-“Này thôi, dù sao ngày mai thanh lâu của chúng ta cũng khai trương, không bằng lưu hắn lại làm sai vặt.”
-“Tiểu thư, này dù sao cũng là địa bàn của bọn họ, nếu đến lúc đó hắn…ta sợ bọn họ sẽ đối tiểu thư bất lợi.”
-“Ta đều có diệu kế.”
Ngày mai thanh lâu cao cấp nhất của ta sẽ bắt đầu khai nghiệp.
A a! Đây phải là thiên đường vui vẻ, ăn, uống của nữ nhân tại cổ đại a.
Nằm ở trên giường, nhìn thấy cái bụng có chút nổi lên. Trong này đang nuôi nấng một tiểu sinh mệnh a! Ta có thể cảm nhận được hắn từng chút lớn lên trong cơ thể ta, đây thật sự là một loại cảm giác kì diệu. Cho nên vô luận tương lai như thế nào ta đều cám ơn Hiên Viên Ảnh. Chính là hiện tại hắn đang làm gì. Chẳng lẽ vẫn đang còn tìm ta, hắn khẳng định cực kì nhớ ta. A! không nghĩ, lại tiếp tục suy nghĩ ta nhất định sẽ lên ngựa trở lại bên người hắn, đem chính mình nhét vào trong ngực hắn.
Hoàng cung
Nam tử ngũ quan lập thể tuấn mỹ, cả người tản ra khí chấn vương giả uy chấn thiên hạ. Mày kiếm cố chấp nhíu lại thành một độ cong hoàn mỹ, phảng phất như có chuyện buồn rầu, biểu tình có chút tức giận, có chút ôn nhu, có chút ưu thương, còn có chút bất đắc dĩ. Ngón tay thon mượt nắm lá thư màu trắng, đúng là kiệt tác của nữ tử nào đó.
Nửa tháng, suốt nửa tháng. Hắn tưởng hắn sắp nổi điên, giận mình vì sao chỉ cần có chuyện liên quan đến người ấy sẽ lập tức mất đi lý trì, nếu không sẽ không dễ dàng như vậy cho nàng đào tẩu.
-“Kim Mịch Nhi, nàng đừng để bổn vương tóm được!” Tư thế lôi đình vạn quân.
-‘Thất ca, còn không có tin tức của Thất tẩu sao?”
Hiên Viên Ảnh tà mắt liếc Hiên Viên Liễu một cái cũng không trả lời.
-“Phụ hoàng cùng mẫu hậu tại Vĩnh Khôn điện chờ huynh thật lâu”
Hiên Viên Ảnh mí mắt bất đắc dĩ một chút.
-“Hình như là có tin tức của Thất tẩu”
“sưu ~ ~ ~”
-“Thất ca, thất ca…” ( Tác giả: Phỏng chừng giờ phút này Hiên Viên Ảnh đã đứng tại Vĩnh Khôn điện)
-“Có tin tức của Mịch nhi sao?” Thật là người chưa thấy âm thanh đã thấy”
Phía trên đại điện, hoàng hậu vẻ mặt không vui. Hoàng thượng xấu hổ ho một tiếng, đứng giữa thê nhi, hắn thật đúng là khó xử a!
-“Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần nghe nói có tin tức của Mịch nhi”
-“Nếu không phải vì cái nữ nhân không biết kiểm điểm kia, ngươi còn không chịu đến Vĩnh Khôn điện này của bổn cung phải không”
Thất vương trầm mặc không nói, làm cho hoàng hậu càng thêm tức giận
-“Vì một cái sơn dã thôn phụ như vậy ngươi có bao nhiêu lâu không vào triều? Nàng ta có cái gì được, giáo dưỡng, tài tình, dung mạo, khí chất? Tú Nga một điểm cũng không kém nàng. Nàng ta vốn không xứng thân phận Thất vương phi này, đi rồi không phải đúng lúc. Làm cái gì mất công đi tìm. Bổn cung lệnh ngươi chuẩn bị thú Tú Nga vào cửa”
-“Mẫu hậu, người nhất định đang nói chuyện cười” Mệnh lệnh? Nghênh thú? Tú Nga?
-“Hừ!” Hiên Viên Ảnh xuy một tiếng, nếu không phải Tú Nga không có việc gì đứng ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không nắm sai tay. Mịch nhi cũng sẽ không thương tâm đến bỏ nhà đi.
Đều là hắn sai, vì sao lại vô tâm như vậy.
Nàng tùy tiện như vậy lại không biết chăm sóc chính mình, mỗi ngày ai giúp nàng mặc quần áo? Lúc ăn tôm ai giúp nàng bóc vỏ? Lúc thương tâm ai giúp nàng an ủi, nàng lấy vạt áo ai lau nước mắt nước mũi? ( đang đọc cảm động…..đến câu cuối cùng thì potay.com) Nàng thích gây chuyện như vậy, nếu lúc yếu thế không có hắn bên người làm sao bây giờ?
-“Lời bổn cung ngươi rốt cuộc có hay không nghe vào tai?”
Hiện Viên Ảnh dấu diếm thanh sắc cười.
-“Ngươi cười cái gì?” Không biết vì sao trong lòng hoàng hậu hốt hoảng.
-“Nhắc lại chuyện này, ta liền giết Tú Nga”
-‘Ngươi…” Hoàng hậu tức giận đến nói không lên lời.
-“Vương gia! Có tin tức của vương phi!” Vân Dật thiếu chút nữa phanh không kịp, trực tiếp đụng vào cây cột trong Vĩnh Khôn điện. Này không thể trách hắn nha! Trong lòng hắn kích động khẳng định không kém Hiên Viên Ảnh, rốt cuộc có thể sống bình yên.
Vương phi nương nương vĩ đại, Kim đại tiểu thư, Vân Dật ở trong lòng thay người thở dài. Ta cầu người mau trở lại đi. Cho dù mỗi ngày bị người chọc ghẹo đến chết ta cũng cam tâm a! Phải biết rằng Thất vương phủ hiện tại thực chính là địa ngục nhân gian a! Ngẫm lại cũng thấy rùng mình.
-“Hiên Viên Ảnh, đứng lại cho bổn cung!”
-“Mẫu hậu nên rõ ràng, lời bổn vương nói nhất định sẽ làm!” Lạnh lùng thốt ra một câu cũng không quay đầu lại bước đi.
Hắn chưa từng phát hiện, phía sau bình phong cất giấu một đôi mắt tràn ngập oán độc.