-“Hắn đi rồi sao?” Tiểu Lục lung lay đầu.
-“Còn tại quỳ trước cửa Thất vương phủ chúng ta. Thật sự là, một bó tuổi rồi còn muốn bái tiểu thư làm sư phụ.”
Ta cười lung lay đầu –“Hắn coi như là không ngại học hỏi đi”
Cuồng phong còn tại bên ngoài gào thét, không có một tia muốn đình chỉ. Thẳng đến khi chân trời có ánh rạng đông hiện lên, ta mới phát giác đã đến thời gian mặt trời mọc. Chính là một đêm này kinh tâm động phách quá mức, thậm chí làm cho ta hồn nhiên bất giác không biết khái niệm thời gian.
Suốt bốn ngày bốn đêm. Ảnh của ta, chàng rốt cuộc tại nơi nào?
Nam tuyết nguyên.
Áo choàng tung bay trong gió, gió tuyết cũng không thể làm mờ đi vẻ ngạo nghễ của hắn giữa bầu trời đầy tuyết. Ngồi trên lưng ngựa, khoác áo choàng tàng kim, đỉnh đầu cài phát quan màu tím, lãng mi tinh mục, khí vũ hiên ngang không phải Hiên Viên Ảnh thì là ai?
-“Vương gia, sắp đến Nam Tuyết nguyên không bằng nghỉ tạm một chút, chờ mặt trời mọc rồi hãy đi tiếp.”Vân Dật phi ngựa đi đến bên cạnh Hiên Viên Ảnh.
Vương gia vì muốn lấy cho vương phi áo linh hồ này, đã vài ngày không có nghỉ tạm, thợ thủ công chế tác áo lông hồ tại Nam Tuyết nguyên đều sắp bị vương gia bức điên, chỉ có mỗi bốn ngày mà phải làm xong chiếc áo lông hồ làm trong mấy tháng. Nguyên nhân sao? Khụ…chính là bởi vì vương gia không chịu nổi khổ tương tư này. ách! Đương nhiên, lời này không phải vương gia nói cho ta, là ta dùng trí tuệ của mình nhìn ra.
-“Tiếp tục đi tới! Trước khi mặt trời mọc ta muốn gặp nàng!” Cái…cái gì? Vương gia! Người không phải điên đi? Trước khi mặt trời mọc?
-“Tiểu thư! Tiểu thư! Vương gia đã trở lại. vương gia…”
Cảm giác thân thể mình theo ý thức nhảy dựng lên. Đầu óc còn không tiêu hóa được những lời nói này, thân thể đã chạy bay ra ngoài cửa. gió lạnh gào thét bên tai ta, nơi đây còn nghĩ thấy mệt, nơi đây còn nghĩ thấy lãnh. Trước mắt ta trống rỗng cái ôm của ta là trống rỗng…không khí ngưng kết.
Đông, đông, đông, không xong, ta hình như rất yêu hắn. Yêu đến tâm đều có một chút phát đau. Tưởng muốn tiến vào vòng tay của hắn, nhưng là thân thể lại không động đậy, chỉ có thể cương tại chỗ.
Hắn giống như gầy. Hắc y, hắc mã, suất khí xoay người xuống ngựa. Áo choàng tàng kim thật lớn rung động trong gió. A a! Thực chính là siêu cấp đại soái ca! Ch dù là hình dáng mệt mỏi như thế, nhưng là không có thuốc cứu làm người ta mê muội.
Một cái ôm màu đen vây toàn thân ta. Cái ôm làm cho ta an tâm. Hanh phúc đến tràn đầy tim ta.
-“bá” Áo choàng tàng kim cao cao giơ lên.
-“Khụ” Có người xấu hổ ho khan. ( không cần phải nói, tất cả mọi người đều biết là ba tám Dật) cái gì ta ba tám a. Ta liền nói vương gia là tương tư khó nhịn đi.
Chính là chủ nhân áo choàng lại hoàn toàn không có phản ứng, triền miên không ngớt.
Bông tuyết như trước tung bay, cuồng phong như trước gào thét.
Chính là tâm của Mịch Nhi cực kì ấm áp tràn đầy.