• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, ánh trăng phía chân trời bắt tại bên cửa sổ, vừa tròn lại vừa lớn. Ánh sáng chiếu toàn bộ không gian trong phòng, làm cho ta nhìn được rõ ràng toàn bộ khuôn mặt Tiểu Lục. thoáng cái bảy ngày liền qua. Nhìn thấy những người thống khổ được cứu, tâm tình của ta cũng bắt đầu bình phục. Là a! Nhân sinh khổ đoản, hà tất phải chấp nhất việc nhỏ mà không chịu buông tay. Không phải nghĩ như thế nào làm hắn thống khổ, mà là muốn làm như thế nào làm chính mình khoái hoạt vui vẻ không phải sao?

Nỉ non nói –“Ban đêm như vậy, thật đúng là thích hợp chạy đi”

Kinh Dao hung hăng xem thường, kia là đương nhiên.

Tiểu Lục ngáp một cái –“Tiểu thư thật sự là càng ngày càng tùy tiện.

Thời điểm trời sáng, chúng ta đi tới thành thị phồn hoa trong truyền thuyết —Hàn Châu. Vén lên màn che cửa sổ, ngó ra ngoài xe ngựa nhìn. Các loại yêu thanh không dứt bên tai”bấm lỗ tai?” –“Kẹo đường hồ lô”…Ta buồn, Trách ta nghe thấy tất cả đều là ăn! Không phải ta sai, xem ra tên trong bụng kia đói. Lúc này mới ba tháng mà thôi, hắn khiến cho sức ăn của ta tăng gấp đôi.

-“Trước tiên đi ăn cơm đi. “Thổ phỉ” đói”

-“Tiểu thư, ta cầu ngươi, không cần gọi tiểu chủ tử như vậy được không” thổ phỉ, thổ phỉ thật khó nghe.

-“Không phải thổ phỉ thì là cái gì, mỗi ngày đều tranh lấy dưỡng chất trong thân thể ta, làm lão nương không ngừng ăn ăn, nếu trở về ta sẽ tìm lão cha hắn tính sổ” Thả người nhảy, từ xe ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống.

-“Chủ tử…” Kinh Dao bị dọa đến mặt đều xanh, biểu tình khó đi đại tiện vài ngày. Sách sách, thật là khủng khiếp ni, ta vỗ vỗ cái bụng coi như bình thản, thổ phỉ ngoan, không phải sợ a!

-“Người có thể đi đường bình thường được không?” Kinh Dao cắn răng nghiến răng nhìn ta.

Tiểu Lục vỗ ngực –“Tiểu…tiểu…thư..”Cũng rất khoa trương đi.

Ta không phải nhảy một cái thôi sao? Cuối cùng hai người quyết định tả một cái, hữu một cái đi bên ta hướng quán cơm đi đến.

Người đi đường kì quái ghé mắt nhìn.

Rốt

Cuộc, ta an toàn. Nhìn thấy biểu tình hai người, ta lại cảm thán cho thân phận không địa vị của chính mình. Buồn bực a! giải thoát cái đầu từ mũ lông hồ ra, rõ ràng nghênh đón ánh mắt mọi người nhìn. Xem cái gì xem, chưa thấy qua mĩ nữ a! Ác hung trừng mắt nhìn trở về, cuối cùng ta đạt được thắng lợi.

-“Tiểu nhị, mang đồ ăn lên” Tiểu nhi kia cười nói –“Khách quan, ngài còn không có gọi đồ ăn.”

-“Đem tất cả các món ngon của quán các ngươi lên” Nói thật, sau lưng ta đã dính một khối người. Ngươi đừng nói, tốc độ của tiểu nhị kia thật đúng là không lời nói. Nhìn thấy toàn bàn đồ ăn, ta vươn tay bắt đầu ăn.

-“Tiểu thư, người chậm một chút” Tiểu Lục vỗ vai cho ta –“Trước uống bát canh” Kinh Dao một bên nhìn.

-“Tiểu tam, ngươi đi cùng hắn nói, tướng ăn của nàng quá khó xem, làm cho nàng đi ra ngoài” Nói chuyện chính là một cô gái một thân xiêm y màu đỏ, bộ dáng tục diễm. Nói chuyện thanh âm cực lớn, ta nghĩ cả quán cơm đều nghe thấy.

Đương nhiên ta cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy gã sai vặt tiểu Tam kia cách ta ba thước liền dừng lại máy móc hóa nói –“Tiểu thư nhà ta nói tướng ăn của ngài quá khó xem, thỉnh ngài đi ra ngoài”

Nga a a a a. ta liền cười. đây là câu nói cười buồn cười nhất mà năm nay ta nghe được. Nga a a a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK