• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch nhìn âm bản nguyên, cười nói.

"Nếu lần sau, ngươi còn tái phạm, hình phát không chỉ dừng ở đây đâu."

Sau đó, đưa tay ra.

"Tiểu hắc."

Lời vừa dứt, tiểu hắc liền phóng vụt lên tay Diệp Bạch, rồi bò lên vai hắn.

"Ta vẫn chưa ăn no."

Tiểu hắc lên tiếng, Diệp Bạch nghe vậy, nhìn về âm bản nguyên, rồi nói.

"Dừng được rồi, lần sau nếu cô ta còn tái phạm, ta sẽ cho ngươi thoải mái hút linh lực, của cô ta."

Tiểu hắc nghe vậy, hai mắt rực sáng, nhìn về phía âm bản nguyên.

"Ngươi mau chóng tái phạm đi, ta muốn hút tiếp."

Diệp Bạch tiến đến chỗ âm bản nguyên, lên tiếng hỏi.

"Tên nhóc Viêm Từ Phong đó, tỉnh chưa?"

Âm bản nguyên nghe xong, đưa tay trái ra, từ lòng bàn tay, một lốc xoáy đen xuất hiện, Viêm Từ Phong theo đó mà dần hiện ra.

Diệp Bạch nhìn một lượt.

Rõ ràng, ta đã nhẹ tay rồi, sao đến giờ tiểu tử này vẫn chưa tỉnh a?

Diệp Bạch nghĩ xong, tiến đến lay Viêm Từ Phong mấy cái, nhưng vẫn không có gì diễn ra.

Ngay lúc Diệp Bạch muốn đứng dậy, bỗng bầu trời tối sầm lại, Diệp Bạch đưa mắt lên nhìn, từ trong làn mây, ba bóng hình dần hiện ra, đứng ở giữa là dương bản nguyên, hai bên là hai nam nhân, một trẻ một già, trên người mặc y phục đỏ, có hoa văn, hình phượng hoàng màu vàng.

Diệp Bạch cắn răng.

Đám người Viêm gia đó, sao lại đến nhanh vậy a?

Diệp Bạch kiểm tra một lượt, nhưng cách biệt quá cao, hoàn toàn không kiểm tra được gì, Diệp Bạch thở dài một hơi, rồi đứng dậy, nhìn về phía của dương bản nguyên, và hai tên Viêm gia.

Nếu các ngươi tìm được ta, thì có thể làm gì ta.

* * *

Trên này, dương bản nguyên đưa tay chỉ xuống, chỗ Diệp Bạch, rồi lên tiếng nói.

"Đây! Diệp Bạch chính là tên này."

Hai người đó kiểm tra Diệp Bạch một lượt, xong vẻ mặt có chút khó tin, chỉ xuống Diệp Bạch rồi hỏi.

"Đây mà là tên cường giả ngươi nói a? Kẻ như hắn, sao có thể lật đổ được Viêm gia, bọn ta chứ?"

Dương bản nguyên ngồi xuống, rồi bắt đầu kể chuyện về Diệp Bạch.

* * *

Dưới này, Diệp Bạch đứng chờ đã lâu, nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, quay lưng lại, rời đi.

"Âm bản nguyên, chúng ta đi."

Âm bản nguyên nghe xong, không còn cách nào, đưa tay ra, cất Viêm Từ Phong vào lại, rồi đứng dậy, nhanh chóng đi theo Diệp Bạch, trước khi đi, còn nhìn lại.

Dương bản nguyên, cái tính nhiều chuyện của ngươi, vẫn chưa bỏ được a?

Diệp Bạch vừa bước đi, vừa suy nghĩ.

Hai tên đó, có lẽ cũng chỉ là đám lâu la, ở Viêm gia, bây giờ, ta chỉ cần dụ bọn chúng, tiêu diệt các vũ trụ khác, rồi sau đó, lấy cớ Viêm gia, muốn tiêu diệt tất cả, để kêu gọi đồng minh.

Diệp Bạch nhìn sang âm bản nguyên, lên tiếng nói.

"Chúng ta trước tiên, rời khỏi vũ trụ này đã."

Vừa nói xong, đã phóng vút lên bầu trời, âm bản nguyên cũng nhanh chóng theo sau.

* * *

Bên này, sau gần một canh giờ kể chuyện.

"Đó, các ngươi đã tin chưa a?"

Hai người vỗ tay mấy cái.

"Vị huynh đài này, kể chuyện hay vậy, còn chuyện gì nữa không, mau kể cho bọn ta nghe."

Dương bản nguyên ho mấy cái, lấy giọng, định kể tiếp, thì lại nhớ ra gì đó.

Chẳng phải ta đến đây, để giết tên Diệp đế a?

Sau đó, liền ngồi dậy, nhìn xuống phía dưới, dưới đó đã không còn thấy Diệp Bạch, dương bản nguyên vội hét lên.

"Tên Diệp Bạch chạy rồi."

Nghe được lời này, hai người mới nhìn xuống, Diệp Bạch đã chẳng còn thấy đâu, lão già thấy vậy, nhắm mắt lại kiểm tra xung quanh, nhưng không thấy gì, sau đó lại kiểm tra, trong phạm vi tất cả vũ trụ xung quanh.

Mở mắt ra, ông ta phóng lên, quay đầu nhìn lại, cất tiếng.

"Hướng này."

Ngay sau đó, dương bản nguyên và người còn lại, cũng phóng theo.

* * *

Diệp Bạch cũng cảm nhận được bọn chúng đến gần.

"Nhanh lên, chúng ta cần phải nhanh hơn nữa!"

Diệp Bạch hối thúc.

"Ta vẫn chưa quen với cơ thể này, đây đã là tốc độ nhanh nhất, hiện tại của ta rồi."

Diệp Bạch quay đầu lại nhìn, phía sau có ba tia sáng vàng, đang đuổi theo.

Ta chỉ cần đứng trước bọn chúng, chắc chắn chỉ có con đường chết, chứ nói gì mà, dụ bọn chúng đánh vào những vũ trụ khác, việc đó xem ra, bây giờ không thể thực hiện được rồi.

Diệp Bạch cắn răng, đẩy hết tốc lực bay đi, dương bản nguyên bỗng dừng lại, điều khiển cầu linh lực sau lưng, ra phía trước.

"Tử."

Xung quanh cầu linh lực của dương bản nguyên, tỏa ra những luồng hàn khí, cầu linh lực liên tục xoay tại chỗ, phút chốc, liền phóng đến phía trước, với tốc độ kinh người, cảm giác như có thể xé toạc không gian.

"Vù.."

Diệp Bạch quay đầu lại nhìn, một quả cầu tròn màu trắng, đang phóng đến bản thân, với tốc độ cực nhanh.

Xem ra, không thể né rồi.

Diệp Bạch lấy từ trong y phục ra, lưỡng nghi hộ thể.

Cuối cùng, cũng có lúc cần dùng tới.

Diệp Bạch đưa lưỡng nghi hộ thể ra phía trước.

"Vệ."

Sau tiếng nói đó, lưỡng nghi hộ thể phát ra một luồng ánh sáng vàng, Diệp Bạch đưa nó ra, chặn lại cầu linh lực của dương bản nguyên.

Tuy đã thành công chặn được, nhưng lưỡng nghi hộ thể cũng đã nát vụn, Diệp Bạch vứt những mảnh vỡ đó, rồi phóng hết tốc lực bay đi.

Dương bản nguyên thấy cảnh này, khuôn mặt nhăn nhó.

Lần này, xem như ngươi may, nhưng không có lần sau đâu.

Nghĩ xong liền thu cầu linh lực lại, rồi đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK