Muốn phá được sự cai trị của đám người đó, đầu tiên ta phải, thống nhất vạn lưu trước a.
Nghĩ thì dễ, nhưng làm mới khó, việc này tốn rất nhiều thời gian, vài vạn năm có khi cũng không được, huống gì chỉ trong đâu đó, một trăm năm mà muốn làm được.
Sau một lúc di chuyển, trước mặt họ, tường thành dần hiện ra, Diệp Bạch dừng lại, theo cách cũ mà tiếp đất, một tay nắm cổ áo, Huỳnh Chính Quy, rồi nhảy xuống, lôi theo ông ta.
Huỳnh Chính Quy có chút hoảng sợ, rơi từ độ cao này, e là khó mà sống được, trái lại với sự lo sợ đó, Diệp Bạch lại vô cùng hứng thú, Diệp Bạch bao bọc cả hai bằng linh lực, thành công tiếp đất một cách an toàn.
Ở xung quanh, nơi Diệp Bạch tiếp đất, đã tạo ra một cái hố to, khói bụi bốc lên nghi ngút, có mấy tên lính chạy lại, lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy a?"
"Ta cũng không biết."
Mấy người xung quanh, lên tiếng đáp lại.
Khói bụi dần tan đi, bên trong lộ ra hai thân ảnh, Diệp Bạch bước đến, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi.
"Ta đã đến nhân giới rồi a?"
Không chỉ những người xung quanh, mà ngay cả Huỳnh Chính Quy cũng thắc mắc, trước những lời Diệp Bạch vừa nói.
Một người dân nghe xong, tiến đến hỏi.
"Ta là tiên nhân."
Người đó nghe xong, cười khinh bỉ.
"Tiên nhân, nghe ngươi nói, làm ta không nhìn được cười hắc hắc."
Diệp Bạch nghe xong, không nói thêm gì, trực tiếp phóng thích ra linh lực, chém đôi tên trước mặt, sau đó từ trong cơ thể, lấy ra cây thời gian.
"Thời gian hỗn độn bản nguyên."
Cây thời gian, bay lên không trung, hình dạng lúc này vô cùng to lớn, nó tỏa ra một thứ ánh sáng xanh, Diệp Bạch dùng ý niệm, đem tên vừa chém đôi, hồi phục lại.
Diệp Bạch xoa xoa đầu.
Thực lực của ta hiện tại, vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được, cây thời gian.
Dù sao, "Thời gian hỗn độn bản nguyên." cũng chỉ là một trong, những thứ cơ bản, mà cây thời gian có thể làm được, đợi đến khi thực lực đủ mạnh, hoàn toàn có thể, thoải mái điều khiển dòng thời gian, việc di chuyển giữa các nhánh thời gian, cũng dễ dàng hơn vô cùng.
Chứng kiến xong màn này, mấy người xung quanh, lúc nãy còn không tin, bây giờ đã nhao nháo lên.
"Người này ấy vậy mà lại là tiên nhân a?"
"Cũng may, lúc nãy ta không chế nhạo ngài ấy."
Còn tên vừa khinh bỉ Diệp Bạch, bây giờ đã vội cung kính, quỳ xuống.
"Tiên nhân, là ta có mắt như mù, mong ngài bỏ qua."
Diệp Bạch xua xua tay.
"Đứng dậy đi, ta không để ý mấy chuyện nhỏ đó."
Người này nghe xong, nhanh chóng đứng dậy.
"Cảm ơn tiên nhân."
Diệp Bạch nhìn xung quanh, rồi lên tiếng.
"Được rồi, các ngươi cứ gọi ta là, Diệp tiên nhân là được."
Nghe xong, có mấy người lên tiếng.
"Bọn ta hiểu rồi Diệp tiên nhân."
Diệp Bạch thấy vậy, nhìn lên trời, ngẫm nghĩ.
Đối với một nơi, không tồn tại khái niệm tu tiên, việc này hoàn toàn dễ dàng, nhưng để thống nhất được vạn lưu, xem ra phải lên kế hoạch tỉ mỉ rồi.
Diệp Bạch bước lên khỏi cái hố, xong lên tiếng nói.
"Các ngươi, có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta, nhất định ta sẽ giúp."
Nghe xong lời Diệp Bạch, một người lên tiếng nói.
"Diệp tiên nhân, thành chủ của bọn ta, là một kẻ vô cùng ác độc, ỷ mạnh hiếp yếu, thu thuế cắt cổ, làm bọn tôi không sống nổi, ngài c.."
Mới nói tới đây, Diệp Bạch đã ngắt lời.
"Dẫn ta đến chỗ hắn."
Người đó nghe vậy, vô cùng vui mừng.
"Mời ngài đi lối này."
Sau một lúc di chuyển, Diệp Bạch đã đến trước một ngôi nhà lớn.
"Đây, đây là nhà của hắn."
Người đó lên tiếng nói.
Diệp Bạch không muốn, mất quá nhiều thời gian cho việc này.
Tụ linh lực trên đầu ngón tay, tạo thành một quả cầu nhỏ màu đen.
"Cực hạn linh lực."
Diệp Bạch đưa tay, hướng về ngôi nhà trước mặt mà đánh ra, quả cầu linh lực được phóng ra, với tốc độ cực nhanh, nó đâm xuyên qua bức tường, đi vào trong nhà, Diệp Bạch thấy vậy, búng tay một cái.
"Khai."
Quả cầu linh lực ngay lập tức phát nổ, tạo ra một tiếng chói tay, khói bốc lên nghi ngút.
Cực hạn linh lực, một đòn đánh tưởng chừng đơn giản, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng sợ, bằng cách tạo ra một kết giới nhỏ, rồi truyền linh lực vào bên trong, nhìn từ bên ngoài, sẽ thấy nó là một quả cầu màu đen.
Với việc được bao bọc bởi kết giới, linh lực bên trong có thể tồn tại lâu hơn, và cũng có thể tùy ý phát nổ, bất cứ lúc nào, từ đó gây ra những đòn đánh bất ngờ, với sức công phá vô cùng lớn.
Khói bụi dần tan đi, ngôi nhà phía trước, đã bị hủy hoại hoàn toàn, chứ đừng nói là người bên trong, còn sống hay không.
Diệp Bạch thấy vậy liền xoay người qua, nói.
"Việc ông nhờ, ta đã làm xong rồi."
Người này, như không tin vào mắt mình, vô cùng sợ hãi, hoàn toàn không tin được, Diệp Bạch lại làm được, đã vậy chỉ dùng một đòn.