• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch mở mắt, thở ra một hơi, xong ngồi dậy, muốn rời đi.

Chỉ còn đâu đó, một trăm hai mươi năm nữa, nhất định, trước lúc đó, ta phải mạnh hơn, kêu gọi được thêm nhiều đồng minh hơn.

Với kí ức của những kiếp trước, hắn không tin lần này, bản thân sẽ thua một lần nữa.

Vừa định rời đi, thì bỗng một tiếng nói yếu ớt vang lên.

"Chưa xong đâu."

Huỳnh Chính Quy mở mắt, cố gượng dậy, nhưng điều này là bất khả thi, xương trên cơ thể, hoàn toàn vỡ vụn, Huỳnh Chính Quy, dùng chút sức còn lại, từ trong y phục, lấy ra viên ngọc, mà Lục Khải để lại.

Đưa nó lên ngắm một lúc, rồi dùng hai ngón tay, bóp nát viên ngọc, Diệp Bạch nghe được tiếng nói, liền xoay người lại, cười nói.

"Sao? Ngươi vẫn muốn đánh tiếp a?"

Nói xong, liền tiến đến chỗ Huỳnh Chính Quy, viên ngọc bị bóp nát, từ xung quanh, một luồng ánh sáng xanh xuất hiện, nó dần ngưng tụ lại, thành hình một thanh kiếm.

Thanh kiếm đó lơ lửng giữa không trung, nó truyền vào người, Huỳnh Chính Quy một thứ ánh sáng xanh, thoáng chốc, các vết thương trên cơ thể được chữa lành.

Huỳnh Chính Quy cảm giác, bản thân mạnh hơn bao giờ hết, cắm kiếm xuống đất, từ từ đứng dậy, rút thanh kiếm ra, hướng về phía Diệp Bạch.

"Cho dù có chết, ta cũng sẽ tiếp tục chiến đấu, để bảo vệ cho mọi người."

Từ thanh kiếm, phát ra một thứ cảm giác khó chịu, dễ dàng cảm nhận được, sức mạnh khổng lồ của nó, Diệp Bạch dừng bước, thở dài một hơi, hỏi.

"Ngươi chiến đấu vì mọi người a?"

Huỳnh Chính Quy không chút do dự, đáp lại.

"Đúng, ta chiến đấu để bảo vệ mọi người."

Diệp Bạch lại hỏi tiếp.

"Vậy có khi nào, ngươi tự hỏi, rốt cuộc tại sao lại, phải bảo vệ người khác chưa a?"

Huỳnh Chính Quy nghe xong, im lặng không nói gì, vì chính ông cũng thắc mắc điều đó.

Diệp Bạch thấy như vậy, cười một cái, rồi lại tiếp tục hỏi.

"Tại sao phải bảo vệ người khác? Đến lúc người cần, liệu những kẻ hèn nhát đó, có giúp ngươi không a?"

Huỳnh Chính Quy, nghe xong, liền lên tiếng.

"Ta tin bọn họ sẽ không như vậy, bọn họ nhất định sẽ giúp ta."

Thấy Huỳnh Chính Quy đã mắc bẫy, Diệp Bạch cười, nói câu mấu chốt.

"Vậy đám người lúc nãy, đâu rồi a?"

Huỳnh Chính Quy quay người lại nhìn, đám người lúc nãy đi cùng ông, đã không còn một ai, đều là một lũ, ham sống sợ chết.

Huỳnh Chính Quy, ngã khụy xuống, quỳ trước Diệp Bạch, vẻ mặt như không tin, những thứ trước mắt.

Diệp Bạch nhìn vào thanh kiếm, trên tay Huỳnh Chính Quy, thầm khẳng định.

Tên này, chắc chắn là đệ tử, của tên Lục Khải, nếu ta lôi kéo được tên này, về làm đồng minh, đến lúc đó, để xem ngươi có thể mạnh miệng, nữa không.

Diệp Bạch tiến đến, chìa tay ra, trước mặt Huỳnh Chính Quy.

"Theo ta, ta sẽ giúp ngươi mạnh lên, chỉ có sức mạnh, mới giúp ngươi thực thi, được công lí của ngươi."

Huỳnh Chính Quy, nhìn Diệp Bạch lúc này, như có hào quang tỏ ra xung quanh, ông đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, Diệp Bạch dùng sức, kéo Huỳnh Chính Quy dậy.

"Đầu tiên, ngươi gỡ phong ấn cho, tiểu bạch đã."

Huỳnh Chính Quy có chút khó hiểu.

"Tiểu bạch."

Diệp Bạch đưa tay ra, chỉ về hướng tiểu bạch, Huỳnh Chính Quy cũng đưa mắt nhìn theo, bên đó, tiểu bạch đang bị, phục ma chi phù phong ấn, giãy giụa liên tục.

Huỳnh Chính Quy, gãi đầu cười.

"Ta cũng không biết cách hóa giải, cứ để đấy, một hai ngày cũng tự hết ấy mà."

Diệp Bạch nghe xong, cũng không còn cách nào, tiến đến chỗ tiểu bạch, dùng tay, cầm nó lên.

"Chủ nhân, ta không chịu đâu, ngài mau thả ta ra."

Diệp Bạch không quan tâm, để tiểu bạch trên vai rồi bước đi, Huỳnh Chính Quy cũng nhanh chóng chạy theo.

Diệp Bạch rút ra thanh kiếm, dùng ngự kiếm phi hành, chuẩn bị bay lên.

"Mau lên đây."

Huỳnh Chính Quy có chút ngỡ ngàng, vậy mà có thể dùng kiếm để bay, ông nhanh chóng chạy tới, bước lên thanh kiếm.

"Ngồi cho vững vào."

Nói xong, Diệp Bạch bay lên cao hơn, càng ngày càng cao, thoáng chốc, đã không còn nhìn rõ bên dưới.

Diệp Bạch lên tiếng hỏi.

"Thành trì gần đây nhất, hướng nào?"

Huỳnh Chính Quy nghĩ một lúc, rồi đưa tay chỉ về phía bên trái.

"Hướng này."

Diệp Bạch liền thay đổi hướng, bay về phía Huỳnh Chính Quy chỉ, ông có chút thắc mắc.

"Chúng ta đến nơi đó, để làm gì a?"

Diệp Bạch cười đáp lại.

"Tất nhiên, là để giết hết bọn chúng."

Huỳnh Chính Quy nghe xong, có chút không tin, hỏi.

"Nhưng tại sao, chúng ta phải giết họ?"

Diệp Bạch không nói gì, mà chỉ đưa ngón trỏ, vào trán Huỳnh Chính Quy, ngay sau đó, một luồng kiến thức tràn vào.

Diệp Bạch chờ một lúc, đợi cho Huỳnh Chính Quy, hiểu hết số kiến thức đó, mới lên tiếng nói.

"Ngươi cũng thấy rồi nhỉ, nơi ngươi sống, không khác gì một hạt cát giữa sa mạc, nếu muốn bảo vệ tất cả, thì chúng ta, phải đứng trên tất cả, lúc đó mới có thể bảo vệ được mọi người."

Lời của Diệp Bạch, nghe rất vô lí, nhưng lại mang tính thuyết phục, Huỳnh Chính Quy nghe xong, như ngộ ra gì đó, mà nói lại.

"Ra là vậy, ta hiểu rồi!"

Diệp Bạch thấy vậy, nở ra một nụ cười, rồi tiếp tục bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK