"Hừ! Cái tên thiên đạo chết tiệt, ta còn chưa kịp cho đồ nhi xem ngoại hình thật của ta nữa, nhất định ta phải đánh ngươi rồi đem đồ nhi về!"
Vừa dứt câu bầu trời đang yên lặng lại đánh xuống liên tục mấy đạo thiên lôi khiến Hạo Hiên vừa nói xong cũng sợ hãi mà nhìn lên trời cười nói.
"Ha! Ta chỉ nói đùa vui a, không có ý đánh ngươi đâu a."
Lục trưởng lão An Nhiên ngạc nhiên mà chỉ về phía Hạo Hiên.
"Đ.. đây chẳng phải là ngũ trưởng lão sao, sao lại thành con gái rồi a?"
Theo đó mà những người còn lại cũng bắt đầu chú ý đến.
"Đúng đó a, ngũ trưởng lão sao lại thành con gái rồi?"
"Hay ngũ trưởng lão có sở thích biến thái a?"
Hạo Hiên nghe mấy lời đó mà không khỏi tức giận.
"Này này các ngươi suy diễn hay vậy sao không đi làm đạo diễn luôn đi, hừ! Ta tên thật Tử Yến, ta vốn là con gái nhưng bị kẹt trong hình hài nam tử, đến bây giờ mới thoát ra được."
Tử Yến tức giận nói, cả sáu người cũng mơ màng hiểu được những gì cô nói, An Nhiên lại lên tiếng.
"Cho ta xin lỗi, dù sao giờ cũng là tỷ muội của nhau rồi, nhưng đạo diễn mà ngươi nói là cái gì a?"
Tử Yến cũng không biết giải thích thế nào, lúc này tức giận quá nên lỡ lời, chỉ có thế lúng túng nghĩ ra cách đáp lại.
"À.. ừ đạo diễn a? Chỉ là một công việc ở quê ta thôi a."
Tử Yến cười gượng nói, Dung Dung từ trong góc đi ra.
"Dù sao cũng trễ rồi, tạm thời chúng ta cứ về nghỉ trước mai hẵng tính."
Bây giờ cũng đã nữa đêm, ai nấy đều mệt lả, nên nghe được lời này cũng nhanh chóng về phong của mình, bên này Diệp Bạch đã ngất đi từ bao lâu cũng không biết, Diệp Bạch lờ mờ mở mắt rồi ngồi dậy xoa đầu.
"Đây là đâu? Ta nhớ sau khi đánh xong tên Tô Minh do quá mệt nên đã ngất đi, sao bây giờ lại ở nơi đây a?"
Diệp Bạch nói mấy câu xong cũng từ từ ngồi dậy, mà đem một đạo ánh mắt nhìn xung quanh, nơi này phía dưới được lót bằng những tảng đá cũ kĩ bám đầy rong rêu, trên những tảng đá này lại còn in một loại hoa văn và chữ rất lạ Diệp Bạch cố nhìn nhưng vẫn không hiểu được những thứ đó, chưa hết nơi đây đem đến một cảm giác ớn lạnh khó tả, nhìn mãi cũng không thể thấy được bất kì một thứ gì cả, bầu trời thì lúc nào cũng đen như mực, trừ những tảng đá để làm sàn ra thì không còn bất kì thứ nào cả.
Diệp Bạch cũng thấy hoang mang vô cùng, vì ở kiếp trước cũng chưa bao giờ gặp phải nơi quái quỷ này, nhưng Diệp Bạch cố trấn an bản thân rồi bắt đầu đi với một hy vọng nhỏ nhoi rằng bản thân sẽ tìm được đường thoát, nhưng đi mãi vẫn không thấy gì cả, nó gần như là trải dài vô tận vậy, bỗng một tảng đá lót phát sáng lên Diệp Bạch vội chạy lại xem. Những hoa văn trên tảng đá này lại đột nhiên phát sáng, Diệp Bạch không kìm nén được nổi tò mò mà lấy tay sờ vào rồi ngay lập tức rút ra vì sức nóng khủng khiếp của nó, bỗng một lốc xoáy không gian xuất hiện ở ngay tảng đá đó, từ bên trong một con yêu tôn cấp ba hỏa thạch đi ra (yêu thú chia làm bốn cấp bậc mỗi cấp có bốn cấp nhỏ, thấp nhất là yêu thú rồi đến yêu vương tiếp đến là yêu tôn và cuối cùng là yêu đế).
Diệp Bạch run sợ mà lùi về sau bởi vì hắn biết với thực lực hiện tại thì khó mà giết được con yêu tôn này, Diệp Bạch liền tập hợp linh lực vào tay định tung ra "lục cột chấn thiên." để giam cầm con yêu tôn lại nhưng chiêu còn chưa kịp đánh ra đã bị một tảng đá khác hấp thụ, rồi lại phát sáng một lần nữa, giống hệt lần trước.
Chỉ có điều lần này là một con yêu tôn cấp bốn thủy nộ long thú, Diệp Bạch cũng lấy lại bình tĩnh mà hiểu ra điều gì đó, nếu dùng linh lực ở nơi này thì sẽ bị các tảng đá bên dưới hấp thụ rồi triệu hồi ra các yêu thú cấp cao để tấn công, nên để an toàn nhất thì bây giờ Diệp Bạch không được dùng đến linh lực.
Hai con yêu tôn cùng lúc lao đến phía Diệp Bạch mà tấn công, do không được sử dụng linh lực nên Diệp Bạch chỉ có thể nhảy về sau để né đòn, nhưng quả thực hai con yêu tôn này là rất mạnh.
Diệp Bạch nhảy về sau chân còn chưa tiếp đất thì con thủy nộ long thú đã nhanh như chớp lao đến tấn công, Diệp Bạch xoay người có né đi nhưng vẫn bị cắn vào vai, chưa hết con hỏa thạch còn nhân lúc này mà liên tục bắn ra những viên nham thạch về phía Diệp Bạch, những viên nham thạch này nếu để trúng mà không có linh lực bảo vệ thì khó mà sống được.
Diệp Bạch cố kìm nén đau ở vai mà dùng hết sức còn lại vật con thủy nộ long thú ra phía trước chặn lại những viên nham thạch đó, tuy là đã chặn được nhưng tiếp theo đây để thắng được hai con yêu tôn này thì gần như là bất khả thi.
Con thủy nộ long thú bị dính những viên nham thạch đó mà gào lên giận dữ, nhân lúc nó đang giận dữ mà không chú ý Diệp Bạch liền chạy thật nhanh khỏi nơi đó, nhưng cả hai con yêu tôn cũng bắt đầu nhận ra được điều khác thường mà đuổi theo, một phần do bị thương cộng với địa hình bấp bênh mà chẳng mấy chốc Diệp Bạch đã sắp bị đuổi kịp.
Không còn cách nào Diệp Bạch chỉ có thể đánh liều mà xoay người lại đè đầu thủy nộ long thú rồi bật lên trên người nó, con hỏa thạch thấy vậy liền tập hợp toàn bộ sức lực rồi phóng thích ra một luồng dung nham nóng chảy về phía Diệp Bạch và con yêu tôn, chớp lấy thời cơ Diệp Bạch bật nhảy khỏi người con thủy nộ long thú rồi tiếp đất an toàn, còn con thủy nộ long thú sau đòn vừa rồi thì cơ thể cũng đã bị thiêu cháy nhiều phần.
Nó cố dùng nước để dập tắt dòng dung nham nhưng gần như là vô dụng, Diệp Bạch thở phào vì đã giảm bớt được một con yêu tôn, nhưng để chắc chắn Diệp Bạch liền chạy lại chỗ con thủy nộ long thú rồi dùng sức bẻ một cái răng của nó rồi đâm thật mạnh vào đầu nó, sau đòn này thủy nộ long thú cũng đã không chịu nổi nữa mà chết.
Diệp Bạch thừa thắng xông lên, trên tay thì cầm răng của thủy nộ long thú, mà lao đến con hỏa thạch, hỏa thạch sau đòn đó cũng đã dần kiệt sức nhưng vẫn liên tục phóng thích nham thạch.
Diệp Bạch cố né đi nhưng vẫn bị dính vào chân, ngay lập tức một cơn đau dữ dội ập đến, Diệp Bạch nhanh chóng đá viên nham thạch đi nhưng chân trái cũng đã bị thương nặng, máu bắt đầu rỉ ra.
Diệp Bạch nén cơn đau rồi dùng chút sức còn lại nhảy đến đâm chiếc răng nanh của thủy nộ long thú vào đầu của hỏa thạch, xong hỏa thạch cũng không chịu được mà chết, Diệp Bạch lại một lần nữa ngất xỉu do kiệt sức.