn thận, ta làm một lần”
Hắc, có đôi khi không thể không nói có đồ đệ này thật đúng là cũng được, có việc, đệ tử làm. Không nghĩ tới Địch Lưu này chỉ là phái đầu, dưới tay còn có mấy chục người học đồ. Địa vị của ta “tạch” một cái bay lên thành sư tổ. Phẫu thuật này để cho bọn họ là, bổn tiểu thư nhàn đến vô sự đi ngắm hoa lê nha! ( haha, năng lực của Mịch tỷ thật làm ta nể phục)
-“Cười xem thế gian si nhân ngàn vạn
Bạch thủ đồng quyến thật khó được gặp
Nhân diện hoa đào là ai tại phẫn diện
Thì quá cảnh thiên cố nhân nan gặp
Ngày cũ hoàng hôn ánh chiếu tân nhan
Tương tư chi khổ ai lại dám nói thẳng
Lê mùi hoaa lại làm cho người ta tâm cảm thương
Sầm đoạn trường ngàn chén tửu giải tư lượng
Mạc tương vong cựu thì nhân tân bộ dáng tư vọng hương
Thì quá cảnh thiên cố nhân nan gặp
Ngày cũ hoàng hôn ánh chiếu tân nhan
Tương tư chi khổ ai dám nói thẳng
Vi tình thương thế gian sự giai vô thường
Cười tang thương vạn hành lệ hóa hàn song
Chớ bàng hoàng thoát tố bọc xuân trang ức lưu danh
Cười ta quá mức si cuồng tương tư đêm vị ương
Độc ta cô phương tự thưởng tàn hương
Lê mùi hoa lại làm cho người ta tâm cảm thương
Sầu đoạn trường ngàn chén tửu giải tư lượng
Mạc tương vong cựu thì nhân tân bộ dáng tư vọng hương
Vì tình thương thế gian sự giai vô thường
Cười tang thương vạn hành lệ hòa hàn song
Chớ bàng hoàng thoát tố bọc xuân trang ức lưu danh”
-“Oa! Không nghĩ tới sư tổ ca hát hay như vậy” Đồ tôn giáp.
-“Được là được, chính là cảm giác không quá đúng” đồ tôn ất.
-“Nơi nào không đúng?” Đồ tôn bính.
-“Khúc này ai uyển, nhưng sư tổ lại giống như thật cao hứng”
Nghĩ đến thanh âm của chính mình rất nhỏ sao? Tổ nãi nãi của ngươi là ta nghe được hoàn toàn,thế nhưng dám bàn luận ca khúc của sư tổ.