Chuyện qua trọng như vậy, đáng lẽ ta phải nhớ ra sớm chứ, mong rằng đám người Viêm gia, vẫn chưa biết chuyện này.
Hắn bỗng chú ý đến phía trước, ở cách đó không xa, đang diễn ra một trận chiến, làm vô số vũ trụ bị phá hủy.
Diệp Bạch dừng lại mà cảm nhận.
Linh lực thuần âm, thuần dương, đã vậy còn rất cường đại, vậy không còn nghi ngờ nữa, đó là âm và dương bản nguyên.
Diệp Bạch mở mắt ra, trên mặt lộ rõ một tia vui mừng, nhanh chóng tiến đến.
Âm bản nguyên và dương bản nguyên, thấy có người xuất hiện giữa trận chiến, cả hai dừng việc đánh nhau lại, mà nhìn người trước mặt.
Diệp Bạch đứng trước họ, cất tiếng nói.
"Ngươi là dương bản nguyên a?"
Dương bản nguyên nghe Diệp Bạch hỏi, tự hào đáp lại.
"Đúng, ta là dương bản nguyên."
Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch xoay qua, nhìn người con gái bên kia, lên tiếng hỏi.
"Còn cô là âm bản nguyên a?"
Âm bản nguyên nghe xong, vỗ ngực, tự hào đáp.
"Đúng, ta là âm bản nguyên."
Xong cả âm bản nguyên, lẫn dương bản nguyên, đều đồng loạt hỏi.
"Còn ngươi là ai?"
Diệp Bạch nghe xong, tiến đến gần cả hai, cất tiếng đáp lại.
"Diệp Bạch."
Nghe xong lời hắn nói, cả hai sợ hãi, mà nhảy về sau, để giữ khoảng cách.
Trên mặt âm bản nguyên, lộ rõ vẻ run sợ.
Sao lại có thể, Diệp đế hắn ta sao lại xuất hiện ở đây, rõ ràng ở lần sống dậy trước, mọi thứ đâu có như thế này.
Âm bản nguyên nắm chặt tay.
Đành vậy, nhân lúc hắn ta còn yếu, ta sẽ giết hắn.
Dương bản nguyên cũng có suy nghĩ, giống hết âm bản nguyên.
Cả hai cũng lao lên, âm bản nguyên dùng cầu linh lực, đánh đến Diệp Bạch, nhưng khi nó sắp chạm đến, thì Diệp Bạch lại đột nhiên biến mất, cả hai đang không hiểu chuyện gì, thì Diệp Bạch xuất hiện ngay sau lưng họ, hắn bình thản nói.
"Các ngươi, đã lạc vào mộng cảnh vĩnh hằng của ta, đừng cố gắng nữa."
Nghe xong, trên mặt cả hai lộ rõ sự bất ngờ.
Nhưng, từ lúc nào a?
Mộng cảnh vĩnh hằng, một loại ảo thuật cao cấp, mang đối thủ vào ảo cảnh do bản thân tạo ra, nhưng cũng rất khó thực hiện, đối phương phải run sợ trước bản thân, lúc đó mới có thể áp dụng, lên người đó, việc thoát ra vô cùng khó khăn, cách thoát ra duy nhất là, giết đối phương, giết hoặc bị giết.
Vì vậy, đó cũng là lí do, mà Diệp Bạch đã tiết lộ danh tính, của bản thân cho hai ngươi biết.
Diệp Bạch ngồi xuống, nhìn hai người trước mặt, cười nói.
"Đại chiến vạn lưu, ta thua một phần cũng là tại các ngươi, bây giờ nhất định, ta không lặp lại sai lầm đó, hắc hắc."
Âm bản nguyên nhìn sang, dương bản nguyên.
"Hừ! Chúng ta vẫn chưa thể hợp thể, bây giờ phải làm sao a?"
Dương bản nguyên nhanh chóng đáp lại.
"Ta không tin tên Diệp đế, có thể duy trì, mộng cảnh vĩnh hằng được lâu, chỉ cần chúng ta cố cầm cự là được."
Với tình hình hiện tại, âm bản nguyên, cũng chỉ có thể, gật đầu đồng ý.
Dương bản nguyên, nói cũng đúng, dù gì mộng cảnh vĩnh hằng cũng thay đổi, theo suy nghĩ của người sử dụng, với sức mạnh hiện tại, tên Diệp đế chắc chắn, không duy trì được lâu.
Âm bản nguyên tự trấn an bản thân.
Diệp Bạch ngồi dậy, đi đến phía dương bản nguyên.
"Ta vẫn chưa thể hấp thu, được linh lực thuần dương, việc đó khá khó, nhưng bây giờ ta đã có cách khác rồi, hắc hắc."
Diệp Bạch nhìn dương bản nguyên, trên mặt nở ra một nụ cười ma mị, hắn tóm lấy cánh tay, của dương bản nguyên.
Rẹt!
Diệp Bạch kéo đứt cánh tay phải, của dương bản nguyên, xong nhanh chóng hấp thụ nó.
Chứng kiến cảnh này, âm bản nguyên không chịu nổi nữa, muốn liều một phen, chuyển cầu linh lực, sang hình dạng một mũi nhọn, rồi phóng nó đến, tấn công Diệp Bạch.
Nhưng nhìn lại, Diệp Bạch lại ở chỗ, dương bản nguyên, còn dương bản nguyên, lại đứng ở chỗ Diệp Bạch, hứng chịu đòn đó, dương bản nguyên bị đâm xuyên cơ thể.
Diệp Bạch chứng kiến cảnh này, bật cười thành tiếng.
"Đừng quên, các ngươi đang trong, mộng cảnh vĩnh hằng của ta."
Dương bản nguyên tự hồi phục, các vết thương dần được lắp lại, trên mặt nhăn nhó.
Ra khỏi nơi này, nhất định ta sẽ đánh ngươi một trận.
Diệp Bạch hấp thụ xong cánh tay, của dương bản nguyên, đứng dậy thở một hơi, rồi nhìn lại cơ thể.
"Dương bản nguyên, nhờ ngươi ta mới có được, linh lực thuần dương, hắc hắc."
Diệp Bạch nằm xuống, thay đổi ảo cảnh, không gian xung quang dần thay đổi, thoáng chốc đã biến thành, một thành phố tồi tàn, đổ nát.
Dương bản nguyên và âm bản nguyên, chưa hiểu chuyện gì, đã có mấy con quái lao đến tấn công, không phải một hay hai, mà là hàng vạn con.
Dương bản nguyên và âm bản nguyên, cực nhọc đối phó, trong khi Diệp Bạch, đang nằm ở không xa, bình thản xem họ.
Mấy canh giờ sau.
Mộng cảnh vĩnh hằng vẫn chưa kết thúc, hai người phải liên tục chiến đấu, còn Diệp Bạch vẫn ung dung như vậy.
Thấy hai người vẫn chưa chịu bỏ cuộc, Diệp Bạch liền tiến đến, cất tiếng nói.
"Ta nói các ngươi, đừng phí công vô ích nữa, bằng không, ta phải ra tay a."
Diệp Bạch nói rồi, đem hai người trước mặt, cắt ra làm nhiều mảnh, âm bản nguyên và dương bản nguyên, nhanh chóng hồi phục lại, nhưng cảm giác đau đó, họ vẫn phải chịu.
Diệp Bạch cứ như vậy, mà cắt họ thành từng mảnh liên tục.
Sau một lúc.
Cuối cùng, âm bản nguyên cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng.
"Diệp đế, ta nhận thua, ngươi đừng làm vậy nữa a."
Diệp Bạch nghe xong, cất tiếng cười.
"Ngay từ đầu, ngươi như vậy, chẳng phải tốt a?"
Nói xong, Diệp Bạch cắn ngón tay, dùng máu viết lên không trung, một bản khế ước.
"Ấn vào đi."
Âm bản nguyên nhìn một hồi.
Nếu giờ ấn vào đó, ta chẳng khác gì nô lệ của hắn, nhưng ta không chịu nổi nữa a.
Âm bản nguyên cắn tay, rồi ấn vào.
Ngay lập tức, một luồng sáng phát ra, trên trán âm bản nguyên, một hình xăm màu đen, hình một thanh kiếm.
Diệp Bạch nhìn sang, dương bản nguyên.
"Còn ngươi thì sao a?"
Dương bản nguyên, vẫn như cũ.
"Ta còn lâu mới bị khuất phục."
Diệp Bạch định tiếp tục, thì bỗng cảm nhận được gì đó.
Đám người Viêm gia sắp đến rồi, phải đi thôi.
Diệp Bạch lặp tức đóng mộng cảnh vĩnh hằng, lôi theo âm bản nguyên chạy đi, phút chốc đã biến mất.