• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch thở dài.

Hình thái âm dương hợp thể bán hoàn chỉnh này, sau lần này, thì phải mất một khoảng thời gian không ngắn, mới có thể dùng lại được, mà để đối đầu với Lục gia, ta cần phải nhanh chóng dùng được, âm dương hợp thể hoàn chỉnh, thì may ra mới có cơ hội thắng.

Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

"Hiện tại, chút ít chúng ta cũng đã gây ra hiểu lầm giữa Lục gia và Viêm gia, nếu Lục gia tấn công, khả năng cao sẽ chú tâm đến Viêm gia hơn, vì dù sao, Viêm gia cũng ngang hàng với Lục gia, chưa hết, chỉ cần hạ được Viêm gia, vị thế của Lục gia cũng sẽ được tăng lên.

Nếu mọi chuyện thuận lợi diễn ra như vậy, khả năng chiến thắng của chúng ta sẽ cao hơn, nhưng tạm thời, vẫn là nên án binh bất động."

Trương Khai nghe xong, cúi người suy nghĩ.

Tuy là có thể gây ra hiểu lầm, nhưng cũng không kéo dài được quá lâu, dù sao thì gia chủ Lục gia hiện tại cũng vô cùng mưu mô, ta chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng nhận ra và hóa giải hiểu lầm.

Đến lúc đó, khả năng cao, Trương gia ta sẽ bị cả Lục gia và Viêm gia hợp công, lúc đó chỉ có một con đường chết.

Nghĩ xong, Trương Khai lập tức lên tiếng.

"Chuyện này có chút không ổn, nếu tính về lâu dài, người chịu thiệt sẽ là chúng ta."

Nghe đến đây, Diệp Bạch mới nhớ ra.

Chút nữa ta đã quên tên gia chủ hiện tại của Lục gia rồi, kế hoạch của ta, e là không thể thực hiện được rồi, phải nhanh chóng nghĩ ra cách khác.

Diệp Bạch cắn răng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng có cách, mà lên tiếng.

"Trương Khai, ngươi mau dẫn ta về Trương gia, ta có cách rồi."

Trương Khai trầm mặt suy nghĩ.

Muốn về Trương gia? Nếu hắn đến đó hắn ta trở mặt, e là Trương gia ta sẽ bị diệt tộc mất, dù sao, sức mạnh của hắn hiện tại là ngang ta, nhưng tầm nhìn của ta đã bị vô hiệu hóa, linh lực cũng sắp cạn kiệt, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Thấy vẻ căng thẳng của Trương Khai, Diệp Bạch thả lỏng cơ thể, rồi trở về hình thái bình thường, âm bản nguyên và dương bản nguyên, theo đó cũng rời khỏi cơ thể Diệp Bạch.

"Giờ ngươi yên tâm rồi chứ."

Diệp Bạch lên tiếng nói.

Tên này bỗng nhiên lại yếu đi, sức mạnh trở về ban đầu, hai tên lúc ban đầu cũng xuất hiện, tuy là ta chưa thể dùng huyết hắc nhãn, nhưng vẫn có thể kiểm tra tu vi của hắn, với độ chính xác không thấp.

Trương Khai nghĩ xong, kiểm tra qua một lượt, sau khi đã xác định được tu vi của Diệp Bạch, liền nhẹ nhõm, rồi vươn tay ra phía trước, mở ra một lổ hổng không gian.

Ngay khi Diệp Bạch chuẩn bị bước vào, thì Trương Khai lên tiếng hỏi.

"Ngươi định bỏ lại đám người ban nãy a?"

Diệp Bạch nghe xong, xoay người lại bật cười, rồi lên tiếng trả lời.

"Bọn chúng nếu hợp lực lại, ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, chi bằng cho bọn chúng đánh với đám người Lục gia một trận sinh tử, vừa bào mòn được Lục gia, vừa trừ khử được bọn chúng, một mũi tên trúng hai con nhạn, chẳng phải là quá tốt sao."

Trương Khai nghe xong tiếp tục hỏi.

"Bọn chúng chưa chắc gì đã phản bội ngươi, ngươi cần gì phải làm vậy a?"

Diệp Bạch thở dài, rồi lên tiếng đáp.

"Chỉ cần không tin tưởng sẽ không bị phản bội, chẳng phải câu này là do chính ngươi nói a?"

Nói xong, Diệp Bạch chậm rãi bước vào trong, âm bản nguyên và dương bản nguyên cũng vào theo sau, chỉ còn lại Trương Khai và Viêm Hạo.

Viêm Hạo tiến đến, vỗ vai hắn ta rồi lên tiếng nói.

"Ngươi tốt nhất đừng nên dính líu gì đến tên này, không có kết quả tốt đẹp đâu."

Trương Khai thở dài, rồi lên tiếng đáp.

"Ta biết rồi, nhưng hiện tại cũng chỉ đành tin tưởng vào hắn ta, để đưa Trương gia về thời hoàng kim, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ."

Viêm Hạo chậm rãi bước vào trong, vừa đi vừa suy nghĩ.

Hóa ra tên này là hậu duệ của lão già Trương Nguyên đó, thảo nào ta thấy cứ quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Dù gì, ta cũng từng nợ lão một ân tình, xem ra đã có cơ hội báo đáp rồi.

Nghĩ xong, cùng bước vào trong.

Để lại một mình Trương Khai.

Huyết hắc nhãn của ta, phải mất rất lâu mới có thể hồi phục được, mà Trương gia ta cũng không còn ai mạnh, nếu bị Lục gia tấn công, chỉ có một cái kết là diệt tộc.

Nhưng nếu có thêm sự giúp đỡ từ tên này, ít nhất Trương gia ta cũng không rơi vào hoàn cảnh diệt tộc, nếu tốt hơn, còn có thể thành công đưa Trương gia về thời hoàng kim.

Sau một lúc suy nghĩ, Trương Khai cũng bước vào trong, lỗ hổng không gian cũng dần được đóng lại.

* * *

Bên này, Viêm Thế dẫn đầu đám người tiến đánh vào Lục gia, nơi họ chọn tấn công là một khu vực nhỏ, nằm ngoài rìa Lục gia, lí do cũng rất đơn giản, vì nếu tấn công ở đây, đám người Lục gia muốn gửi viện binh cũng tốn kha khá thời gian, còn nếu dùng lổ hổng không gian thì họ vẫn sẽ chạy kịp, tránh khỏi tình trạng bị bao vây tứ phương tám hướng.

Trước mặt họ, có vỏn vẹn hai tên lính gác, Viêm Thế thấy vậy, thở dài một hơi.

Tuy hôm nay Lục gia họp bàn chính sự, nhưng người canh gác như vậy, có phải là ít quá không a? Nhưng mà kệ đi, giết bọn này, rồi tiến vào trong trước đã.

Nghĩ xong, Viêm Thế tự mình lao lên phía trước, muốn giết hai tên lính gác này, nhưng lại đột nhiên bị một tên trong số đó dễ dàng chặn lại.

"Ngươi nghĩ, Lục gia bọn ta ngốc đến nỗi, chỉ để vài tên tầm thường ở đây a?"

Hắn nói xong thì ngẩng mặt lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt này, Viêm Thế đã nhớ ra một cái tên.

Lục Phàm? Đây chẳng phải là tên xếp thứ bốn trong ngũ đại thiên tôn của Lục gia a? Sao hắn lại có thể ở đây a? Ta đã từng nghe qua, gia chủ hiện tại của Lục gia là một tên rất mưu mô, nhưng không ngờ, hắn ta lại đến mức này.

Ngũ đại thiên tôn, đây là tên gọi của năm kẻ mạnh nhất Lục gia, bọn chúng có sức mạnh khổng lồ, một mình diệt một gia tộc là chuyện bình thường, hơn nữa, tư duy chiến đấu của bọn chúng là rất cao, một khi đã gặp bọn chúng thì xác định lành ít dữ nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK